Hậu quả về việc vỡ nát của Hồng Hoang dần dần biểu hiện ra, ban đầu,
không một ai nhận ra sự thay đổi nào cả, linh khí vẫn nhiều như trước,
yêu quái có thiên tư tốt tu luyện tăng nhanh vẫn thành một vướng mắc cho kẻ khác, yêu quái tư chất kém vẫn cứ giữ vững dân số, trên dưới một
trăm năm, khoảng thời gian đó đối với yêu sinh dài đằng đẵng của chúng
yêu vẫn không tính là cái gì.
Nhưng đối với nhân tộc có thọ mệnh ngắn ngủi, phần linh khí bị mất đi này lại rất quan trọng.
Người tư chất kém cỏi thì không có các nào đi vào con đường tu luyện, tư chất tốt hơn chút ít nhiều lắm là đạt tới luyện khí, vừa vừa thì đạt đến
trúc cơ, người có tư chất tốt nhất thì có thể tu luyện đến kim đan, còn
kẻ có tư chất thuộc loại cực phẩm sau khi đạt đến nguyên anh lại không
thể tiến lên.
Cái này so với tình cảnh ngàn năm trước tiên nhân
đi đầy đất đâu phải chỉ là kém một ít thôi đâu, ngay cả khi đông độ Phật pháp vài thập niên trước cũng chẳng bằng nữa là, càng miễn bàn đến việc tu luyện thành tiên.
Theo thời gian trôi đi, loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, linh khí trong trời đất càng ít dần, còn
cường giả đứng đầu nhân loại đã giảm xuống thành kim đan kỳ, chỉ là kim
đan cũng đã ít, ngay cả tìm kiếm những tộc nhân của nhân tộc ngay cả một kẻ có tu vi nguyên anh cũng không thể lần ra.
Không biết kẻ nào
trong nhân tộc bộc phát ra một lần thông minh làm người dẫn đầu, tất cả
người tu tiên trong nhân giơi đồng loạt bắt đầu hiến tế chư thiên,
Thường Hi ở Yêu giới xa xa, rốt cục cũng biết đến việc linh khí bị giảm
đi.
Trái ngược với nhân tộc, Thường Hi càng mẫn cảm nhiều với
việc này hơn, ngay khi biết linh khí ở nhân gian ít đi, hắn liền xem xét mười triệu phân thân của mình, quả nhiên, không chỉ có linh khí giảm
bớt ở nhân gian, mà là cả Hồng Hoang.
Hậu quả xấu của việc Hồng Hoang vỡ nát cuối cùng cũng hiện ra.
Bàn Cổ mở ra nhất giới, mà nhất giới này tựa như một cái chén, sau khi cái
chén bị vỡ, cho dù liều mạng sửa chửa, vẫn sẽ có khe hở, mà nước được
đựng trong cái chén ấy sẽ theo khe hở kia rò rỉ ra bên ngoài, chờ tới
khi cả nước trong chén cạn hết, cá trong chén cũng sẽ chết.
Đến lúc đó, cả Hồng Hoang, ngoại trừ Thánh nhân, không có một sinh linh nào có thể sống sót, ngay cả yêu tộc.
Cho dù Yêu giới mở ra nhờ Càn Khôn hồ lô, nhưng nó vẫn là một phần của Hồng Hoang phân ra, đến khi Hồng Hoang không còn linh khí, Càn Khôn tất
nhiên phải phụng dưỡng phụ mẫu, đến lúc đó gánh nặng của Đế Tuấn không
chỉ có linh khí của Yêu giới mà là cả linh khí của Hồng Hoang.
Thường Hi không chỉnh đốn nhiều, trực tiếp chạy đến Tử Tiêu Cung cầu kiến Đạo
Tổ, Hồng Quân cho hắn hai cái phương án giải quyết, một là tất cả thánh
nhân mở ra một tân giới trong hỗn độn, hai, lấy Hồng Mông đổi lấy một
đường sinh cơ cho Hồng Hoang.
Thường Hi cười khổ, hắn không biết
Hồng Quân khi nào biết trong tay hắn còn có một Hồng Mông mây tía, nhưng hắn cũng không ngoài ý muốn, chuyện trên Hồng Hoang, rất ít thứ có thể
giấu được Đạo Tổ, đương nhiên, Thường Hi sẽ không biết mỗi lần hắn thay
đổi hướng đi của Hồng Hoang Đạo Tổ lại muốn đập chén quăng đĩa.
Thường Hi lựa chọn phương pháp thứ hai.
