Yêu giới vừa thành lập, mọi việc chưa ổn định, không thể so sánh với
Hồng Hoang từ Bàn Cổ khai thiên tích địa mà thành, thế giới do Càn Khôn
hồ lô tạo ra chỉ là một tiểu giới, tuy bên trong thiên đạo vẫn vận
chuyển như thường, không gian tương liên với Hồng Hoang, đồng khí liên
chi (cùng suy nghĩ và hành động), nhưng thứ nhất, tu vi của Đế Tuấn
không thể so sánh với Bàn Cổ, hai, thế giới này vẫn còn hoang vu, không
có núi, sông, cây cỏ, không có sinh linh và động vật, chỉ là một mảnh
trụi lủi.
Cũng đúng thôi, chúng sinh hiện tại trên Hồng Hoang đều do Bàn Cổ biến thành, mà Yêu giới lại không có điều kiện như thế.
May là phần đông yêu tộc và sinh linh trên Hồng Hoang nhiều vô số kể, dư dả để nhồi vào Yêu giới, sau khi Thái Nhất và chúng yêu di chuyển vào đây, liền phân phó thủ hạ chúng yêu đi lấy một ít thảo mộc tinh thạch ở Hồng Hoang, lại đào một hố sâu to ở phía Đông Yêu giới, dẫn nước tứ hải vào, tạo thành một đại hải rộng mênh mông.
Quả nhiên, Yêu giới càng
tăng thêm sinh khí, nhìn từ bên ngoài vào, nó không mấy khác biệt Hồng
Hoang, có thể gọi là một tiểu Hồng Hoang.
Trong khi Thái Nhất nắm quyền điều khiển chúng yêu, cố gắng khai khẩn mãnh đất, tuy thiếu thiện khả trần nhưng linh khí phì nhiêu, Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ ngọc
dưới lời gợi ý của Đế Tuấn đi vào Yêu giới.
Thiếu: khuyết thiếu
thiện: ưu điểm khả: có thể trần: kể rõ. Thiếu thiếu thiện khả trần là
nói một vật một viêc không có ưu điểm có thể khen, mang ý nghĩ không quá vừa lòng
Nơi này do Đế Tuấn mở ra, an toàn hơn Hồng Hoang rất
nhiều, hắn không biết Nguyên Thủy đã nổi điên hay chưa, nhưng cũng không thể để con hắn cùng hắn mạo hiểm, những yêu trên thiên đình đã được hắn sắp xếp vào Yêu giới, có thể nói, trên trời dưới đất tại Hồng Hoang lúc này, đã không còn gì có thể uy hiếp đến hắn.
Vì vậy Đế Tuấn mới an tâm rời đi.
Sau khi các Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ ngọc đi vào Yêu giới đều có nhiệm
vụ mới dành riêng cho chúng, đó chính là – giống như cha và phụ thân của chúng – làm mặt trời và mặt trăng để hoàn thiện quỹ đạo vận hành của
Yêu giới.
Tiểu Kim Ô & tiểu thỏ ngọc: 【 Đôi mắt lóe sáng 】Oa! Nghe thật lợi hại, thật uy phong đó, chúng thích!
Bởi vì tất cả đều tranh đoạt, cuối cùng quyết định thay phiên, mỗi ngày một người, tuy sức chống cự đối với hỏa Kim Ô của chúng yêu đã tăng lên khá cao, song bọn họ cũng không thể chịu nổi khi có quá nhiều mặt trời, lại rất lãng phí, hơn nữa còn dễ mệt, như vậy mỗi người một ngày là tốt
nhất.
Bọn nhóc còn sáng tạo một bảng thời gian, mỗi khi trải qua
ba lượt, tụi nhóc sẽ cùng hội ý một lần, sau này đó là cửu diệu nhật và
mười hai tháng tuần hoàn rất nổi tiếng ở hậu thế, và là thứ nhận dạng sự khác nhau lớn nhất giữa hai giới Nhân, Yêu.
Diệu: ánh sáng, mặt
trời, mặt trăng và các vì sao đều gọi là diệu. Cái cửu diệu nhật thì ta
chịu thôi, tìm không thấy điển tích liên quan.
Đương nhiên, lúc
này Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ chưa biết những điều này, bọn nhóc đang
đầy hưng trí lập kế hoạch, vác lên vai gánh nặng xa lạ kia.
Ba ba hôn mê, phụ thân đi xa, tất cả mọi thứ ngay từ một khắc kia đã không
còn như trước, vốn mang tâm tính chơi đùa, trêu trọc, ầm ĩ, rốt cuộc
lắng đọng lại, cho dù trên mặt vẫn mang theo sự vui vẻ và thoải mái,
nhưng trong lòng chúng, ý thức bảo hộ và trách nhiệm đã lặng lẽ thức
tĩnh.
