Tam Thanh? Trong đầu Thường Hi liền phát lên tiếng chuông cảnh báo.
Là ba người nổi tiếng nhất ở Hồng Hoang, ba vị này có thể nói là thanh
danh lan xa, không những vì bọn họ có thân phận cao quý – là ba phần
nguyên thần của bàn cổ hóa thành, còn là vì bọn họ đều là thánh nhân
trong tương lai.
Dưới thánh nhân trong truyền thuyết đều là kiến, những lời này không chỉ nói suông, một loạt sự tình ở tương lai, vô
luận là thiên đình phong thần hay lịch kiếp độ nhân, đều là thánh nhân ở lượng kiếp ( giống như đại kiếp nạn) chiến trường mà đánh cờ, bên thua
đã định trước ở trong lượng kiếp hóa thành bụi, mà thế lực không có mấy
người này tọa trấn càng sớm bị tính kế tới cái gì cũng không còn.
Cư nhiên lúc này lại gặp bọn họ?
Thường Hi động động cái mũi, cân nhắc trong lòng.
Còn Đế Tuấn thì chẳng biết gì về Tam Thanh, không biết thân phận bọn họ,
không biết sức mạnh của họ, lại càng không biết về tương lai của họ, cho dù có biết, nam nhân nhất định sẽ trở thành yêu hoàng này, cũng sẽ
ngẩng đầu kiêu ngạo nghênh chiến, mà không phải khiếp sợ lùi bước.
Giờ nghe được tiếng nói của Tam Thanh, hắn nhíu nhíu mày, đem linh bảo nóng hôi hổi mới ra lò cất vào, liền mở ra tiên thiên đại trận Hà Đồ Lạc Thư mới thiết lập khi nãy, nhìn ba người bên ngoài.
Ba tu sĩ này thoạt nhìn khá kì dị.
Một lão nhân mày râu đều bạc trắng, một nam nhân trung niên nhìn có vẻ uy nghiêm, còn một thanh niên luôn mang theo ý cười.
“Thái Dương tinh Đế Tuấn, Thái Nhất, Thái Âm tinh Thường Hi gặp qua ba vị đạo hữu.”
Song phương vừa đối mặt nhau, liền đánh giá thực lực của đối phương.
Tuy hai bên chưa bao giờ gặp mặt, nhưng Tam Thanh cũng từng nghe được xuất
thân của Đế Tuấn và Thái Nhất, chí ít ở thổ địa phía Đông này, hai Tam
Túc Kim Ô tại Thái Dương tinh tiếng tăm cũng lừng lẫy, đương nhiên danh
khí này là do đánh giết mà ra.
Mà…. Đạo hữu Thái Âm tinh đang nằm trong ngực của Đế Tuấn thì có chút khó nói.
Còn bên kia, tuy Tam Thanh chưa quá nổi tiếng ở Hồng Hoang nhưng từ cảm
giác áp bách ẩn ẩn truyền ra trên người bọn họ thì tất nhiên cũng chẳng
phải hồng mềm dễ nắn.
Song phương vẫn chưa lập tức cầm vũ khí hô
đánh hô giết, ngược lại lại đấu bằng tu vi, uy áp áp chế lẫn nhau ngày
càng mạnh, trong lúc va chạm có vài âm thanh rung động, y phục không gió tự bay, rất nhanh khí thế liền tới đỉnh, đối chọi càng ngày càng gay
gắt.
Khiến cho Thái Âm tinh đạo hữu – Thường Hi cũng là người yếu nhất trong sáu cảm thấy thực khổ bức, Huyền Âm châu sớm bị cậu đem ra,
là tiên thiên linh bảo có được hai mươi bốn đạo cấm chế, Huyền Âm châu
kỳ thật cũng không tồi, nhưng phần không tồi này cũng phải xem là so với ai, nếu đấu với Đế Tuấn hay Thái Nhất hoặc Tam Thanh, người ta không
cần đến nửa phút thì cậu đã bại rồi.
Cho nên trong sáu người, người đầu tiên không duy trì nổi là Thường Hi, đó cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.