Hồng Mông mây tía trở về Hồng Hoang, nhờ có một lũ Hồng Mông mây tía này,
Hồng Hoang ổn định rất nhiều, tối thiểu linh khí trong thiên địa sẽ
không bị cuốn trôi đi nữa, làm Thường Hi có chút vui mừng.
Nhưng
nhân loại vẫn cứ hoang phí số mệnh của tộc mình, đợi tới khi đến thời
đại nhà Thanh, vương triều cuối cùng, phúc trạch của tổ tiên nhân tộc
cuối cùng bị tiêu xài sạch sẽ, đã vậy vũ khí hiện đại còn phá hư môi
trường, ô nhiễm núi rừng xung quanh, linh khí đã không còn không sạch
sẽ, tạp chất đầy trời, linh khí của cả nhân giới đã bị xói mòn, nhân tộc chính thức bắt đầu tiến vào thời đại cuối cùng.
Khi nhân tộc
không ngừng tìm đường chết, đồng thời, yêu tộc cũng không tốt hơn bao
nhiêu, tuy có quan hệ tốt với phương Tây giáo, tùy thời có thể hàng ma
kiếm công đức, nhưng qua mấy ngàn năm, mấy tên ma đầu này sớm bị diệt
sạch, nói cách khác – không còn nơi nào để kiếm công đức nữa.
Nếu ai có tiên chức trên trời thì đỡ, chỉ cần hoàn thành tốt công tác của
bản thân thiên đạo luôn luôn thưởng công đức cho, qua những tháng ngày
tích lũy cũng có thể kiếm được kha khá, nhưng yêu ở Yêu giới nhiều như
thế, tiên chức ở đâu ra mà đủ?
Vì thế cùng tắc sinh biến, chúng
yêu Yêu giới nghĩ ra đủ loại biện pháp, có yêu thừa dịp nhân loại phát
triển ngày càng nhiều xin điều nhiệm tới địa phủ làm quan, như Ngưu Đầu
Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường có người mỗi ngày phát minh ra thứ gì đó kỳ
quái, sau khi thành công cũng nhận được chút ít công đức có người mỗi
ngày hoàn thành tốt chuyện của mình, nhưng tất cả đều hoàn thành thành
tốt cả…. Điểm công đức ấy cũng không nhiều bao nhiêu.
Cùng tắc sinh biến (穷则生变): một việc gì đó khi đi đến cuối đường sẽ xảy ra biến hóa.
Cuối cùng có người đánh chủ ý tới nhân gian.
Tuy linh khí của nhân gian ngày càng ít, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện có
thể kiếm ra công đức, nhưng có sự hiện diện của thiên đình, ai dám một
mình hạ phàm?
Lũ yêu suy nghĩ nát óc, cuối cùng nhờ một tên yêu
quái sống thọ chết tại nhà lấy linh cảm, nếu không thể dùng thân hể hạ
phàm gian, nhưng có thể chọn cách phong bế thần hồn, đi địa phủ chuyển
thế đầu thai, đến khi hết một kiếp, trở lại địa phủ, tất nhiên sẽ có thể mở ra phong ấn lấy lại ký ức.
Yêu quái dùng cách này rất nhiều,
có yêu thành công, lấy được công đức một đời, tích lũy mấy đời cũng đủ,
trở về bản thể, tiếp tục tu luyện lại có kẻ thất bại, như xà yêu Bạch Tố Trinh, yêu phàm nhân, lén trốn xuống nhân gian, nhận quả đắng, cuối
cùng do mạo phạm luật trời giam giữ dưới tháp Lôi Phong thậm chí có yêu
còn bị tội nghiệt quấn thân, do không cẩn thận đầu thai trúng thời kỳ
chiến tranh, bắc đắc dĩ giết rất nhiều người, đến khi về tới địa phủ, cả người bị hắc khí bao phủ, gặp xui xẻo.Muốn mạo hiểm đồng nghĩa với việc nhận lại hồi báo rất lớn, luôn luôn có vài yêu gặp bình cảnh cần có công đức đều lựa chọn cách đầu thai chuyển
thế, cho dù công đức không kiếm được nhiều, nhưng có một phần kia, khi
đột phá nắm chắc cũng nhiều hơn.
Chuyện như vậy càng ngày càng
mốt, dần dần phổ biến phát triển thành một loại văn hóa, không chỉ yêu
quái, ngay cả người có tiên chức đều thích xuống nhân gian dạo chơi một
lần, như Bát tiên, Thất tiên nhữ, thậm chí ngay cả Tôn Ngộ Không còn
cùng vợ mình hạ giới một lần, một đời đó hắn gọi là Tôn Bảo, Tử Hà vẫn
gọi là Tử Hà.
