Trường Sinh Bí Cảnh! Đại năng đương thời!
Trong lòng Lục Thiếu Du đang tinh tế cân nhắc phân chia cảnh giới, đối với người mới như hắn, đây thật sự là một chấn động lớn, tuy nhiên Lục Thiếu Du đã sớm biết châm ngôn "Đạo tu tiên vô bờ bến, muôn đời bụi bặm đạo thành không", nhưng đại đạo chân chính vẫn còn ở đằng sau, Lục Thiếu Du tâm trạng nhất thời dâng lên cảm thụ "Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ"(Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam), thử hỏi những chúng sinh chết trên đường cầu đạo cực khổ, có bao nhiêu hối hận đây?
Luyện Khí, Trúc Cơ, Thuế Phàm, Thần Thông, Niết Bàn, Bán Thần, Trường Sinh! Tại vùng đất Hồng Hoang, lưu truyền tin tức như khúc ca dao: "Luyện Khí dễ dàng, Trúc Cơ khó khăn, Siêu Phàm như leo cửu trọng sơn. Đại đạo thông, phương niết bàn, khô mộ ngàn năm nằm núi hoang. Chớ tiêu diêu, chớ tự tại, cách thiên do hữu bán thần hạm (ngăn trời có bán thần-ta hiểu nghĩa mà ko nói nổi @@ - Ta nghĩ là trời ngăn trở dù bán thần vẫn không tiêu dao tự tại được). Hưu ngôn sướng khoái đắc trường sinh (Lời tốt đẹp đắc trường sinh), sắc mặt tiêu điều nhiễm hồng trần!"
Trư Thần trong lòng có trăm ngàn loại cảm khái, nó liền thở dài.
Hưu ngôn sướng khoái đắc trường sinh, sắc mặt tiêu điều nhiễm hồng trần! Lục Thiếu Du thần tình thổn thức nghe được câu ca dao, đúng vậy, người nào tìm được niềm vui trong đạo trường sinh đây? Ngày đêm cùng người tranh đấu, nơi nào so được với lạc thú hồng trần đây? Một khi thân tử đạo tiêu, người nào sẽ biết đây? Không có, như vậy, cùng hồng trần khác gì nhau? Đều phải thành nhất bồi hoàng thổ (bón phân cho đất :v), ở đây sống chết, sao không lẳng lặng như hồng trần cưới vợ sinh con, bình bình đạm đạm trải qua một đời? Bản thân kiếp trước không có một câu danh ngôn sao? Bình thường, chẳng phải không có loại hạnh phúc? Hai loại người có gì bất đồng đây?
Từng đạo khấu vấn (câu hỏi @@ ) từ sâu trong nội tâm Lục Thiếu Du khấu vấn đạo tâm của Lục Thiếu Du, lúc này Lục Thiếu Du toàn thân run rẩy, từng giọt mồ hôi theo lỗ chân lông thấm ra, lúc này, Lục Thiếu Du cùng Thần Trư cũng không biết vô tình hay là cố ý gặp phải tâm ma quấn thân.
Hai mắt Thần Trư tinh quang chợt lóe lên, miệng toe toét, haha cười, trong lòng không khỏi hoan hỉ thầm nghĩ: " Xú tiểu tử, dám lợi dụng bổn đại nhân, hoàn hảo bổn đại nhân anh minh thần võ, bằng không một đời heo danh (trư danh giống trứ danh quá :v) từ thời đại Thượng Cổ lưu truyền đến nay có thể toàn bộ bị hủy! Lần này tốt rồi hảo hảo trừng phạt ngươi một lần, hừ hừ, xem ngươi còn dám khinh thường bổn đại nhân” Thần Trư nghĩ đi nghĩ lại đầu heo không khỏi nghiêng xuống, nước dãi chừng ba xích có thừa! Vừa nhìn phong tao (làm điệu :v) dáng heo, vừa nhìn liền biết, đầu heo khẳng định có dâm ý (đúng phim heo oa oa ) vô lương gì đó.
