Yêu Hồ Tiểu Bạch

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Tiểu Bạch kêu rên một tiếng trong lòng buồn bực kỳ động dục của loài người tại sao dài như vậy ? Hơn một năm còn chưa qua? Thống khổ không thể nhận không, hắn muốn hút nhiều chút dịch để tăng công lực của mình mới được,Sâu dạy biện pháp này rất hữu hiệu, kể từ khi hắn mỗi đêm cố gắng hút dịch hoàng đế  tới nay, ngày thứ hai hắn quả thật  cảm thấy tinh thần tốt nhiều.

Đáng thương Tiểu Bạch sẽ không nghĩ đến hắn  hút dịch hoàng đế như vậy , hoàng đế còn chưa kịp tới áp đảo hắn cũng đã tiết bảy tám lần, tự nhiên súng thật đạn thật  thương yêu liền ít đi rất nhiều, ngày thứ hai thể lực và  tinh thần hắn tự nhiên so sánh với trước bị thương yêu tốt hơn nhiều.

Tiểu Bạch ôm hút dịch hoàng đế trong đầu suy nghĩ tăng cường công lực, cố gắng đem cái miệng nhỏ nhắn bụp lên hôn nhẹ môi hoàng đế, cố gắng hút hút.Lúc hoàng đế sẽ phải bắn ra tinh hoa Tiểu Bạch cố ý né tránh rồi sau đó ngồi xổm người xuống dùng cái miệng nhỏ nhắn đem tinh hoa hoàng đế bắn ra uống vào trong miệng, dưới sự nỗ lực nuốt, mùi vị không tốt nhưng hắn nhớ được sâu nói thuốc đắng dã tật .

Thấy Tiểu Bạch và hoàng đế rất ân ân ái ái mắt thấy đã đến ngày hồi cung,Sâu nhìn lão đại còn không có động tĩnh hắn bắt đầu gấp gáp.

“Lão Đại đã tới ngày rồi.”

“Ta biết,ta đã ra tay, đến lúc đó dưa thục tự  rơi thôi.”

“Lão Đại ngươi làm cái gì?”

“Không có gì, tìm Ngọc Thạch tiên tử tỷ tỷ xinh một nhánh cửu tiết  xương bồ.

“Sao?”

Cửu tiết xương bồ là một loại tiên dược, bản thân cũng là một đại tiên,hắn thân là môn đệ đi theo Ngọc Thạch tiên tử tu hành,công hiệu chính là có thể làm cho loài người và yêu kết hợp có thể sinh ra con nối dòng. Nhưng mất đi một tiết tương đương giảm bớt 1000 năm công lực, cho nên mặc dù có công hiệu nhưng mấy ngàn năm nay vẫn chưa có người nào loại cùng yêu tinh  nào thuận lợi bắt được qua. Ai ngờ đến lão đại đã nắm bắt tới tay.

“Ngọc Thạch tiên tử chịu cho người?”

“Ta đem tọa kỵ của ta  gấu Tiểu Hùng thế chấp cho hắn,hơn nữa liền đòi một tiết, 1000 năm sau này sẽ lên cấp.”

“Thật ra thì Sâu nghĩ tới phương pháp ít dùng sức hơn,không nhất định để Tiểu Bạch tự mình sinh .”

“Tại sao ngươi  không nói sớm, ta đã cho hắn uống rồi.”

“Hả? Lúc nào?”

“Thì mấy ngày hôm trước hắn và hoàng đế loài người ***,ngươi cho hắn uống nước tắm.”

“Ngài làm sao biết?”

“Ngươi lừa gạt người khác có thể nhưng không lừa được ta, ngươi làm sao biết y thuật, ngươi mỗi lần trị thương, cho Tiểu Bạch uống thuốc đều là nước tắm của ngươi cộng thêm một chút cam thảo và lá cây ngươi tiêu chảy ra,công hiệu chính xác là nước ngươi tiết ra.”

“Hắc hắc ít nhất sâu giúp bận rộn, người khác muốn ta còn không cho đây.”

“Thật là. Đúng rồi,phương pháp ngươi nói là cái gì?”

“Hồi tưởng Đại Na Di, chỉ cần chúng ta tùy tiện tìm một hài tử của người nào đó,cho tất cả tiếp xúc Bạch Bạch rồi người làm phép thuật để cho bọn họ cho là hài tử kia của hắn và hoàng đế  là được rồi.”

