Edit: V.O
Hắn buồn rầu cau mày: "Ta đã rất cố gắng, nhưng cho dù thế nào, cũng cần hai trăm năm mới có thể khống chế yêu khí được. Ta đâu có cách nào!"
"Lại nói, kể từ khi ra khỏi Động Thanh Nhai, cũng đã từng thấy yêu dạo chơi ở nhân gian, nhưng che giấu hơi thở vô cùng tốt, hoàn toàn không dễ bị nhận ra, chẳng lẽ có cách nào khác sao?" Ta lầm bầm, thấy Khải Thần nhìn chằm chằm ta, hỏi hắn: "Đúng rồi, Nhân Tham gia gia không ở đây, cũng không có cách thỉnh giáo ông ấy vấn đề này. Không phải lần trước tỷ tỷ dẫn ngươi đi gặp Nhân Tham gia gia đó sao, lão tiền bối tuổi cao như bọn họ, cũng biết nhiều, ngươi còn nhớ đường không?"
"Dĩ nhiên nhớ." Hắn gật đầu: "Ở sườn núi Tuyết Sơn cách Động Thanh Nhai không xa. Sao, ngươi có chuyện tìm ông ấy?"
"Đần." Ta nhìn hắn xem thường: "Ông ấy biết rộng, có thể hỏi thử xem ông ấy có cách nào tốt giúp ngươi không" Ta đứng dậy: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn đến nhân gian chơi sao?"
"Ngươi muốn dẫn ta ra ngoài?" Hắn vui mừng bò dậy khỏi tảng đá, hai mắt tỏa sáng nhìn ta.
"Đúng." Ta gật đầu: "Dẫn ngươi ra ngoài chơi, nhưng, trước phải giải quyết vấn đề yêu khí này của ngươi, nếu không mấy người tu hành kia biết thân phận của ngươi nhất định sẽ đuổi giết ngươi khắp thế giới, lại chọc một đống phiền phức."
"Ừ", hắn đáp lại ta: "Nhưng tại sao ta không hại người, những người đó lại cứ như có thù oán sâu nặng với ta."
"Có lẽ là sợ." Ta cười lạnh: "Được rồi, chúng ta lên đường đi."
Không biết Nhân Tham gia gia đã tu luyện trên sườn núi Tuyết Sơn bao nhiêu năm. Khải Thần nói, lần trước đến xin râu nhân sâm thì ông ấy còn tìm mọi cách làm khó dễ, nể mặt tỷ tỷ, nên mới không tình nguyện cho, là một lão đầu tính tình cổ quái.
Nhiệt độ trên Tuyết Sơn rất thấp, Khải Thần rất tinh thần đi trước dẫn đường cho ta, có lẽ thật rất muốn đi ra ngoài. Nhưng cái kiểu xoay xoay eo này cũng làm cho người ta khó chịu, ta ác ý ném một quả cầu lửa từ sau lưng. Hắn không hề đề phòng kêu to: "Tiểu Thanh, ngươi làm gì vậy!"
"Đi đường cho đàng hoàng, bộ dạng như vậy, không che giấu yêu khí cũng có thể nhìn ra ngươi là một yêu tinh!" Nhìn thấy mặt hắn uất ức, ta cười nói.
Cứ cãi nhau ầm xì như vậy mãi đến lúc đến động của Nhân Tham gia gia, trên người Khải Thần đã rách rưới nhếch nhác, thấy lão đầu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, mặt già còn đỏ lên: "Mặt đầy bụi đất, là bị kẻ thù đuổi giết?" Lão đầu mở cửa, mặt chê bai ngồi xuống ghế: "Sao ngươi lại tới, lại có chuyện gì?"
Khải Thần hết sức