Lục Thiếu Du lúc này trên người ám hồng sắc ti (sợi tơ màu đỏ sậm ) càng cuốn càng nhiều, dần dần nó bao vây hình thành cái kén, để lão trư (ta cứ nghĩ đến phim heo @@) thấy không khỏi một hồi quái lạ: "Tiểu tử này, tại sao hắn nhiều tâm ma như vậy? (D-T à, hắn yếu nhưng tâm hắn ko yếu :v) Chắc không phải là tiểu tử này làm quá nhiều thứ trái lương tâm, ngay đạo tâm khấu vấn cũng chịu không được đi!" Lão heo sắc mặt nhất thời đại biến, “Không nên không nên, Maria đại nhân còn cần tên ngu ngốc này đến giải cứu a! (@@)Xú tiểu tử, ngươi muốn chết vậy phải chờ tới khi Maria đại nhân thoát ra rồi lại chết a!"
Maria đại nhân khổ sở chờ một trăm ba mươi bảy vạn bốn nghìn tám trăm năm mươi hai năm lẻ bảy mươi mốt ngày (13 748 52 năm 71 ngày) chờ tên tiểu tử tới đây a! Bị người khác phong ấn lâu như vậy , đối với Bé Maria mà nói tuyệt đối là loại ngược đãi! (ọe ọe) Bé Maria đáng yêu biểu cảm không khỏi sầu khổ, năm đó không biết là vị đại nhân vật nào mang mình phong ấn tại nơi này, (ta nghi tên Lynk lắm @@ - xem xong xóa, ý nhầm, là chơi xong trấn mới đúng, ân, đúng là như vậy) còn lưu lại khả năng nhìn xuyên qua kim cổ đến thiên cổ, bản thân phá tan suy nghĩ cũng không nghĩ ra là ai, tuy nhiên bản thân khi đó rất có danh, nhưng cùng hắn có thù gia hỏa(gia đình, bạn bè) căn bản là cặn bã a, không lý do bị loại nhân vật cường đại này phong ấn a! Hơn nữa … Muốn tới đó, bé Maria thực sợ hãi, cuối cùng thì lắc lắc đầu, thật sự là khó mà suy đoán đây là ý của tôn đại nhân vật nào (nv địa vị cao), không thèm nghĩ nữa, hiện tại thật vất vả xuất hiện một tiểu ngốc tử, bản thân quyết không thể để tiểu tử này chết!
Thần Trư (quay về kẻo đêm ướt quần :v) tâm tư xoay vần, chỉ trong nháy mắt, nhất thời quyết định chủ ý, chuẩn bị trực tiếp ra tay trước khi tên tiểu tử này nói.
Nhưng lúc này, Lục Thiếu Du toàn thân thần quang phát tác, Tiên Phật Phạm xướng (hát) phát tiếng nổ, vô số tiên tử vây quanh Lục Thiếu Du hát tiên ca thánh khiết, không có linh hoạt kỳ ảo tiên âm, nhưng Thần Trư mở to hai mắt trừng mắt dị tượng chừng mười khắc, đại não như chấn động.
Tiên tử nhảy múa, thánh ca lượn lờ. Thần quang như mưa, Phạm hát thành rừng.
Ẩn ẩn long ngâm hổ khiếu chậm rãi từ cơ thể Lục Thiếu Du xuất ra ngoài, Thần Trư như ăn xuân dược , toàn thân như cái sàng thông thường loạn chiến nổi dậy, cuối cùng điên cuồng rống to đứng lên: "Là hắn! Là hắn! Chính là hắn! Chính là hắn! Sẽ không sai, sẽ không sai, sẽ không sai! Nhất định chính là hắn!"
Thần Trư không để ý hình tượng rống to đứng lên, không hề một chút phong độ Thượng Cổ tuyệt đại cao nhân, (ta là heo mà @@) chỉ là nói "Là hắn là hắn" các loại phong ngôn phong ngữ, hệt như một người điên.
Lục Thiếu Du hồn nhiên không biết tình trạng Thần Trư, khi hắn gần như hãm sâu tâm ma bên trong, trong thân thể Cổ Kinh đột nhiên phát tác, như đồng thiên cổ lôi âm nhất bàn (ta chịu), rầm rầm rung động, tâm ma sợi tơ hồng nháy mặt bị từng tia thôn phệ, Lục Thiếu Du quanh thân nhất thời thần quang đại phóng, như thần lâm trần!
