Yêu Hoàng Thái Tử

Chương 26: Chương 26: Người trong truyền thuyết.




Tôn quý, vinh quang, uy nghiêm, thần thánh, vô số khí tức cao quý từ trên hư không đáp xuống, kèm theo vô tận thiên âm, tiên vũ(mưa) sôi trào, một ngón tay kinh khủng từ trong hư không chậm rãi vươn tới, ngón tay tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nơi nơi trên nó đều là vết nứt, phảng phất như một món đồ sứ sắp vỡ nát. Thế nhưng trên ngón tay có từng đạo ký hiệu ám kim sắc đang lưu chuyển, kẻ khác cảm thấy một trận áp lực, khí tức kinh khủng điên cuồng tàn phá vòm trời này, mỗi một đạo khí lưu đều muốn làm bầu trời lung lay sắp đổ!

Thương khung mênh mông, ngón tay kinh khủng mang theo thanh thế kinh người trực tiếp hướng Lục Thiếu Du tấn công.

Lục Thiếu Du vành mắt căng tràn, toàn thân yêu nguyên điên cuồng vận chuyển, Đạp Thiên Bát Bộ vận chuyển tới cực hạn, một cước hơn mười dặm, điên cuồng lui về phía sau, thế nhưng Lục Thiếu Du thất vọng phát hiện, ngón tay này dĩ nhiên so với chính mình còn nhanh hơn mấy chục lần! Thẳng tắp hướng mình bay đến, Lục Thiếu Du chợt cảm thấy toàn thân rơi lỏng, thiên tử hư ảnh, xã tắc nhị thần hư ảnh, phật đà, ma ảnh tất cả đều biến thành quang vũ, rơi lả tả mọi nơi, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy toàn thân các đầu khớp xương phảng phất đều bị nổ thành phấn vụn!

Phốc —— một đạo tiên huyết hung hăng bắn ra, Lục Thiếu Du phảng phất như diều đứt dây rơi xuống.

"Hả, cư nhiên còn không chết! ? Hừ, đều tại ta hiện tại không phát huy ra thực lực chiêu này!"

"Tiểu tử, đi tìm chết đi! ——" Huỷ diệt pháp luân hai mắt ngưng tụ, chuẩn bị xuất thủ lần thứ hai, đem Lục Thiếu Du trực tiếp giết chết.

Ầm —— ngón tay kinh khủng lần thứ hai xuất hiện, mang theo vô thượng khí thế, nhằm hướng Lục Thiếu Du!

Đinh ——

Ngay Lục Thiếu Du mắt thấy sẽ bị đập dẹp lép, bên trong đan điền của Lục Thiếu Du, tấm bia đá đột nhiên giật giật, một đạo kim sắc thánh huy bỗng nhiên từ bên trong đan điền của Lục Thiếu Du dũng mãnh phun trào ra, đem Lục Thiếu Du bọc lại.

Phanh ——

To lớn ngón tay bỗng nhiên đánh xuống, kịch liệt tiếng nổ vang vọng khắp vòm trời, hầu như làm quần sao rơi! Hầu như làm Viết Nguyệt (*mặt trăng) thất sắc! Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ đi một chút, liền trực tiếp hôn mê.

Ông —— phía chân trời một trận ông minh, từng đợt tiên âm rơi xuống, từng đợt quang vũ phiêu diêu, chỉ thấy Lục Thiếu Du chậm rãi đứng lên, một đạo hư ảnh thần thánh từ phía sau Lục Thiếu Du chậm rãi nổi lên, người ở chỗ này ai cũng há mồm kinh ngạc, nhất là Huỷ Diệt Pháp Luân, dĩ nhiên toàn thân đều run rẩy, khóe miệng ngoác cả ra, tựa hồ là cực kỳ khiếp sợ, nhìn thân ảnh phách tuyệt thiên địa sau lưng của Lục Thiếu Du, khóe mắt co quắp lại, cổ họng hắn run rẩy: "Truyền —— thuyết —— —— —— —— người —— đó! Là ngươi sao. . . ." Còn chưa chờ Huỷ diệt pháp luân nói xong, đã bị đạo thân ảnh kia dùng mâu quang ngăn lại.