Bọn chúng là thái tử và công chúa của yêu tộc, giờ đây, lẽ
ra phải gánh vác gánh nặng của yêu tộc trên vai, tuy tu vi của tụi nhóc
không cao, nhưng ít nhất phải xây dựng được một bầu không khí thoải mái, nói cho chúng yêu, yêu tộc không sao, phụ thân không có sao cả, mà
chúng nó, đủ tư cách để làm người thừa kế yêu tộc.
Chẳng qua tính cách của Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ lại không giống nhau, vậy nên quỹ
đạo bay trên trời cũng khác xa nhau, sau khi trải qua bảng giờ giấc cực
kỳ quái, một ngày ngắn nhất có bốn canh giờ và ngày dài nhất có mười sáu canh giờ, Thái Nhất nhìn bảng điều tra dân ý của chúng yêu trong Yêu
giới, bật cười.
“Mấy đứa nhóc này….”
Thân làm thúc
phụ (chú ruột) của các Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ, Thái Nhất tất nhiên
sẽ không trách móc nặng nề các tiểu chất tử, chất nữ, hắn làm ra hai cỗ
ngự liễn trong thầm lặng, một chiếc Nhật ngự, một Nguyệt ngự, có thể
dùng tốc độ cố định bay qua quỹ đạo trên bầu trời, tức khắc Tiểu Kim Ô
và tiểu tiểu thỏ liền thoải mái hơn nhiều. (Liễn: xe dành cho vua)
Mà đã có ngự liễn, tất nhiên phải có yêu đánh xe, chúng yêu tranh giành
mấy danh ngạch này đến vỡ dầu, phải biết rằng đây là cách tiếp cận ánh
sáng nhật nguyệt gần nhất, cuối cùng quyết định cứ trăm năm tỷ thí một
lần, kẻ thắng có thể lái xe.
Còn bây giờ, danh ngạch này tạm thời bỏ trống, đợi trăm năm sau Yêu giới bình yên rồi tính.
Trong lúc Thái Nhất quản lý tất cả yêu trong Yêu giới, làm đồ chơi hống các
tiểu chất tử, chất nữ, nơi dẫn nước tứ hải vào Yêu giới xảy ra chuyện.
Bên trong đại dương mênh mông rộng lớn, có ba hòn đảo đang không ngừng vùng vẫy.
Chúng nó phân biệt sắp hàng thành vị trí tam tài: thiên, địa, nhân, có những
ký hiệu chi chít xoay xung quanh ba hòn đảo kia, không giống do người
làm, ngược lại giống như thiên nhiên tạo hóa, ba hòn đảo tự dàn trận,
vầng sáng xoay bên trên, chống lại lực hút từ miệng Càn Khôn hồ lô,
nhưng lực hút quá lớn, cho dù ba hòn đảo này có thần thông quảng đại bao nhiêu, rốt cuộc vẫn bị hút đến gần miệng hồ lô, sắp bị lôi vào.
Càn Khôn hồ lô tỏ vẻ, cái này thật sự không liên quan tới nó à nha, nó chỉ
dựa theo phân phó của Thái Nhất dẫn nước tứ hải vào, không ngờ hút đến
một thứ khó nhai.
Trong sự quan sát chăm chú của Thái Nhất, ba
hòn đảo này nỗ lực giãy dụa lần cuối, rồi bị Càn Khôn hồ lô hút vào, tọa lạc trong biển cả, lóe mắt biến mất không tăm tích.
Tuy trận
pháp tam tài này khiến chúng yêu không thể thấy nó, nhưng Thái Nhất thì
không, hắn là người quản lý cả Yêu giới, cũng là Hoàng duy nhất hiện tại của yêu tộc, thế giới này thuộc quyền cai quản của hắn, vậy đã là đảo
của Yêu giới, vị trí của nó hắn là người rõ ràng nhất.
Chỉ trong
chớp mắt, Thái Nhất đã thuấn di đến bên trong hòn đảo, vầng sáng lưu
chuyển trên đại trận kia, đầy những ký hiệu cổ kính lại hàm súc, đều bị
Thái Nhất coi không ra gì, thoải mái dạo vòng quanh.
Sau khi Thái Nhất vào nơi này, mới biết được tên của ba hòn tiên đảo đó, nó chính là Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng.
Không đề cập tới Thái Nhất sau khi lên đảo thì chảy bao nhiêu nước miếng, gặp bao nhiêu chim thú, tai họa bao nhiêu tiên thảo linh dược, bên kia, Đế
Tuấn đã bay vào bên trong hỗn độn mờ mịt.
Đi đằng sau hắn là Nữ
Oa và Lục Áp, ba Thánh nhân đi vào ba mươi ba ngoại thiên, tức khắc quấy nhiễu hỗn độn thành một đống lộn xộn.
