Edit: V.O
Trước mắt chính là lối vào địa cung, thoạt nhìn chỉ là ngục giam bình thường, bên trong truyền ra một trận gió lạnh, có chút tanh hôi.
"Nếu muốn đi vào, thì nhanh lên một chút đi!" Tăng nhân trừng mắt rất bất mãn, nói với ta.
"Đi là được chứ gì." Ta nhìn hắn, hình như đầu óc người này không tốt lắm, rồi sải bước đi vào, tăng nhân mặt đen cũng theo ta đi vào.
Cửa phía sau chấn động ầm một tiếng, đóng kín kẽ, một tia sáng mới vừa xuyên qua giờ đã vô ảnh vô tung, chỉ có từng ánh nến mờ tối đang nhảy nhót trên vách tường.
"Đi mau, nơi này là tầng trên của thiên lao, địa cung ở tầng dưới, theo sát ta, nếu mất dấu ta, thì không phải là trách nhiệm của ta." Tăng nhân mặt đen lạnh giọng nói, ánh mắt có vẻ có thần rất nhiều ở trong bóng tối.
"Đó là tự nhiên, làm phiền dẫn đường." Ta nghiêng người để cho hắn đi ở phía trước, đáp.
"Hừ." Hắn nhìn ta, rồi vẫy tay áo bước nhanh tới trước: "Nơi này đều nhốt tử tù, chuyện không nên hỏi thì ít hỏi, không nên nhìn thì ít nhìn, tìm được người thì nhanh chóng ra ngoài. Giống như Mai Ly cô nương nói, nếu qua nửa canh giờ, ngươi đừng hy vọng gặp lại mặt trời!" Mặc dù dáng vẻ người này có chút hung ác, thoạt nhìn lại có chút thành thật, nhưng nghe giọng nói này, hình như cũng không muốn ta xảy ra vấn đề gì, tâm cũng không xấu.
"Ừm." Ta nhẹ nhàng lên tiếng, không nói gì. Đi theo hắn một đường thẳng đi thẳng xuống.
Cứ đi như vậy khoảng mười lăm phút đồng hồ, đi theo hắn rẽ qua lối rẽ, lúc này mới nhìn thấy khu vực vô cùng rộng rãi, ánh đèn bên trong sáng tỏ, chỉ là có chút ồn ào, hình như có rất nhiều người đang nói chuyện, hơn nữa mùi hôi thối đó càng nặng hơn, ta mím môi, tập trung cảnh giác.
"Mỗi lần tới nơi này đều ồn ào như vậy." Hòa thượng mặt đen cau mày, thoạt nhìn rất bất mãn oán trách một câu, rồi đi vào đại sảnh. Chỉ thấy bốn phía đều là phòng giam, bên trong đầy ắp người.
Bọn họ nữ có nam có, thậm chí có vài người là trẻ con và phụ nhân có thai, còn có thi thể, treo ngược ở trên vách tường, mùi tử vong hôi thối. Hoàn toàn có chút thê thảm không nỡ nhìn. Ta dời mắt đi, cho dù là nhà tù ở hiện đại, cũng tốt hơn nơi này mấy trăm lần. Quần áo trên người bọn họ đã gần như là trần nửa thân, gầy như que củi, nhìn thấy ta đi cùng hòa thượng mặt đen đến, phát ra một trận tiếng gào rú không giống con người, nghe tiếng kia tựa như có lẽ đã mất khả năng nói chuyện, mỗi người vươn tay ra, cố gắng muốn với tới vạt áo của ta và tăng nhân mặt đen, dường như dùng hết sức lực muốn nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
"Nơi này..." Ta nhíu mày lại, rụt tay lại, tránh thoát tay những người đó, mở miệng muốn hỏi.
"Đừng hỏi nhiều." Mặt tăng nhân mặt đen không đổi sắc, trực tiếp ngắt lời ta: "Vừa rồi đã nhắc nhở ngươi, ít nhìn ít hỏi, đây là chuyện của Đế Vương, tiểu nữ tử nhà ngươi nào có thể thăm dò." Ngay cả đầu cũng không quay lại, hắn xuyên qua đại sảnh, tiếp tục đi vào lối giữa.
Phần lớn Đế Vương là vô tình. Ta không hỏi nữa, yên tĩnh đi theo tăng nhân mặt đen đi vào càng sâu.
Cứ lại đi như vậy qua mấy sảnh đầy người, lúc này mới tới trước một cánh cửa đen như mực. Tăng nhân mặt đen dừng bước, quay đầu lại: "Đến rồi, đây chính là Địa cung. Người ngươi muốn tìm ở dưới, nơi này luôn luôn là thiên lao riêng của Hồ nương nương, người đi xuống dưới, ta chưa từng thấy một ai ra ngoài, có lẽ đều chết hết ở dưới. Ngươi tự lo đi."
Hắn nói xong, vươn tay kéo vòng sắt trên vách tường, chỉ nghe tiếng ầm vang lên, cửa sắt đen trên mặt đất mở ra, lộ ra một đường bậc thang đen như mực, không biết thông tới đâu.
Ta lấy lại bình tĩnh, đi vào, có lẽ cửa sắt sau lưng bị tăng nhân mặt đen đóng lại, nó vang lên một tiếng ầm khép lại, vươn tay