Đế Tuấn là người sớm nhất phát hiện sự dị thường của cậu, hô hấp ồ ồ, đôi
khi còn có tiếng kêu rên, bất chấp đang ở trong trận đấu, hắn lập tức
đem Hà Đồ Lạc Thư bày ra, bảo vệ Thường Hi nhưng động tác này của Đế
Tuấn lại đánh vỡ sự cân bằng, năng lực của tiên thiên chí bảo của mọi
người còn chưa lớn mạnh quả thực tồn tại như bug, khí thế bên Đế Tuấn
lập tức tăng vọt, mà Tam Thanh cũng không thể trơ mắt ăn mệt, Thái Thanh đầu tiên lấy ra một cây phất trần, trên đầu Ngọc Thanh trôi nổi ngọc
như ý, trong tay Thượng Thanh cầm một thanh kiếm màu lục bích.
Đúng là tam kiện bảo vật trong truyền thuyết, Thái Ất phất trần, tam bảo Ngọc Như Ý cùng với Thanh Bình kiếm.
Thế cục lập tức bị phá vỡ, Thái Nhất liền lấy ra Hỗn Độn Chung, hai bên rừng rực lửa, một hồi đại chiến ngay lập tức sẽ bùng nổ.
Đúng lúc này, Thái Thanh, cũng chính là Lão Tử sau này, đột nhiên lên tiếng: “Ba vị đạo hữu thực lực cao tuyệt, linh bảo tất cả là của chư vị, không biết đạo hữu muốn đi nơi nào, sao không cùng kết bạn mà đi?”
A? Thường Hi chớp chớp mắt, diễn biến này là thế nào vậy?
Không phải là một hồi người sống ta chết sao? Như thế nào trong nháy mắt liền thành hảo bằng hữu còn kết bạn cùng đi nữa? Chẳng lẽ cậu bỏ lỡ điều gì? Thường Hi nghi hoặc, nhưng rõ ràng là cậu không có mà.
Để thêm
thành ý, trước hết, Lão Tử thu lại phất trần, sau đó Nguyên Thủy (Ngọc
Thanh) cùng Thông Thiên (Thượng Thanh) cũng đem linh bảo của mình thu
hồi, sắc mặt Đế Tuấn khi thấy đối phương thu hồi linh bảo cũng dịu đi,
Hà Đồ Lạc Thư và Hỗn Độn Chung đều bay trở về trong cơ thể Đế Tuấn cùng
Thái Nhất.
Một hồi phong ba cứ như vậy mà lắng xuống.
Thường Hi không rõ chuyện này nhưng đối vời Đế Tuấn kỳ thật cũng không khó
hiểu, bảo vật chỉ dành cho những người có năng lực mới sở hữu, Đế Tuấn
và Thái Nhất tới trước, thực lực cũng thỏa mãn, Tam Thanh muốn chiếm lý, nếu như cường đoạt tự nhiên phải đánh một hồi, thực lực đối phương nhỏ
yếu thì thôi, chỉ có một kết quả – chết, nhân quả lẫn nhau tự động biến
mất, nhưng Đế Tuấn và Thái Nhất cũng không phải đối tượng nói giết là
giết, riêng mình xuẩn thỏ thì dễ, nhưng lại cố tình là ba người.
Cường đoạt, chưa chắc đoạt được mà đoạt được thì lại kết nhân quả, mấy chuyện không có lợi này chỉ ngu mới làm, không bằng kết phần thiện duyên, ngày sau hành tẩu ở Hồng Hoang cũng có thể chiếu ứng nhau.
Trong nháy mắt Đế Tuấn liền hiểu rõ tâm tư đối phương, vả lại thực lực Tam Thanh
đủ mạnh, chỉ cần bọn họ không có tâm tư trở mặt, chuyện tình hai bên
cùng có lợi thì hà tất phải chống đẩy, “Chúng ta muốn đi Bất Chu Sơn.”
Bất Chu Sơn, cột trụ chống trời, trung tâm Hồng Hoang, xương sống của chúng sinh.
“Vậy, thật khéo.”