Đế Tuấn mân khóe môi thật sâu, trên mặt hắn bây giờ không còn là một Yêu
Hoàng bá đạo, không phải là một vị thần linh thanh cao, không cần đối
mặt với trách nhiệm của cả yêu tộc, không cần sự bảo vệ của Thường Hi,
toàn thân hắn mang theo hàn khí bức người, sát khí tỏa ra đằng sau như
thật, Lục Áp tưởng chừng có thể nhìn thấy từng đợt hắc khí bay trên đầu
phụ thân mình.
Sách, bộ dáng đằng đằng sát khí này.
Nguyên Thủy lần này quả thật động trúng nghịch lân, ngay cả khi vu yêu đại
chiến, hàn khí xung quanh Đế Tuấn cũng chưa bằng bây giờ, chỉ vừa thành
Thánh lại bay vào hỗn độn, hiển nhiên đã không thể chờ kịp mà đi báo
thù.
Lục Áp nghĩ như vậy, thở dài trong lòng, tuy Nguyên Thủy đời trước cũng rất âm hiểm, nhưng không hắc hóa lợi hại như vậy, rốt cuộc
do người nào mở khóa, thả ra một khuôn mặt hoàn toàn khác của Nguyên
Thủy, ngay cả thể diện của Thánh nhân cũng không thèm ngó ngàng, phỏng
chừng Lão Tử luôn tự xưng thanh cao và Thông Thiên cố chấp tự phụ đều
ghét Nguyên Thủy đi.
Chẳng lẽ vì ba ba sao?
Nếu Thường Hi
có thể tỉnh lại ngay lúc này, khẳng định sẽ kêu oan, rõ ràng do chính
Nguyên Thủy có tâm thuật bất chính, sao lại trách cậu? Hoàn toàn không
có quan hệ với cậu, được chứ?
Bất quá hiện tại Thường Hi vẫn còn say ngủ, thế nên, Lục Áp rất nhanh não bổ thẳng một đường, không hề ngừng lại.
Lúc này, một hàng ba người cuối cùng đã đến bên trong hỗn độn, cung điện của Nguyên Thủy.
Sau khi Đế Tuấn nhìn đại môn đóng chặt, cười lạnh một tiếng, trong tay hắn
đang cầm một hỏa cầu màu đỏ, độ nóng xung quanh nó đủ để nướng khô một
người, đó không phải cái gì khác, chính là bản thể thi thứ ba của Đế
Tuấn – Thái Dương tinh.
Đế Tuấn tạm thời để lại một ít linh
nguyên vào không trung, sau đó mang theo vũ khí lợi hại nhất – Thái
Dương tinh đi vào hỗn độn, trên đường đụng trúng Nữ Oa và Lục Áp, cả hai tuy không tiếp xúc nhiều với Đế Tuấn, nhưng hiện tại Thường Hi xảy ra
chuyện, mà người làm mấy chuyện xấu xa này ngoại trừ Nguyên Thủy thì
không còn một ai khác, mấy bọn họ đứng chờ Đế Tuấn ở đây, phòng ngừa Đế
Tuấn dưới cơn xúc động lại chịu thiệt.
—— Lúc đó họ còn chưa biết Thái Nhất muốn thành Thánh.
Đợi đến khi Đế Tuấn thành Thánh, cả hai đều bị dọa sợ luôn rồi. Cứ vậy mà
thành Thánh? Sao lại thấy có hơi không khoa học vậy nhỉ.
Nhưng
không được bao lâu, Đế Tuấn vừa thành Thánh lập tức bay về hướng hỗn
độn, khí tức công đức trên người còn chưa tan đi hết, khi bay đến đây,
còn có thể ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt của công đức.
Ba người rất có ăn ý không nói gì, bay về cũng điện của Nguyên Thủy, lúc này Đế
Tuấn ném Thái Dương tinh ra, hỏa cầu đang to bằng bàn tay bỗng phóng
đại, phóng đại nhiều lần rất nhanh…. Cho tới khi lớn bằng cả cung điện,
rồi đè lên cung điện của Nguyên Thủy.
Bên trên cung diện lập tức
hiện lên một tầng quang mang nhàn nhạt, nhưng chỉ trong vài giây sau,
tầng quang mang kia liền bị phá nát, bản thân Nguyên Thủy bị trọng
thương lại không dám sau khi phá mù mắt phải của Bàn Cổ lại đi bắn nát
mắt trái, chỉ có thể cắn răng nuốt ngược máu vào, mắt mở trừng trừng
nhìn Đế Tuấn phá hủy đạo tràng của mình chỉ trong chốc lát.