“Thật là phiền phức, dù sao cũng chậm, cứ như vậy đi, để cho Tiểu Bạch tự mình sinh một đứa là được.”

Sinh một đứa là được? Qua loa một câu quyết định vận mệnh Tiểu Bạch sao , thuận đường quyết định vận mệnh đời sau  Tiểu Bạch, một người tương lai  nửa người nửa yêu hồ là con thiên tử.

Mà lúc này Tiểu Bạch đang theo hoàng đế suy nghĩ sâu xa.

Chính xác nói hoàng đế suy nghĩ sâu xa ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, Tiểu Bạch muốn chạy ra ngoài đùa, đáng tiếc giãy dụa không ra a.

“Trẫm nên làm sao với ngươi bây giờ?”

Nói hoàng đế đang hỏi Tiểu Bạch không bằng nói đang hỏi mình.

“Buông ta ra,lão bà của ta chạy kìa.”

Tiểu Bạch đang nói vừa chỉ mèo trắng,gần đây Tiểu Bạch phát hiện mèo trắng kia và chuột trắng nhỏ rất gần nhau. Hắn muốn nghiêm mật  chú ý,vừa rồi hắn vừa không để ý liền bị hoàng đế ôm lấy, chuột trắng nhỏ chạy ra, sau đó mèo trắng hãy cũng theo ra ngoài. Hắn không chú ý không được a.

“Ngươi nếu là nữ nhân thì tốt.”

Hoàng đế vẫn nói câu kia, trong nội cung truyền đến tin tức,nói đứa nhỏ này lúc ở chổ hòa thượng bị một trận quái phong mang đi , cái này làm cho nhiều người nhận định Tiểu Bạch là yêu quái,tìm được phải giết hắn,về chuyện này hắn cũng đã hỏi Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch  năng lực tự thuật hiển nhiên cũng có vấn đề, nói gì là bị Sâu bệnh bạch đới, bị ngải thảo lão đại mang ra cung,hắn nghe sao cũng thấy không hiểu.

“Bệ hạ có thượng thiện hay không?”

Hoàng đế buồn rầu thoáng cái đã đến giờ ăn trưa.

Hoàng đế khoát tay chặn lại thượng thiện, có chuyện cũng ăn cơm hơn nữa.

Thái giám đưa đến một món cá chiên,Tiểu Bạch chỉ ăn một miếng lại bắt đầu nôn mửa,gì đây? Người phía dưới lập tức hoài nghi trong thức ăn có độc, hoàng đế lập tức gọi ngự y tới,chính là chỉ định xem bệnh cho Tiểu Bạch kia .

Ngự y bắt mạch cho Tiểu Bạch, rồi sau đó sắc mặt trắng bệch,trong miệng chỉ lầm bầm .

“Điều này sao có thể?”

Hại hoàng đế cho là không thể chửa cho Tiểu Bạch, vỗ cái bàn ra lệnh.

“Rốt cuộc như thế nào? Ngươi nói cho trẫm!”

“Thần phải đi về hội chẩn mới có thể ra kết quả.”

“Ngươi hiện tại liền nói cho trẫm.”

“Cái này. . . . . . ,..cái kia. . . . . . Thần hoài nghi hắn có tin vui.”

Hoàng đế nghe xong tức chửi đổng, cái gì ngự y cho Tiểu Bạch xem bệnh không dưới vài lần, ngay cả nam nữ cũng không phân rõ , trong hoàng cung này nuôi một đống phế vật sao?

Hoàng đế cho người kéo ngự y xuống nhốt vào đại lao, chiêu ngự y khẩn cấp tám trăm dặm tới đây, cũng chính là ngự y đứng đầu tới đây.

Tiểu Bạch nghe được cái gì có thai còn đang cười ngây ngô, cho là hoàng đế kể một chuyện vui cho hắn và mèo trắng.

 

Ngự  y đến hoàn toàn làm cho hoàng đế vỡ mộng. Tiểu Bạch là một hài tử  không sai .Cuộc sống hồi cung rốt cục đã đến, hoàng đế cũng nghĩ không hiểu rốt cuộc là sai nơi nào,cho nên đưa Tiểu Bạch về hoàng cung,đương nhiên ngay cả Sâu, lão đại, chuột trắng nhỏ, mèo trắng cũng theo vào.