"Mặc ngươi hồng trần cuồn cuộn, mặc ngươi sống mãi vô vọng, ta muốn đánh phá ràng buộc, thành tựu đại đạo! Đúng! Ta chính là hi vọng của chúng sinh! Ta muốn bước ra con đường của mình! Con đường thuộc về ta! Ta muốn dẫn dắt chúng sinh đi tới Vĩnh Sinh Đại Đạo!” Lục Thiếu Du ngửa mặt lên trời thét dài, truyền xa vài dặm, toàn thân Lục Thiếu Du lúc này tâm ma ti tuyến (từng sợi tâm ma) toàn bộ tiêu thất không còn, khí tức trên người thần thánh, tôn quý càng tăng thêm một cổ ý chí xa xưa, phảng phất như anh hùng từ sử thi, hồng lưu chảy ngược lịch sử, sải bước đi ra, khí tức cường hoành hoàn toàn bộc phát ra, không khí bốn phía bị chấn động phát ra tiếng ông ông.
Dị tượng nhiều như vậy làm Thần Trư trực tiếp ngây người, tâm trạng điên cuồng rống to: ”Tiểu tử này tuyệt đối là túc mệnh trong biến số! Loại dị tượng này tuyệt đối là khoáng cổ tuyệt kim! Cho dù ở Thượng Cổ ta cũng chưa từng nghe nói có người có dị tượng nhiều như thế!”
"Chuẩn! Quá chuẩn! Người này tuyệt đối sở hữu tiềm lực thành tiên! Thường thường loại người này có đại khí vận(số mệnh - vận may chứ má ~,~) theo sau! Ta muốn mau chóng hồi phục nguyên khí, liền phải đi theo hắn! Như vậy mới có thể mượn khí vận của hắn! Thần Trư trong lòng điên cuồng hét lên, "Hơn nữa, vị tồn tại kia. . ."
Thần Trư chớp đôi mắt, tinh quang xẹt qua, lập tức đổi thành một bộ dạng láu cá đáng khinh, hướng Lục Thiếu Du quơ móng heo nói: “Lục tiểu tử, đừng u mê, không phải phá một cái tâm ma sao, cũng có ích phải không?”
Lục Thiếu Du đang chìm đắm trong tâm ma, trong khoái cảm tâm cảnh thẳng tới cảnh giới Luyện Khí Trúc Cơ cảnh, dù sao lần tâm ma khấu vấn đạo tâm này làm tâm cảnh hắn bành trướng, như thế Luyện Khí kỳ phía sau muốn đột phá dĩ nhiên sẽ dễ hơn. Ai biết Đầu Heo lại quấy rầy mình, khiến Lục Thiếu Du phi thường khó chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thiếu Du nộ tựa như Long, quát hỏi Thần Trư: "Có phải hay không ngươi vừa mới làm trò quỷ! ?"
Thần Trư vô sỉ nhún vai, tuy rằng nó căn bản không có bả vai: “Ta đây là đang rèn luyện ngươi a ~~ thật đó ——" Thần Trư chớp đôi mắt to, vô tội nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du, khiến Lục Thiếu Du một trận phát điên!
“Hừ hừ ——" Lục Thiếu Du thấy nó chống chế, cũng không làm nó khó xử, trái lại chính mình đánh không lại nó, “Thần Trư, ta muốn hỏi ngươi một người, thế nào, xem như cho ngươi lấy công chuộc tội, chỉ cần ngươi đưa ra, ta liền gọi người cứu ngươi ra!"
Thần Trư sớm ở đây chán ngán, vừa nghe Lục Thiếu Du nói ra, nhất thời hai mắt sáng ngời, kích động nói: "Nói mau nói mau, là ai là ai? Thượng Cổ nhân vật Bổn Trư đại nhân có người nào không biết đạo lý? !" Nói xong, ngăn nho nhỏ heo cái đuôi, kiêu ngạo vô cùng. vẫy cái đuôi nho nhỏ, kiêu ngạo vô cùng.
Lục Thiếu Du cố nén cười, chậm rãi nói: "U Minh tôn giả!"