Nhìn bọn họ vài ba câu định ra lộ trình, Đế Tuấn đem Thường Hi ôm vào ngực
chuẩn bị xuất phát, Thường Hi trừng mắt giãy dụa, “Nè, từ từ, Tiểu Thanh Long còn chưa theo kịp!”
Mắt Đế Tuấn liền hiện lên tia âm trầm,
cư nhiên còn nhớ tới tiểu tử thối kia, nhưng nhìn xuẩn thỏ nằm trong
ngực…. Đế Tuấn đành thở dài, phân phó Thái Nhất, “Đi, đem con rồng kia
đưa tới.”
Lát sau, Thái Nhất mang theo lam Long dài bốn năm trượng bay về.
“Đây là?” Thông Thiên tò mò nhìn Tiểu Thanh Long.
Thường Hi ngẩn cao đầu, như không đáng để cười, lại như khiêm tốn nói: “Đây là kém đồ, kém đồ.” (Kém đồ: đồ đệ còn yếu kém)
Nói xong đem Tiểu Thanh Long túm lại đây: “Còn không mau ra mắt ba vị chân
nhân, đây là Thái Thanh, Ngọc Thanh, Thượng Thanh ba vị đạo hữu.”
Tam Thanh đối với việc Thường Hi có đồ đệ vô cùng ngạc nhiên. Đồ đệ là cái
gì? Ăn ngon sao? Tiểu Thanh Long này thoạt nhìn có hơi béo.
Hình
thức sư đồ ở Hồng Hoang lúc này vẫn chưa lưu hành, chân chính thành trào lưu là lúc hồng quân giảng đạo, loại này chỉ những người hiểu rõ đối
nhân xử thế mới biết, cho nên Thường Hi làm người tiên phong không những không được người khác nhìn với cặp mắt khác xưa, ngược lại còn bị hiểu
lầm.
Tiểu Thanh Long đầu tiên kêu Thường Hi một tiếng “sư tôn”,
rồi mới nói với Tam Thanh: “Gặp qua Thái Thanh chân nhân, Ngọc Thanh
chân nhân, Thượng Thanh chân nhân.”
“Sư tôn là cái gì?” Lão tử cảm thấy loại xưng hô thực thú vị.
“Người làm sư, truyền đạo, dạy học, giải thích những điều đồ đệ không hiểu.”
Đây là định nghĩa duy nhất về “sư” mà Thường Hi biết, cho nên cứ như vậy mà lấy ra.
Tam Thanh lại có chút đăm chiêu, truyền đạo, dạy học, giải thích những điều đồ đệ không hiểu sao?
Mà ngay tại Thường Hi vừa dứt lời, thiên đạo mù mịt, đánh xuống công đức, dừng trên người Thường Hi.
Thường Hi là người đầu tiên hoàn thiện định nghĩa sư đồ, cũng là người truyền
đạt hệ thống sư đồ, lúc trước nhận Thanh Long làm đồ đệ vẫn chưa làm rõ ý nghĩa đó, cả Thanh Long chỉ là nghe theo lời Thường Hi mà gọi “sư tôn”
nên thiên đạo vẫn chưa buông xuống công đức, hiện giờ quan hệ sư đồ
chính thức hoàn thiện, làm người thứ nhất ăn con cua, chỗ tốt tự nhiên
Thường Hi sẽ có, ngay cả Thanh Long đều dính chút ánh sáng, chiếm được
một ít công đức.
Công đức này cũng là công đức thứ tư sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, ba phần công đức trước là lời thề với thiên đạo
của tổ Long, tổ Phượng cùng tổ Kì gửi xuống, còn Thường Hi bất quá chỉ
nói một câu, công đức liền buông xuống, điều này hiển nhiên đánh tỉnh
mọi người, khởi nguồn công đức không có thống nhất.
Nhưng đột phá kế tiếp của Thường Hi càng làm cho ánh mắt mọi người nóng thêm vài
phần…. Bất quá là một ít công đức, không bằng một phần mười tổ Long bọn
họ, cũng đã làm Thường Hi đột phá Đại La Kim Tiên sơ giai tăng lên cao
giai, nếu nhiều hơn chút nữa thì sao?