Bọn họ đặt cho hành động này một cái tên, gọi xuyên việt, mốt đi.
Thậm chí có người có sức mạnh quá lớn mạnh hoặc do phong ấn không thể che
đậy hết ký ức, nhưng trí nhớ này lại mơ hồ trong tiềm thức, như linh
quang chợt lóe mới có thể nhớ dến, vì vậy thể loại tiểu thuyết ở nhân
gian ngày càng nhiều, càng ngày càng phong phú, cái gì mà Hồng Hoang tu, chân, yêu quái, pháp thuật, trọng sinh,..v.v.. còn có thể loại mốt
nhất, xuyên việt, toàn bộ đều được lưu truyền, đương nhiên, nó sẽ không
giống bản cũ.
Như Đạo giáo bên kia, liều mạng hắc yêu tộc và phật giáo, bên yêu tộc, tất nhiên cũng có yêu tương đối uy vũ khí phách, còn bên Phật giáo…. Bên Phật giáo kia cũng có cách kiếm công đức, cho dù hạ phàm cũng chuyển thế tới Tây Tạng, thu hút một số tín đồ tinh thuần,
cho nên trên cơ bản thì bọn họ không viết tiểu thuyết.
Cuối cùng, ngay cả Thường Hi cũng không nhịn được, trộm đưa một phần hồn đưa vào
nhân gian, nhìn mình trong dạng phôi thai biến thành một đứa bé, từ trừ
chậm rãi lớn dần, bi bô tập nói, ngây thơ, có một phụ thân chính trực
nghiêm túc, có một mẫu thân vừa lãi nhãi lại rất thương hắn, trong nhà
còn có một gốc cây quế.
Hắn thực nhu thuận, từ nhỏ đến lớn đều
thuộc loại ưu, là con nhà người ta, đến sau khi chấm dứt kỳ thi thi vào
đại học, hắn từ trường trở về nhà, đến khi vào nhà, mẹ đưa cho hắn nhìn
chiếc võng mà bà vừa mua, lấy nó cột vào cây ngủ hóng mát vào trời ngày
hạ, còn đưa lần đầu nằm võng nhường cho hắn.
Sau đó, Thường Hi
đang ngủ, trở mình, cảm giác không trọng lượng truyền tới, ý thức mơ hồ, đến khi thanh tỉnh, hắn đã không còn là Thường Hi của nhân giới, mà là
Thánh nhân Hồng Hoang, Nguyệt Thần thỏ ngọc.
Phong ấn của địa phủ quá dễ vỡ, hắn nhớ lại mọi ký ức trước kia.
Nhân quả tuần hoàn, đây là nhân, vẫn là quả? Vì hắn là Thánh nhân của Hồng
Hoang mới có bản thân của đời này, hay do bản thân của đời này mới có
đạt được thành tựu trở thành Thánh nhân của Hồng Hoang
Thường Hi không biết.
Nhưng một kiếp này, hắn lấy thân phận nhân loại sống hết cả đời, hiếu thuận cha mẹ, không còn lưu lại tiếc nuối.
Nghĩ thì rất đẹp, đến khi thực sự sống cũng không dễ dàng đến thế.,
Ví dụ như cái tên học trưởng luôn đến ngủ nhờ ở phòng hắn là có chuyện gì
hả? Đừng tưởng là thay đổi dung mạo thì hắn sẽ không nhận ra, tên đó rõ
ràng là Đế Tuấn!
Còn lão sư khi dạy bọn hắn tại sao lại giông giống Hồng Vân thế nhỉ?
Trấn Nguyên Tử………. Ngươi cư nhiên lên thành hiệu trưởng!
Còn người đứng trong top 500 tổng tài có quyền lực nhất được bầu chọn trên
tạp chí tài chính và kinh tế không phải là Lục Áp sao?
Sư phụ
Hồng Quân – người cư nhiên tiến vào giới giải trí trở thành ảnh đế đứng
vững mọt phương, còn hay truyền chuyện xấu với nữ minh tinh, Thường Hi
có thể tưởng tượng ra bộ dạng tạc mao của Lục Áp nữa kìa.
Cuối cùng, khi biết mẫu thân đại nhân bốn mươi tuổi manh thai lần thứ hai, hắn có thêm một đệ đệ, Thường Hi hoảng hốt.
Đợi đến khi đứa trẻ sinh ra, vừa thấy, cư nhiên là Thái Nhất.
Thế giới này tại sao nhỏ như vậy.
Còn nữa, tại sao mọi người phải cùng xuyên việt tới mới chịu.
Thường Hi phát điên, Yêu Hậu của Hồng Hoang, quả thật không dễ làm!