Thời gian: ngày 1 tháng 2 năm đầu tiên trong lịch của yêu tộc.
Địa điểm: cây Phù Tang.
Thời tiết: trời trong (Trên Thái Dương tinh vĩnh viễn đều là nắng =v=)
Hôm nay, ta và tám đệ đệ của ta cuối cùng đã phá vỏ mà ra, thứ tiên sau khi phá xác mà chúng ta nhìn thấy chính là….. Mông của thúc thúc, tuy cảm
giác được thúc thúc ấp ra thật mất thể diện, đặc biệt là khi thúc liếm
lông chim cho ta, toàn thân đều một màu đỏ đó!? Nhưng không thể không
nói, mông của thúc thúc thoạt nhìn vừa tròn tròn lại ấm áp, nghĩ đến vô
số ngày ngày đêm đêm trước chúng ta ở dưới mông thúc thúc vừa hấp thu
linh lực vừa được sưởi ấm, đột nhiên có cảm giác thật hạnh phúc, có loại xúc động muốn vào lại trong trứng được cái mông ấm áp của thúc thúc ấp
lần nữa.
Sau đó, ta hỏi ác huynh đệ của ta, bọn họ đều có cùng
cảm giác như thế, xem ra chúng ta quả thật là thân huynh đệ, thúc thúc
thật sự rất ấm áp.
Tuy rằng cha và phụ thân luôn luôn ở gần bên,
nhưng bọn ta càng thích Thái Nhất thúc thúc hơn, nghĩ đến những mẫu
chuyện xưa nhỏ mỗi ngày và linh lực ấm áp, toàn thân đều tràn ngập năng
lượng.
May mắn cha và phụ thân luôn bận việc, cho nên Thái Nhất
thúc thúc luôn là người chăm sóc cho chúng ta cha và phụ thân, hai người yên tâm, hãy giao Thái Nhất thúc thúc chúng ta ta chiếm lấy phần mông
của Thái Nhất thúc thúc – phần ta ta thích nhất, Lão Nhị tranh với ta
cũng bị ta đá ra ngoài, sau đó Lão Tam chiếm cứ phần lông trên đầu, châm ngòi Lão Tứ và Lão Ngũ đánh nhau, Lão Lục chiếm phần bụng, Lão Thất
chiếm phần cánh dưới, Lão Bát lại thích gặm cánh, Lão Cửu thì không thấy đâu, tuy nó là đệ đệ của ta, nhưng ta vẫn không thể tìm thấy nó…..
Thời gian: ngày 1 tháng 1 – ngày 1 tháng 12 năm 2000 theo lịch yêu tộc.
Địa điểm: Thái Âm tinh.
Thời tiết: âm u (bầu trời trên mặt trăng vĩnh viễn đều bị mây che phủ)
1/1: Hôm nay là ngày Đại muội muội của ta sinh ra, nhìn tiểu tiểu thỏ ướt
sũng, ta có cảm giác cực kỳ mới lạ, đây là muội muội, thật nhỏ thật đáng yêu, quả thật là một tiểu công chúa sinh đẹp.
1/2: Hôm nay là
ngày Nhị muội muội của ta sinh ra, nhìn tiểu tiểu thỏ ướt sũng, ta có
cảm giác cực kỳ mới lạ, đây là nhị muội, thật nhỏ thật đáng yêu, quả
thật là một tiểu công chúa sinh đẹp.
1/3: Hôm nay là ngày Tam muội muội của ta sinh ra, balabala………………….
…………………………….. Bởi vì vốn từ ngữ quá bần cũng và số lượng từ như nhau, phần này được rút gọn………………
1/12: Hôm nay là ngày thập nhị muội muội của ta sinh ra,………………..
A, nói tóm lại là toàn bộ muội muội đều đã được sinh ra, ta và các đệ đệ
vốn tính ở lại chăm sóc muội muội, nhưng các tiểu tiểu thỏ có mười hai,
huynh đệ ta lại có chín, dư ra ba muội muội, vậy phải làm sao bây giờ?
Kỳ thật ta vốn nghĩ để cha và phụ thân mỗi người ôm một đứa, còn có Thái
Nhất thúc thúc cũng tính vào luôn, nhưng các đệ đệ lại không chịu, cho
nên ta đánh với họ một trận.
Còn phần kết quả của trận đánh đó
á…. Được rồi, chúng ta còn chưa đánh xong đã bị phụ thân Đế Tuấn ném bay ra ngoài, thật ưu phiền.
