Đế Khốc bỏ đi thọ mệnh vô tận rời địa phủ bước vào nhân gian, lại dùng
công đức ân trạch vô tận cho nhân tộc, tất nhiên phải trả giá đại giới,
đại giới của y, chính là giống như người thường sống một cuộc sống có
sinh lão bệnh tử, có vài thập niên thọ mệnh, rồi đi vào luân hồi.
Cả đời này của Đế Khốc không có con, tâm huyết hai người hắn và Thường
Nghi đều nhào hết vào những nhân tộc sót lại, bọn họ vốn đi ra từ địa
phủ, vì vậy đến khi chết đi, cũng không sợ hãi, Đế Khốc giao vương vị
cho một thanh niên y đã xem trọng rất lâu – Nghiêu.
Cũng từ đó
khai sáng chế độ nhường ngôi, giống như ngàn năm về trước, vị trí cộng
chủ nhân tộc luôn là nhường ngôi, không giống như của Hoàng Đế và Chiêu
Húc, truyền thừa bằng huyết mạch.
Nghiêu tại vị bảy mươi năm, khi hắn chết đi, lại đem vị trí này truyền cho một người hiền đức – Thuấn.
Khi Thuấn tại vị, lũ lụt liên miên, Thuấn nhiều lần trị lũ nhưng không
được, cuối cùng đem công tác trị thủy giao cho Cổn, Cổn trị thủy chín
năm, chọn kế sách lấp kín dùng đập thành đê, nhưng hằng năm vẫn bị nước
tràn vào mà sụp, Vũ – con trai y sau khi tổng kết lại kinh nghiệm của
cha mình, quyết định thay lấp kín bằng khai thông, chọn khai thông sông
ngòi để trị thủy.
Vì thế, khi thê tử của y sinh con y không về,
khi con y lớn lên y vẫn không về, ba lượt đi qua cửa nhà nhưng chưa một
lần đi vào, vẫn đợi đến mười ba năm sau, sau khi trị lũ xong xuôi, lúc
này mới về nhà.
Khi đó, Thuấn đã già, y nhường lại đế vị, truyền cho Vũ, sách sử xưng Hạ Vũ Đế.
Cả đời Hạ Vũ Đế lập nên vô số công tích, y đúc ra Cửu Đỉnh, trấn áp những
mảnh nhỏ sót lại của Hồng Hoang, lấy thiên thạch thiên ngoại đúc thành
Định Hải Thần Châm suy đoán độ sâu cạn của nước biển, mở đầu cho vương
triều nhà Hạ, bắt đầu chế độ thừa kế và phân phong (phân đất phong
hầu), đợi đến khi y chết, trên trời buông xuống công đức, đây là đế
vương cuối cùng của thời đại Tam Hoàng Ngũ Đế.
Đến khi y chết, Thường Hi mới phát hiện, y chính là Cự Miết hy sinh bản thân làm trụ chống trời tu bổ thiên thời.
Công đức của y cả thiên hạ đều biết, lúc này chuyển thành mệnh cách đế
vương, có thể vĩnh viễn hưởng vô tận phúc lợi, coi như quả báo, lúc này, khác lần đại diệt sạch lần trước, giờ đây cả nhân tộc là hậu thế của y, cuối cùng, mọi người sẽ không bao giờ quên y, y cũng sẽ không còn cô
đơn nữa.
Thái Nhất đi ra Yêu giới, tiễn đưa Hạ Vũ một đoạn đường, đến lúc này, Hạ Vũ mới nhớ lại ký ước kiếp trước, thấy Thái Nhất y rất
vui vẻ, còn thỉnh Thái Nhất đến thủy cư của Ngũ Đế làm khách, lúc này Hạ Vũ y đã không còn cô đơn tịch mịch nữa, bởi vì y có thiên thiên vạn vạn đồng bào, vĩnh viễn không bao giờ hết.
Thái Nhất cười lôi kéo Côn Bằng, cả ba bay về thủy cư Ngũ Đế – nơi Vũ Đế ở.