Mà đạo thân ảnh tôn quý đang cùng Thần Trư đại chiến tôn kia cũng ngừng lại, xoay đầu lại, cách không cùng đạo thân ảnh kia nhìn nhau, hai ánh mắt cứ nhìn nhau chằm chằm, không nói được một lời. Thần Trư cũng chợt nhận thấy được khí cơ khác thường, hắn chậm rãi quay đầu, vừa lúc đụng phải cặp mắt sau lưng của Lục Thiếu Du kia.

Đây là đôi mắt thế nào? Bao hàm rất nhiều thế giới chi lý! Trí tuệ, dũng khí, lực lượng, nhân quả, số phận, thiên địa, huyễn diệt, sinh tử, khô vinh, âm dương. . . . Vô số đại đạo chi lý ở đôi tròng mắt kia lóe lên rồi biến mất, làm Thần Trư một trận run rẩy, cảm giác như toàn thân đều bị lột sạch, phảng phất tất cả bí mật đều bị đưa ra ánh sáng! Thần Trư nói như thế nào đều là đã từng là tồn tại vô cùng mạnh mẽ ...! Tuy nói hắn hiện tại bị người khác phong ấn hồi lâu, pháp lực bị sinh sinh ma diệt đến cảnh giới vạn cổ cự đầu(niết bàn), nhưng mà bổn nguyên của hắn vẫn chưa bị hao tổn, ánh mắt như trước, nhưng lúc này Thần Trư dĩ nhiên lại sản sinh một loại cảm giác bị người nhìn thấu, trái tim không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Đột nhiên, nam tử trung niên tôn quý kia, mở miệng nói: ". . . Quả nhiên là ngươi" miệng của hắn không có một tia tình cảm ba động, lời nói dường như ăn cơm, uống nước như nhau đơn giản.

"Ta đã biết là ngươi. . ." Trung niên nam tử tuy diện mục không rõ ràng, tuy rằng thấy không rõ, thế nhưng Thần Trư lại cảm giác được nam tử này tựa hồ có loại cảm tình kì quái ba động.

Chẳng lẽ là tình cảm ấy ấy (*tự hiểu)? Thần Trư tâm trạng hèn mọn suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt hai người như điện nhìn mình, giống như thần kiếm phong duệ! Đâm vào hạ thân Thần Trư làm hắn nhảy lên nhảy xuống, cái mông heo bị bắt lửa (*tới đây tự nhiên thèm heo quay), Thần Trư trực tiếp phún lên ba thước cao, ở trên hư không nhảy loạn, như là đang nhảy múa bằng mông nhìn rất là hài.

Ánh mắt hai người nhìn vào Thần Trư một lát liền thu hồi lại, hư ảnh trung niên nam tử đang ở trên hư không sau lưng Lục Thiếu Du làm ra một thế thỉnh tay, điều này làm cho Thần Trư không khỏi hít một hơi khí lạnh, xem ra Lục Thiếu Du tiểu tử này trên người nhưng thật ra có một bí ẩn rất lớn a!

Đạo hư ảnh hơi chút do dự một chút, lắc đầu, mở hai mắt ra, chỉ vào Lục Thiếu Du, liền lần thứ hai rơi vào trầm mặc.

Trung niên nam tử kia gật đầu, cũng không cưỡng cầu nữa, hai mắt hắn liếc nhìn Huỷ Diệt pháp luân, chậm rãi nói: "Vật quy nguyên chủ." Nói xong tay áo bào vung lên, Huỷ diệt pháp luân liền biến trở về thành một cái đĩa nho nhỏ, nhẹ nhàng bay về phía Lục Thiếu Du.

Hư ảnh sau lưng của Lục Thiếu Du gật đầu biểu thị cảm tạ, liền nhìn Huỷ diệt pháp luân rồi chỉ vào Lục Thiếu Du, rót vào một đạo kim sắc khí lưu, sau đó hư ảnh tiêu tán ra, hóa thành một đạo kim sắc lưu quang, lần thứ hai tiến nhập vào đan điền của Lục Thiếu Du. Huỷ diệt pháp luân hít một hơi thật sâu, cũng hóa thành một đạo lưu quang, quyển đại trận đang vây khốn Thần Trư đại trận, cũng không có vào trong cơ thể Lục Thiếu Du, cũng tiêu thất vô tung.