“Đế
Tuấn!” Nguyên Thủy cực kỳ tức giận, ánh mắt nhìn Đế Tuấn như muốn ăn
tươi nuốt sống: “Tên nhóc nhà ngươi sao dám làm như vậy, khinh người quá đáng!”
Đế Tuấn cười lạnh một tiếng: “Ta cũng không khinh người
quá đáng! Ta chỉ ức hiếp tên súc sinh bè lũ xu nịnh, gà gáy cẩu đạo, xà
trùng thử nghĩ, ngầm ngoạn trò nham hiểm!”
Bè lũ xu nịnh
(蝇营狗苟): so sánh với kẻ chạy theo danh lợi, không từ thủ đoạn, giống rùi
bọ bay tới bay lui, không xấu hổ như cẩu. Từ gần nghĩa: không bằng cầm
thú, ruồi nhặng bay quanh.
Gà gáy cẩu đạo (鸡鸣狗盗): bản lĩnh nhỏ, không đáng kể, hành vi kén lút.
Xà, trùng, thử, nghĩ (kiến) (蛇虫鼠蚁): Là bốn loài động vật con người không
thích, dùng để so sánh với những tên hèn mọn, âm độc, ghê tởm, giảo
hoạt.
Nguyên Thủy tức khắc phun ngay một ngụm máu.
Phải
biết rằng, Nguyên Thủy vẫn tự xưng là dòng chính của Bàn Cổ, thuở bình
sinh thứ y coi trọng nhất chính là lai lịch, thu đồ đệ phải là người có
tư chất bất phàm không thu thiên địa linh căn, từ trước đến nay y rất
gai mắt đối với các đồ đệ có tư chất phẩm hạnh tốt xấu lẫn lộn của Thông Thiên, chẳng hạn như yêu quái, bằng không khi tính kế Thường Hi lần
trước nữa hắn đã không sai bảo đồ đệ của mình mà xuống tay với đồ đệ của Thông Thiên, chẳng qua do y coi trong danh dự của đồ đệ nhà mình,
chương mắt đồ đệ của Thông Thiên mà thôi.
Thế mà lần này, Đế Tuấn cư nhiên chỉ thẳng vào mũi y mà mắng súc sinh, Nguyên Thủy tức đến nỗi
suýt phun thêm một ngụm máu, bị nghẹn ở cổ họng, bụm ngực ho khan.
Trong lòng Đế Tuấn nỗi lên vài phần thoải mái, ngươi cũng có ngày hôm nay,
sau đó phần thoải mái này lập tức bị cừu hận cắn nuốt, Đế Tuấn vặn vẹo
nhìn thấy Nguyên Thủy, không, còn không đủ, không đủ nặng.
“Tên
súc sinh thấp sinh trứng hóa nhà ngươi! Chỉ là một món đồ chơi lông dài, cũng dám vô lễ với đệ tử của Đạo Tổ! Vốn nhìn ngươi và Thường Hi như
phu phu nhất thể, còn tưởng rằng tình thâm, bây giờ xem ra, cũng chỉ có
như vậy, nếu không đoạt lấy Hồng Mông mây tía của Thường Hi, ngươi nào
có hôm nay? Đợi cho Thường Hi tỉnh lại biết bản thân không có cách nào
thành Thánh, không biết có cảm tưởng dì nhỉ? Ha ha ha! Có ngươi ở đây,
mục đích của ta coi như đạt được, cả đời này Thường Hi không có cách nào thành Thánh, ha ha ha ha!!!”
Nguyên Thủy cười điên cuồng, Đế
Tuấn càng tức giận, cho dù biết lời nói của Nguyên Thủy không phải sự
thật, tình cảm của hắn Thường Hi rất tốt, nhưng bây giờ nghe thấy Nguyên Thủy vũ nhục họ và ý đồ tổn thương Thường Hi của hắn, Đế Tuấn cực kỳ
cực kỳ muốn giết người.
Hắn không nói cái gì, mà một tay cầm Hà
Đồ Lạc, tay kia cầm Thái Dương tinh cầu, híp mắt hừ lạnh với Nguyên
Thủy, nói: “Tới làm một trận đi.”
Dứt lời, Đế Tuấn lao ngay về hướng Nguyên Thủy.
Phương Trượng (方丈): Phương Trượng sơn, Phương Hồ, Phương Trượng châu, là thần
sơn trong truyền thuyết đạo giáo của dân tộc Hán cổ đại.
Doanh Châu (瀛洲): có thể là Đông hải tiên sơn trong thần thoại dân tộc Hán.
Bồng Lai (蓬莱): Bột Hải Bồng Lai sơn, tên một thần sơn trong truyền thuyết
thần thoại dân tộc Hán, thường nói về tiên cảnh, là nơi tiên nhân ở lại.