Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 21: Chương 21: Thiếu






Edit: V.O

"Lão già thối, mắt hạt đậu, mũi tẹt. Vẻ ngoài buồn nôn như vậy, còn không biết xấu hổ nói chuyện." Ta bĩu môi, bất mãn nói. Thật ra thì Rết Tinh thật...ừm, là lão già khô gầy rất xấu xí. Thật không biết tại sao Rết Tinh hóa hình lại ngán như vậy. Nhìn Xà Tinh chúng ta, ai cũng đẹp…

Rết Tinh bị ta nói tức giận, mắt hung tợn nhìn chằm chằm ta: "Ngươi biến thành con rắn chết, xem ngươi còn có thể nói hay không." Nói xong vọt tới ta.

Ta cũng không bị hù, huống chi bây giờ tỷ tỷ và hòa thượng hợp sức, ta càng không có gì phải sợ.

Ta đón lấy một chưởng của lão, liên tục né tránh lão tấn công. Với tu hành năm trăm năm ta cũng không thể bị ép mọi mặt, nhưng, bây giờ càng ngày càng lực bất tòng tâm, giống như là không đủ pháp lực.

Trong lúc lơ là, ta bị trúng một chiêu của lão, vội vàng né tránh, đang lúc ta thở dốc, trên người lão tỏa ra khói mù màu xanh biếc.

Là độc! Ta nhận ra trong nháy mắt. Trong miệng tràn đầy mùi tanh mặn. Máu từ khóe miệng chảy xuống.

"Tiểu Thanh." Dải lụa của tỷ tỷ vọt vào khói xanh, trong lúc vội vàng, tỷ tỷ dùng lụa trắng chặn khói độc khuếch tán.

"Khặc khặc, ngươi cho rằng ngươi dùng vải lụa là có thể ngăn chặn được khói độc của ta à, đừng có nằm mơ. Nhìn ta biến về bản thể, độc chết hết tất cả các ngươi." Hình như khói độc càng ngày càng dày đặc, lụa trắng của tỷ tỷ cũng từ từ nhuộm màu xanh biếc.

"Ơ, sao Rết Tinh trở nên mạnh hơn vừa rồi rất nhiều vậy?" Tỷ tỷ cau mày.

Khói độc bao vây ta và tỷ tỷ, không nhìn thấy bất kỳ vật gì, chúng ta chỉ có thể ôm mình không để khói độc xâm hại.

Bên ngoài truyền đến tiếng rít vang vọng của thiền trượng của hòa thượng, hình như hòa thượng ra tay.

"Yêu nghiệt! Nhận lấy cái chết!"

Hòa thượng quá không biết nghĩ, bây giờ mới ra tay à. "Hòa thượng, ngươi quá chậm, không ra tay thì ta sẽ chết!"

Có lẽ hòa thượng không rảnh quan tâm tới ta, ta và tỷ tỷ bị vây ở trong khói độc, không thấy rõ vị trí của hắn, chỉ thấy, một đường kim quang phá không mà đến, cản khói độc chung quanh ta và tỷ tỷ. Là áo cà sa của hòa thượng.

Không nghĩ tới áo cà sa của hòa thượng cũng là món bảo bối mạnh như vậy. Ta đang thất thần, tỷ tỷ đứng ở bên cạnh ta, thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Thanh, muội không sao chứ."

"Vâng, muội vẫn ổn." Ta gật đầu.

"Chúng ta xông ra từ bên trên." Tỷ tỷ ngẩng đầu lên, nhìn lối ra không có khói độc trên đỉnh đầu.

"Vâng, được." Ta bay theo tỷ tỷ về phía trước.

Chúng ta vọt ra khỏi khói độc rất dễ dàng. Vừa vặn nhìn thấy Kim Bát của hòa thượng thu Rết Tinh.

"Đa tạ pháp sư tương trợ." Tỷ tỷ vẫn lễ phép, hòa thượng chỉ vì thu yêu mới tới đây, tại sao phải tạ ơn hắn.

"Tiểu Thanh..." Ý tỷ tỷ bảo ta cũng nói. Ta không muốn. Ta trợn mắt nhìn hòa thượng.

"Pháp sư đừng trách tội, Tiểu Thanh vẫn quá mức ngang bướng." Tỷ tỷ thấy ta như vậy, bất đắc dĩ xin lỗi.

"A di đà phật, Bạch Xà, hôm nay ngươi vì dân trừ hại, bổn tọa sẽ không làm khó ngươi." Hòa thượng cất áo cà sa, vẫn mặc tăng bào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.