Thái hậu biết được hoàng đế mang theo Tiểu Bạch trở lại, đêm đó liền cho người đến tìm hoàng đế nói chuyện.

“Đứa bé kia là một yêu quái, ta chờ con xuất cung sau đó tìm hòa thượng tới  tụng kinh, đứa bé kia đã bị một trận gió mang đi.”

“Hắn mang thai.”

“Hả?”

Thái hậu trợn mắt hốc mồm.

Thái hậu mong ngóng Tôn Tử đã rất lâu rồi, tự nhiên có cơ hội cũng không nguyện ý bỏ qua.

“Tìm ngự y xem chưa?”

“Ngự y  đã chẩn đoán chính xác.”

“Không phải nói là một nam hài ?”

“Trẫm cũng hồ đồ.”

Mang thai chính là mang thai, hoàng đế mình cũng giải thích không được nam hài làm sao có thể mang thai ?

“Con tính toán  như thế nào?”

“Ngự y làm nói trong bụng  hắn là một nam hài.”

Thái hậu vừa nghe mặt lộ vẻ vui mừng, chuyện mới vừa rồi cũng không nói tiếp.

“Trước cho người đó danh vị rồi hãy nói.”

Thái hậu muốn tôn Tử,muốn đến điên rồi, cứ như vậy Tiểu Bạch vừa  hồi cung đã được phong làm Liễu quý phi.

Hoàng đế chờ đợi Liễu Tiểu Bạch mấy tháng, quan sát Tiểu Bạch mấy tháng, đứa nhỏ này thật sự không có gì chỗ không đúng,chỉ là bụng so với trước kia lớn hơn. Hắn thật sự không giống như là một yêu quái biết dụng tâm  .

Muốn có chuyện gì cổ quái? Đó chính là Tiểu Bạch mỗi ngày đều đến ngự  hoa viên tưới nước cho gốc cây nghiêng bên cạnh,nhìn bụng hắn lớn hoàng đế muốn tìm người giúp hắn làm, hắn cũng không chịu chỉ muốn tự mình đi, mỗi lần đều ở dưới tàng cây lầm bầm lầu bầu thật lâu mới trở về chỗ mình.

Rồi hãy nói mấy tháng này, ngải thảo lão đại và Sâu thu hoạch thật đúng là không nhỏ.

Ngải thảo lão đại vào cung,rất nhanh đem chuột trắng nhỏ và mèo trắng thu vào để mình dùng. Hơn nữa thu phục con cá chép trong hồ ngự hoa viên, thuận đường còn đem tình phụ của mình cổ cây tinh tới đây,để cho hắn quấn bò trong hoàng cung. Mình mỗi đêm rồi cùng tình phụ ngủ chung. Không có chuyện gì phải đi trêu Tiểu Bạch. Hơn nữa lừa gạt hắn nói chỉ cần đúng hạn tưới nước cho cổ cây tinh thì có thể gầy.

Mà Tiểu Bạch vẫn cho là bụng hắn lớn như vậy là do mập. Lão Đại nói tưới nước đúng hạn cho tình phụ nàng thì có thể giảm cân, hắn tin,mỗi ngày sớm hay muộn đúng hạn đi tưới nước, mỗi lần tưới xong nước, còn đứng dưới tàng cây cùng lão Đại còn có Sâu trên lá cây nói một lát.

Mắt thấy kỳ hạn sinh con sẽ phải đến, Tiểu Bạch dưới tàng cây nói bất hạnh của mình.

“Mèo trắng Mạc Mạc xem trọng chuột trắng nhỏ, gần đây đều không để ý ta. Còn có bụng ta một chút cũng không có nhỏ xuống. Hơn nữa bên trong có cái gì động. Ta mập như vậy không biết có vỡ bụng không ?”

Sâu và bọn họ cũng không lo lắng bụng Tiểu Bạch vỡ ra, mà là sợ đến lúc đó Tiểu Bạch đau đến hiện ra nguyên hình, như vậy thì nguy rồi.

Lão đại phá phủ trầm chu (ý là quyết phải đánh thắng) nói một câu.

“Sâu ngươi đi ngả bài với hoàng đế, dù sao việc ta muốn ta đã làm xong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.