Chả trách tổ Long, tổ Phượng, tổ Kì nhờ vào công đức đột phá Chuẩn Thánh.
Lúc Thường Hi tỉnh lại, chào đón hắn là những tầm mắt nóng bỏng.
“Thường Hi đạo hữu, ngươi ngộ được?” Nguyên Thủy là người đầu tiên nhịn không được, hỏi.
Thường Hi giật mình, cũng không che giấu, lập tức nói ra những điều mình biết, kỳ thật mà nói cũng không bao nhiêu, ngoại trừ Thanh Long thì tu vi tất cả mọi người đều cao hơn cậu, nếu lấy chuyện cậu vừa đột phá mà nói ra
có thể lấy làm trò cười, điều mà cậu nói chính là phương pháp lấy công
đức, chỉ cần thiên đạo phán định đối Hồng Hoang có lợi, tự nhiên thiên
đạo sẽ hưởng ứng mà buông xuống công đức.
Một là tăng tu vi,
giống như Thường Hi hay nhóm tổ Long, thứ hai là công đức ngưng kết
thành chí bảo, không những có thể hộ thân, không bị vạn loại phép thuật
ảnh hưởg mà còn không cần trải qua nhân quả, chưa kể đến điều thứ ba có
thể phù hộ tộc đàn. Cuối cùng thì khỏi phải nói, chỉ cần là hai cái đầu
đã đủ cho đôi mắt vài người tỏa sáng.
Thường Hi hào phóng, mà
những người khác tự nhiên không thể không tỏ vẻ, lập tức nói ra những
thứ chính mình tự cảm ngộ, chẳng hạn như thuật pháp cả ba người nghiên
cứu ra “Nhất khí hóa Tam Thanh”, Thái Dương chân hỏa của Đế Tuấn, công
kích bằng âm thanh của Thái Nhất, sau khi tự suy luận Thường Hi có chút
lĩnh ngộ, tu vi ẩn ẩn có dấu hiệu tăng lên, nhưng liên tiếp mấy ngày đột phá, chung quy vẫn không ổn, vì thế, Thường Hi đành phải nhẫn nại.
Luận đạo lần này đột nhiên xảy ra, nói tới hứng khởi, bất tri bất giác, xung quanh dã xúm lại nhiều sinh vật đã mở linh trí, mảnh đất xung quanh mọi người hiện ra kim liên, ngàn điều may, mây tía phồn thịnh, miệng phun
kim văn đủ loại dị tượng, nhưng lực chú ý của các sinh vật này đều tập
trung vào những người ở giữa đang nói chuyện, trong đó có vài sinh linh
khoanh chân ngay tại chỗ, cứ vậy mà đột phá, song sinh linh chưa biến
hóa vẫn còn rất nhiều, Thường Hi thấy như vậy, lại có một phần thương
hại, không hề nói đạo pháp nào cho cao thâm, ngược lại lại giảng một ít
tiểu đạo đơn giản, thí dụ như hấp linh tu luyện, nhật nguyệt tinh hoa,
thải luyện thổ nạp, độ kiếp biến hóa vân vân, tin tưởng khi lần luận đạo này chấm dứt, mấy sinh vật đó lúc trở về có thể trải nghiệm một ít biến hóa.
Mọi người cũng có ý chiều cho Thường Hi làm vài điều nhân tình, vì thế lần luận đạo này ước chừng một trăm tám mươi năm.
Trong một trăm tám mươi năm, Vũ Di Sơn đã có nhiều thay đổi lớn, không chỉ có dã thú cỏ cây tu luyện thành hình, còn có nhiều tiên hoa tiên thảo mở
ra linh trí, cả tòa sơn chung linh lưu tú (nghĩa giống như câu đất thiên nảy sinh hiền tài), nơi nơi hiện ra hơi thở bất phàm, Tiểu Thanh Long
cũng tại đây mấy trăm năm, tu vi có ít biến chuyển, tu vi kim tiên đỉnh
điểm, chỉ cần một bước, có thể đột phá tới Đại La Kim Tiên.
