Edit: V.O
Tây Phương nhíu mày, sắc mặt ảm đạm: "Ta không còn lời nào để nói..." Hắn cười khổ, thõng cánh tay xuống, lại ngẩng đầu lên vươn tay về phía Lan Cốc: "Trả dao Phá Hồn lại cho ta. Cái đó quá nguy hiểm, ta không yên lòng."
"Tây Phương. Ta biết ngươi đối với ta rất tốt, nhưng chuyện tình cảm bản thân đúng là ích kỷ, thật xin lỗi." Lan Cốc thở ra một hơi, đưa cây dao cho Tây Phương.
"Bỏ đi..." Tây Phương mở miệng, dường như muốn nói gì đó, cứ như vậy nhìn chằm chằm Lan Cốc một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì, lắc đầu, cảm thán: "Đối với nàng...cho dù ta có vạn điều bất mãn, vạn lần kiêu ngạo, bây giờ cũng là khổ không thể tả, chính nàng cảm nhận được là được rồi, ta cũng không còn tư cách quản nàng nữa." Hắn xoay người, nhìn chằm chằm Lộ Thành đứng tại chỗ không nói tiếng nào: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu Lan Cốc có bất cứ chuyện gì nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Nói xong, biến mất tại chỗ.
Trong phòng, chỉ còn lại ba người chúng ta, đối mặt không nói gì. Sắc mặt Lan Cốc tái nhợt cố nặn ra vẻ tươi cười, nhìn Lộ Thành, tĩnh lại: "Tất cả mọi chuyện, cũng không phải là trách nhiệm của chàng, chàng cũng không cần thiết coi lời của ta là thật." Nàng thản nhiên nói, sắc mặt rất bình tĩnh.
Ta đỡ vách tường đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người: "Lan Cốc, nếu đã lựa chọn rõ, lại có cái gì không thể nói." Ta không hiểu sao nàng nói như vậy, nàng muốn phần tình cảm này đã rất lâu rồi, tại sao bây giờ lại lui bước.
"Tiểu Thanh, thôi. Đừng đề cập đến chuyện của ta và chàng nữa." Lan Cốc lắc đầu, nằm ở trên giường.
"Lộ Thành, ngươi nói một câu đi." Ta nhíu mày, thúc giục Lộ Thành như cọc gỗ không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn cũng yên lặng, chỉ nhìn bóng dáng Lan Cốc, đôi môi giật giật: "Lan Cốc, ta không biết các người nói ta đã làm chuyện gì tổn thương cô, nhưng những chuyện đó đã là quá khứ."
Ngón tay Lan Cốc chỉ giật giật, trên mặt cũng không có phản ứng gì, ta đứng bên cạnh cũng rối rắm.
Nghiêm Lộ Thành không nói gì thêm, chỉ suy nghĩ sâu xa, hình như đang suy nghĩ gì đó, trực giác ta thấy lo lắng, đang tính phá vỡ cục diện bế tắcnày.
"Là vấn đề của ta." Đột nhiên Nghiêm Lộ Thành mở miệng, nói: "Vừa rồi ta không nên cản Tây Phương, cô nên đi cùng hắn."
"Ngươi đang nói gì vậy!" Đang yên đang lành đột nhiên hắn nói một câu như vậy, thình lình bản thân ta sợ hết hồn, ta vội vàng nhìn Lan Cốc, nàng đang nhắm mắt lại, bình tĩnh giống như ngủ, chỉ là ta thấy lông mi dính nước mắt của nàng nhẹ run rẩy.
"Là ta thiếu suy tính." Lộ Thành nói xong, một hơi đi ra khỏi phòng.
"Hắn làm như vậy gì sao?" Ta nhìn khó chịu, đang êm đẹp cũng bị tâm tình của bọn họ ảnh hưởng. Rõ ràng hai người đều yêu nhau, cùng nhau lại có cái gì khó đâu." Lan Cốc, nhất định là tinh thần hắn không được tốt, các ngươi đều mới vừa từ trong Địa cung ra, có thể còn có chút ảnh hưởng, lời của hắn nói, không nhất định là lời thật lòng, ngươi đừng để ở trong lòng."
"Hắn đuổi ta đi không phải là lần đầu tiên." Lan Cốc mở mắt, ánh mắt đau thương vẫn không che dấu được, kể cả nước mắt cũng nhẫn nhịn đến bi thương: "Tình cảm của ta, có