Từ đó, nhân tộc lại truyền thừa mấy trăm năm, từ triều Hạ đến nhà Thương,
cho đến cuối triều Thương, thời Thương Trụ Vương Đế lên ngôi, một ngàn
năm phong thần chi kiếp, cuối cũng đã chính thức bắt đầu.
Ở thời
Đế Khốc, nhân tộc đã khôi phục việc hiến tế tổ tiên, Thường Hi và Đế
Tuấn vì chuyện năm xưa nhân tộc gây cho yêu tộc, đã không còn tín nhiệm
nhân tộc nữa, nhưng vẫn còn cần có sự giám thị của thiên đình, đơn giản
lấy bức họa của Thái Hạo và Vọng Thư để cho hậu nhân phụng dưỡng.
Ngoại trừ họ còn có Lão Tử và Thông Thiên đã cứu giúp nhân tộc lúc thiên địa
đại kiếp nạn cũng được cung phụng, thuỷ tổ nhân tộc Nữ Oa và vô tận cực
lạc giáo chủ phương Tây – Lục Áp.
Trong khi đó, trên thiên đình, Nữ Oa đang cãi nhau với Thường Hi và Đế Tuấn.
“Lịch kiếp thì lịch kiếp, vận số nhà Ân sắp tẫn ta cũng biết, nhưng dựa vào cái gì lại muốn ta lộ mặt?”
Làm Thánh nhân, không chỉ bị phàm phu tục tử nhìn thấy đã vậy còn bị vũ
nhục, không thể không nói không phải người nào đều khoan hồng độ lượng
cả.
Khóe miệng Thường Hi co rút, việc này làm sao Nữ Oa lại biết
được? Lúc đó không phải họ cũng không còn cách nào sao, trong số các bức họa được cung phụng chỉ có mình Nữ Oa là nữ, vì vậy cũng có thể chỉ có
nàng ra mặt.
Nữ Oa dường như biết Thường Hi muốn nói cái gì, ung dung nói: “Kỳ thật nam cũng không kém hơn nữ kia mà.”
Thường Hi suýt nữa nghẹn một hơi, bên trong các nam bức họa, tính về người có
nhan sắc nhất, nếu cậu đi bán sắc, quay đầu lại Đế Tuấn tức khắc có thể
diệt luôn Trụ Vương, sách, vậy cũng rất tốt, nhà Ân vận số chưa tận, còn có thể kéo dài, còn Đế Tuấn, được rồi, nếu người bình thường mà nhìn
thấy hắn chỉ có nước ngoan ngoãn quỳ xuống mà thôi.
Còn Lão Tử và Thông Thiên – mắt tên đó có vấn đề không mà coi trọng hai người họ.Lục Áp? Sách, nếu có thể thưởng thức đượng hình tượng một tên mập đầu đầy bao, thẩm mỹ tên này quả thật rất lạ kỳ.
Đếm tới đếm lui, chỉ còn mình Nữ Oa.
“Nữ Oa, khi kết thúc ta cho ngươi nhiều thêm bài vị thì thế nào? Hoặc ngươi muốn cái gì, cứ việc nói?”
Nữ Oa tốn hơi thừa lời (tranh cãi vô ích), nàng thiển cận đến thế sao? Chỉ vì mấy cái bài vị này? “Cho dù không có việc này ta cũng không thể có
thêm nhiều bài vị sao?”
Thường Hi cười mỉa, được, tất nhiên là
được “Nhưng bài vị đều bị Phong Thần bảng hạn chế, nếu không ta cho
ngươi cái tiên quan làm chơi chơi?”
Nữ Oa cười nhạt, bất quá nghĩ nghĩ lại, nàng quả thật cũng cần một vị trí “Muốn ta xuất hiện gánh cái oan này cũng được thôi, nhưng đầu tiên phải biến đổi dung mạo của ta,
không thể dùng dung mạo hiện tại được.”
“Điều này là tất nhiên, trên các bức họa vốn không phải là khuôn mặt thật của ngươi.”
“Tiếp theo, cừu Thương Trụ Vương ta muốn đích thân báo.”