Đây là sự khác nhau giữa có sư phụ cùng không có sư phụ, đương nhiên, tư chất cũng chiếm phần trọng yếu.
Ngày hôm ấy, bầu trời xuất hiện tiếng sấm, loại việc này trong một trăm tám
mươi năm nay đã xảy ra rất nhiều lần, mọi người đã quen rồi, nhưng lần
này lại có hơi khác, vì lôi kiếp do Tiểu Thanh Long mà tới.
“Sư tôn, ta phải đột phá.” Tiểu Thanh Long nhìn lôi vân trên bầu trời nói với Thường Hi.
“Đi đi.” Thường Hi sờ đầu Thanh Long, biến hóa của yêu tộc chỉ có thể tự mình chịu, cậu tin tưởng đồ đệ, tuyệt không dừng ở đây.
Chín đạo thiên lôi, mỗi một đạo càng ngày càng mạnh, đã qua tám đạo, Tiểu
Thanh Long bị đánh thê thảm, đạo thứ chín cuối cùng từ không trung bổ
xuống, lòng Thường Hi như bị nhéo một cái, mây đen tan đi liền vội chạy
tới trước mặt Tiểu Thanh Long.
Nhưng mà đối diện hắn không có Thanh Long nào cả, chỉ có một nam nhân trẻ tuổi thân xuyên thanh y.
“Sư tôn.”
Thường Hi nghe nam nhân gọi cậu, nhưng cậu thật sự không thể tin được…. Tiểu
đồ đệ ngoan của cậu cư nhiên biến hóa lại là cái dạng này.
CMN,
Tiểu hoàn tử thân tròn tròn đâu? Tại sao lại là bộ dáng thanh niên anh
tuấn? Quan trọng nhất là, tại sao Tiểu Thanh Long sau khi biến hóa tuổi
lại lớn như vậy hả?? Nhìn bộ dạng của người ta ít nhất cũng là hai mươi
đó!!
Mà cậu! Thân làm sư phụ! Trong hơn một trăm năm vẻ ngoài vẫn dừng ở mười bốn, mười lăm tuổi!
Thường Hi quả thực mệt – chết – đi! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
…………………………………………..
Làm người đầu tiên ăn cua: Hình dung người đầu tiên có gan làm một sự kiện nào đó
Tương truyền mấy ngàn năm trước, ở giang hồ, trong song suối có một loại quái trùng giáp xác, có hai càng tám chân, hình dạng hung ác. Không chỉ làm
ruộng lúa thiếu nước, còn dùng càng làm thương người nên được gọi là
“Giáp nhân trùng”. Sau, Đại Vũ đến Giang Nam trị thủy, phái ba tráng sĩ
đốc công, bị giáp trùng quấy nhiễu, gây trở ngại nghiêm trọng cho công
trình. Cả ba liền nghĩ ra một biện pháp, ở rìa thành đào mương lên, đổ
nước sôi vào đó. Giáp nhân trùng lại đây, liền bị nóng mà chết, sau khi
chết cả người nó tỏa ra một mùi thơm lạ, ba người tò mò đem giáp xác mở
ra, nghe mùi càng đậm, liền đánh bạo cắn một ngụm, ai ngờ hương vị thơm
ngon, vì thế mà giáp trùng từ bị mọi người sợ hãi mà thành mỹ thực. Mọi
người vì cảm ơn ba người đó, dùng giải tự phía dưới thêm trùng tự, gọi
giáp nhân trùng là “cua”, nghĩa là ba người chinh phục giáp nhân trùng,
là người đầu tiên ăn cua.
Lỗ Tấn từng khen ngợi rằng: “Người đầu
tiên ăn con cua thực làm người khác bội phục, không phải dũng sĩ ai dám
ăn nó đâu?” Con cua hình dạng đáng sợ, xấu xí hung tàng, người dầu tiên
ăn nó quả thật phải cần dũng khí, nhưng thiên hạ có mấy ai dám thử đâu?