Bất quá, may còn có đồ ăn vặt của Thái
Nhất thúc thúc giải cứu chúng ta, nhưng mà, Thái Nhất thúc thúc, cái món ngươi nói ăn ngon nhất trên đời là gì vậy? Tại sao mỗi lần lại không
nói cho chúng ta biết? Thật kỳ lạ à nha.
Thời gian: ngày 5 tháng 4 năm 3657 lịch yêu tộc.
Địa điểm: Thái Âm tinh.
Thời tiết: âm u (ầy, tại sao trên mặt trăng lại không có nắng nhỉ? Quả nhirn vẫn phải cần Tiểu Kim Ô ta đây đi giải cứu mặt trăng sao? Quả thật là
một trách nhiệm trọng đại =v=)
Hôm nay, cha và phụ thân đếm xem
chúng ta, hỏi công khóa của chúng ta, hừ, có Thái Nhất thúc thúc ở đây,
chúng ta sẽ không lười biếng đâu.
Đương nhiên, ta thích nhất là
khi Thái Nhất thúc thúc thân thân ta, việc này ta sẽ đi nói lung tung
sao? Mới không đâu, hừ (^゜), sau khi bị hỏi cộng kểm tra tu vi xong
chúng ta sẽ theo chân hai vị phụ thân đi đến Thái Âm tinh xem các tiểu
tiểu thỏ, đã rất lâu không thấy các muội muội, bọn họ quả nhiên – không
lớn lên quá nhiều, nhiều lắm là dài thêm một tấc, ầy, các muội muội
không lớn lên thì sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, huynh khống trong
linh hồn ta hừng hực thiêu đốt, cho dù các muội muội không lớn thì họ
cũng là muội muội của chúng ta, tuyệt đối sẽ không để các nàng bị xú
tiểu tử khi dễ, tức khắc quyết định phải tu luyện thật tốt.
Sau đó, chúng ta gặp được một người không ngờ tới – đại ca của chúng ta và các tiểu tiểu thỏ – Lục Áp.
Nhớ đến đủ loại tin đồn về giáo chủ phương Tây trên Hồng Hoang, cái gì vì
đại ca lớn lên quá xấu, vì vậy luôn cứ biến ra tộng cộng ba nghìn pháp
thân truyền đạo, mỗi pháp thân đều là suất ca cái gì mà vì phương Tây
quá cằn cỗi, đại ca gánh rất lâu cuối cùng không trụ nổi, bắt đầu kiếp
sống gạt người lừa tài cái gì mà vì đầu đại ca đầu bao nên không thể tìm thấy vợ, cho nên không chỉ có tất cả mọi người gia nhập phương Tây giáo không thể cưới vơ, còn tâm thần mất trí cạo hết tóc trên đầu họ, còn
chấm mấy điểm đỏ đỏ gì đó nữa……..
Vì thế đến khi thấy vị đại ca
của mình trong dung mạo tuấn dật, chúng ta không hẹn mà cùng nhớ lại
những lời đồn kia, sau đó, càng thêm đồng tình vị đại ca của mình này.
Hầy, đại ca sống cũng không dễ dàng, chắn chắn khi còn trong trứng không hấp thu linh lực thật tốt, cũng không ăn linh lực ấm áp của Thái Nhất thúc
thúc, mới trưởng thành thành bộ dạng này.
Quả nhiên Thái Nhất thúc thúc vẫn là tốt nhất =v=.
Thời gian: ngày 15 tháng 8 năm 5734 theo lịch yêu tộc.
Địa điểm: trên bầu trời.
Thời tiết: tối (buổi tối tất nhiên phải tối rồi =v=)
Hôm nay là ngày hỗn loạn nhất trong lịch sử của một con Kim Ô, chín huynh
đệ chúng ta đi tương trợ ác thi của cha trở về, lại tao ngộ trúng mũi
tên do Thánh nhân bắn ra, cuối cùng, bản ngã thi của cha – Thái Âm tinh
vỡ tan, nhìn tinh hoa Thái Âm đầy bầu trời, đó là lần đầu tên ta khóc.
Cha 555555555555555555 (tiếng khóc).……………….
Bất quá, khi phụ thân nói cha nhất định sẽ tỉnh, chúng ta mới ngừng khóc, xoay người trấn an các tiểu tiểu thỏ.
Rồi sau đó, phụ thân thành Thánh.