Nguyên bản trốn ở trong góc chuẩn bị chờ xem hai đại nhân vật điên cuồng tranh đấu thời gian, rồi tranh thủ đào tẩu, không nghĩ tới sẽ là kết cục này, nhưng hắn vẫn cực kỳ mừng rỡ, không khỏi ngửa đầu thét dài một tiếng: "Rống —— bổn trư đại nhân rốt cục đã trở về!" Thần Trư thét dài như cuồn cuộn sấm sét, lệnh khắp bầu trời, đám mây cũng không khỏi sôi trào.

Lục Thiếu Du hung hăng rơi xuống đất, bị đau nhức và nghe thấy tiếng Thần Trư thét gào chợt giật mình tỉnh giấc, nhìn bốn phía, lại phát hiện cái gì cũng không có! Cái ngón tay to lớn kinh khủng kia, còn có hư ảnh trung niên nam tử kia cũng biến mất không thấy, thạch trụ đàn đang vây khốn con heo ỉn kia và Huỷ Diệt pháp luân đều tiêu thất vô tung, điều này làm cho Lục Thiếu Du không nghĩ ra được điều gì.

Rốt cuộc là thế nào? Lúc mình bất tỉnh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Lục Thiếu Du còn chưa kịp suy nghĩ được gì, đã bị cơn đau đớn toàn thân cắt đứt. Lục Thiếu Du không khỏi nội thị một chút kinh mạch của mình, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thiếu chút nữa hù Lục Thiếu Du chết tươi! Nguyên vốn cho là mình gân mạch không bị nghiền nát toàn bộ, ít nhất cũng phải bị nửa tàn phế, kết quả Lục Thiếu Du kinh ngạc phát hiện kinh mạch của mình không chỉ không bị nghiền nát chút nào, ngược lại so với trước đây càng cứng cỏi hơn gấp mấy lần! Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy toàn thân một trận ấm áp, có một dòng nước ấm màu kim sắc đang chảy trong cơ thể của mình. Lục Thiếu Du mừng rỡ phát hiện gân mạch của mình không biết vì sao bị nới rộng, như vậy khả năng dung nạp yêu nguyên của mình cũng sẽ gia tăng thật lớn! Duy nhất chỗ không tốt, mình tấn thăng độ khó cũng tăng lên rất nhiều!

"Được rồi, Lục tiểu tử, đừng suy nghĩ, trận pháp này đã gần như sắp tiêu tán rồi! Không đi ra thì tiêu mie! Bổn trư đại nhân cũng không muốn vừa thoát ra được phải anh dũng hy sinh!" Giọng nói trêu chọc của Thần Trư xuất hiện ở bên tai Lục Thiếu Du, thấy qua chuyện vừa rồi, Thần Trư đã nhìn Lục Thiếu Du bằng cặp mắt khác. Xưng hô từ tiểu tử thối biến thành Lục tiểu tử, xưng hô thân thiết như vậy, làm cho Lục Thiếu Du có chút giật mình.

"Thần Trư, ngươi tới thật đúng lúc, ta đang muốn hỏi ngươi, vừa rồi lúc ta hôn mê, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Lục Thiếu Du toàn thân yêu nguyên vận chuyển, vết thương ngoài da liền nhất nhất khỏi hẳn, thân hình vặn một cái, bước tới Thần Trư hỏi.

"À, ngươi nói chuyện vừa rồi à" Thần Trư ồ một tiếng, hai cái móng heo gãi gãi vào người, "Đó là đương nhiên là do bổn trư đại nhân thần uy không gì sánh được, anh dũng thiện chiến, trảm yêu trừ ma, sức mạnh bạo phát... Sau đó đem hai tên đó đánh chạy mất dép!" Nói xong, cái đầu heo vểnh lên, làm một bộ mặt rất đáng khinh bỉ (*chắc giống tên nào nó tên có chữ L).

Thấy Lục Thiếu Du nghi hoặc nhìn mình, Thần Trư nhất thời giận dữ: "Ngươi dám không tin sự thành thực của bổn trư đại nhân ta sao!"

"Ta phi ——!" Đột nhiên trong cơ thể Lục Thiếu Du truyền đến một tiếng khinh thường hừ lạnh, "Ngươi một con lợn ỉn, cũng muốn đạp trên đầu chủ nhân nhà ta, hừ —— "

Lục Thiếu Du nhất thời thất kinh, thét to: "Huỷ Diệt pháp luân! ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.