Edit: V.O
Ta chưa từng dừng lại, không qua bao lâu, đã đến nơi gọi là núi Kim Kê. Không cần bảng chỉ đường, đứng ở chỗ này, nhìn thấy rõ núi non trùng điệp nguy nga, đỉnh núi thẳng tắp, một đường thẳng, hai dãy núi lớn, qua núi Kim Kê, lại bò từ lưng gà đến mào gà, mạnh mẽ vượt qua hai đỉnh núi, ta đang muốn dùng hết sức xông tới, nào ngờ, từ lúc bước lên núi, pháp lực đã biến mất không còn bóng dáng. Nơi này chỉ có thể đi bộ sao?
Cùng ta lên núi Kim Kê còn có thật nhiều linh hồn, chỉ thấy bọn họ vừa bước lên núi Kim Kê, không biết một bầy gà từ đâu xông tới, nơi này giống y như chỗ chó dữ, chính vì rèn giũa những linh hồn đó. Chỉ thấy gà trống nhào đến, miệng sắt không thua gì miệng đại bàng, từng con mổ mù những cặp mắt của những linh hồn kia, cánh động một cái đã dẫn đến một trận gió, khiến không ai có thể đi tới trước nửa bước. Móng vuốt đó, chỉ một phát đã trầy da sứt thịt, lục phủ ngũ tạng cũng bị moi ra. Trong nháy mắt nơi này đã có thêm rất nhiều thi thể.
Ta đi từng bước tới trước, gà ở đây giống hệt như những con chó dữ kia, thấy ta đi tới, không hề có ý muốn ngăn cản, còn bình tĩnh nhường một đường thẳng tắp cho ta, mà những linh hồn bi thảm sau lưng ta, ở dưới móng gà, gào lên thê thảm, từ từ không còn sinh khí.
Cũng có một ít người không bị thương chút nào giống ta, chỉ thấy gà nhào tới bọn họ bị ngũ cốc trước ngực bọn họ rơi xuống hấp dẫn, khi bọn chúng ăn những ngũ cốc đó, tự nhiên sẽ không làm khó, bỏ qua tất cả.
Mặc dù ta không đành lòng, nơi này thật có chút thảm thiết, nhưng có câu nói: "Trời định giáng cho ai trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm khó tâm trí, gân cốt nhọc nhằn, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người đó, để tính tình người đó trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người đó." Chỗ này sắp xếp như vậy, có lẽ là để loại trừ tà niệm dơ bẩn trên người linh hồn, mới có thể đầu thai chuyển thế.
Mặc dù núi Kim Kê cao, nhưng cũng không có bất kỳ thứ gì quấy rầy, cũng không lâu lắm, đã tới, dường như con đường lại không có điểm cuối.
Không lâu lắm, nghe phía trước có một trận tiếng chiêng trống lớn. Đây là Địa Phủ, từ trước đến nay trừ tiếng kêu thảm thiết thì chỉ tĩnh lặng, ồn ào như vậy, thật đúng là chuyện ly kỳ.
Linh hồn có thể đi đến hiện tại, rất nhiều đều uể oải không phấn chấn, đều cực kỳ mệt mỏi, chân mỗi người như đổ chì. Đột nhiên không hiểu sao phía trước xuất hiện trấn, mọi người đều tinh thần rất nhiều. Nơi này vô cùng náo nhiệt, màu cờ bay bay, có ca hát có nhảy múa, la hét giống như chợ phiên. Ta vừa mới đi vào trấn, chỉ thấy một nữ tử đối diện tiến tới, vươn tay kéo tay áo của ta, cười duyên nói: "Cô nương đi đường chắc đã mệt, không bằng tới nhà ta uống chút nước trà, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, được không?" Nàng ta ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt ta. Chỉ thấy niềm vui không đạt tới đáy mắt, sâu dằng dặc mang theo hắc ám. Đột nhiên đôi mày thanh tú nhíu lại: "Cô là...Thanh cô nương?" Nàng buông cánh tay ta ra, gương mặt vui mừng: "Thật tốt quá, Thanh cô nương, cuối cùng cô cũng trở lại, ta thật sự rất nhớ cô."
Đây cũng là diễn sao? "Ngươi đừng nói ngươi cũng biết ta." Ta vuốt trán, cảm thấy nhức đầu. Hắc Bạch Vô Thường biết ta, gà chó Địa Phủ này biết ta, lần này ngay cả hồn ma Thôn ác quỷ cũng biết ta. Rốt cuộc Tiểu Thanh này là nhân vật nào, bây giờ nàng ở trong sông Vong Xuyên đó chịu hết khổ nạn, chỉ vì chờ một lần luân hồi, mà người Địa Phủ rõ ràng không biết bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người coi ta là nàng. Cho dù vẻ ngoài giống nhau, chẳng lẽ hơi thở cũng giống sao? Nếu không vội cứu người, bây giờ ta thật sự muốn quay