Yêu tộc chúng ta cuối cùng cũng có Thánh nhân của riên mình, chân chân thật thật có một Thánh nhân mang nhân quả liên lụy đến yêu tộc, ta gánh vác
trách nhiệm của đại ca, mang các đệ đệ muội muội vào Yêu giới, nhưng tâm tình lại không tốt chút nào.
Thái Nhất thúc thúc nói đó không
phải là lỗi của chúng ta, nhưng nó lại không thể xóa bỏ một sự thật là
chúng ta quá vô năng làm liên lụy đến cha, chúng ta quyết định cố gắng
tu luyện.
Đương nhiên, đầu tiên, chúng ta phải học cách là một mặt trời cái đã……..
Thời gian: ngày 15 tháng 3 năm 14262 lịch yêu tộc.
Địa điểm: thiên đình.
Thời tiết: trời quang (thiên đình tất nhiên phải trong xanh rồi =v=)
Vốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ giao ban xong điều đều tiên là chạy đi tìm
Thái Nhất thúc thúc, kết quả Thái Nhất thúc thúc cư nhiên không thấy,
nghe Bạch Trạch nói Thái Nhất thúc thúc vì không muốn phê công văn của
yêu tộc nữa nên chạy trốn đến nhân gian chơi, không vui chút nào.
Đương nhiên, yêu sư Bạch Trạch đại nhân so với ta lại càng không vui, bởi vì
khi Thái Nhất thúc thúc bỏ trốn, tất cả công văn sẽ đè nặng lên người
hắn kia mà.
Cho nên, ngay khi thấy ánh mắt của Bạch Trạch đặt
trên người ta, đôi mắt nhìn ta một cách chăm chú, ta vội vàng chạy trốn, suốt đêm đi tìm chuyển thế của Thái Nhất thúc thúc.
Ta không
nghĩ muốn bị đống công văn cần phê duyệt kia đè nặng đâu, tuy ta là thái tử……….. Còn đám đệ đệ của ta á? Ta mới sẽ không đi nhắc họ đâu, cho dù
thế nào thì cũng phải cần một tên đi ra chịu trận chứ.
Bất quá,
bởi vì đi quá vội vàng, phong ấn không chặt, vì vậy sau khi ta lên một
ta liền khôi phục trí nhớ, điều đầu tiên khi ta tỉnh lại, lập tức phát
hiện, không chỉ có một mình ta chạy đi chuyển thế, tám đệ đệ và mười hai muội muội cư nhiên cũng hùa theo, tất cả đều hạ phàm!
Ta sợ ngây người!
Bất quá, có người quen vẫn không tồi, đặc biệt khi trong nhà trẻ Tiểu
Nguyệt Lượng nhìn thấy Thái Nhất thúc thúc, ta càng vui vẻ hơn.
Thái Nhất tiểu thuc thúc thật đáng yêu, đứa trẻ vừa mềm mại, hiểu biết lại
lễ phép như thế thật là Thái Nhất thúc thúc hả? Ta cảm giác phần tà ác
trong linh hồn mình đang rục rịch.
Đương nhiên, phần tà ác trong lình hồn của đám đệ đẹ ta cũng y chang như thế.
Cha và phụ thân vẫn cư ân ân ái ái như vậy, sẽ không đi quản bọn ta, các
tiểu tiểu thỏ đều có ý thích riêng mình, đặc biệt trong số mười hai vị
muội muội có một đứa thích viết văn, còn sa vào một trang web xanh lục,
từ nay về sau, tiết tháo thành kẻ qua đường, mỗi ngày giáo huấn chúng ta đám đồ vật hủy cả tam quan, thế nên, cho đến mười mấy năm, hai mươi, ba mươi, bốn mươi mấy năm,….. Đến khi chúng ta vẫn dây dưa cùng một chỗ,
tuy ban đầu Thái Nhất thúc thúc thực khiếp sợ, nhưng cuối cùng vẫn thỏa
hiệp.
Công của mười hai vị muội muội quả thật rất vĩ đại.
Ta không biết tại sao Thái Nhất thúc thúc lại khôi phục trí nhớ, nhưng bây giờ có rượu vậy giờ cứ say đi.
Bây giờ có rượu vậy giờ cứ say (今朝有酒今朝): lấy được sự vui vẻ thì cứ hát
vang, mất đi thì thôi, có sầu có hận cũng như thế mà thôi.
A, đúng rồi, hình như hôm nay đến lượt ta thì phải.
Đóng lại ngọc giản, Thái Nhất thúc thúc, ta đến đây!