“Được thôi.” Thường Hi giơ hai tay đồng ý.
“Cuối cùng..” Nữ Oa liếc mắt nhìn Đế Tuấn một cái: “Ta muốn có một đế vị.”
“Đế vị?” Thường Hi nhíu mày “Đế vị gì?”
Nữ Oa thở dài: “Cho huynh trưởng Phục Hy của ta một Đế vị, ta muốn huynh ấy có thể vĩnh viễn hưởng hương khói của nhân tộc.”
Nhìn đến ánh mắt Đế Tuấn, Nữ Oa giải thích, nói: “Ngô cũng không muốn phân
chia quyền lợi trong tay ngươi, người thống trị thiên đình vẫn là ngươi, ta chỉ muốn huynh trưởng của mình có thể hưởng được hương khói của nhân tộc, bất tử bất diệt, không bị tam tai lục nạn, chế độ thiên nhân ngũ
suy làm giá trao đổi, còn về chuyện phong thần nếu chổ nào gặp khó khăn, giao cho ta.”
Đế Tuấn bình tĩnh liếc Nữ Oa một cái, nếu Nữ Oa
không đồng ý, thì cho dù là Thánh nhân, cũng không thể tùy ý nhúng tay
vào việc nhân gian, huống chi là việc tiêu hao số mệnh của một vương
triều, điều này sẽ hao tổn công đức, cho dù Thường Hi có vô tận công
đức, nhưng trong việc này, Nữ Oa thân làm thuỷ tổ nhân tộc sẽ bị tổn
thất nhỏ nhất.
Cuối cùng Đế Tuấn vẫn gật đầu, Nữ Oa thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra một nụ cười, lúc này mới yên tâm xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, vị Đế Tân Trụ Vương vừa lên ngôi hiến tế chư thần, khi chiếc
rèm màu trắng bị gió thổi bay, hắn thấy một cảnh đẹp nhất trong đời.
Đế Tân (帝辛), Trụ (紂), Trụ Tân (紂辛) hay Trụ Vương(紂王) – cũng có thể thêm
“Thương” (商) ở trước các tên gọi này – là vị vua cuối cùng đời nhà
Thương của lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ 1154 TCN – 1123 TCN, hoặc1075
TCN – 1046 TCN. Tên thật của ông là Tử Thụ (子受). (Nguồn wiki)
Đát Kỷ (妲己 cũng bị phiên âm sai thành Đắc Kỷ) là một nhân vật trong huyền
sử Trung Quốc. Tương truyền, bà là một mỹ nhân nổi tiếng và là một trong những nguyên nhân chính gây nên sự sụp đổ của nhà Thương trong lịch sử
Trung Quốc. (Nguồn Wiki)
Tam tai lục nạn: đồng nghĩa với tam tai
bát nạn. Tam tai: hỏa, thủy, phong. Bát nạn: hạn, lụt, ôn (bệnh truyền
nhiễm), đói, sâu (như nạn châu chấu), quỷ, thú (dã thú), yêu quái.
Thiên nhân ngũ suy: 1: Quần áo dơ bẩn. 2: tóc khô héo. 3: dưới nách chảy mồ
hôi. 4: cơ thể hôi thối. 5: bản tọa không vui chỉ muốn dục giới, thiên
nhân sắc giới, năm loại này biểu hiện khi thọ mệnh đã tẫn, thiên nhân
ngũ suy phân thành hai, đại ngũ suy tương và tiểu ngũ suy tương.
Cửu Đỉnh: Theo truyền thuyết thì sau khi Hạ Vũ chia “thiên hạ” thành chín
châu, lấy đồng của các châu đúc thành cửu đỉnh, khắc tinh hoa phong cảnh của chín châu vào Cửu Đỉnh, mỗi Cửu Đỉnh tượng trưng cho một châu, toàn bộ cất giữ tại kinh đô nhà Hạ. Vì thế, Cửu Đỉnh trở thành biểu trưng
cho quyền uy của chính quyền phong kiến và sự thống nhất quốc gia. Từ đó có câu nói “Có được Cửu Đỉnh là có được thiên hạ”.