Thần thức Trúc Cơ kỳ giống như Thái Cổ Thần Sơn mãnh mẽ áp xuống Bích Nhãn Kim Lân Giao.
Bích Nhãn Kim Lân Giao giật mình, vảy nổi lên vô số, lỗ chân lông toàn thân đều khai mở. Bích Nhãn Kim Lân Giao nhất thời cảm thấy nguy hiểm hướng mình bức đến, nó phảng phất như thấy được một tinh thần tan biến, một nền văn minh sinh ra.
Trong lòng Bích Nhãn Kim Lân Giao điên cuồng hét lên: "Đây là chiêu số gì! ? Vì sao lại mạnh như vậy? Vì sao ta lại nhìn thấy toàn bộ quá trình tinh thần tan vỡ! Hắn là ai? Chẳng lẽ là Thượng Cổ Đại Năng chuyển thế? Hắn rõ ràng chỉ có tu vi luyện khí lục trọng thiên, vì sao lại có thể phát động uy thế thần thức Trúc Cơ kỳ! Điều này sao có thể! ?"
Bị thần thức Lục Thiếu Du hăm dọa một trận, làm cho hắn triệt để phá vỡ nhận thức về tu luyện, chỉ có thể phát huy ra sáu thành thực lực!
Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng, bước đi như bay, phía sau ánh sáng như mưa bay tán loạn, từng đạo tiên âm mông lung từ phía sau trong hình chiếu bay ra, cuồn cuộn như nước lũ, dường như có thể xuyên qua quá khứ, tương lai, hiện tại, trên tay Lục Thiếu Du thần quang bốn phía, đại thủ Lục Thiếu Du chụp xuống, giống như đại oản* phủ lên Kim Lân Giao, mặc cho nó ở bên trong gào thét cũng không cách nào xông ra đại thủ lao lung.
(*Đại oản: chén lớn)
"Đi chết đi! Già thiên lung địa, thủ hám chư thiên*! Nghiền nát cho ta!" Lục Thiếu Du thét dài một tiếng, kim sắc cự chưởng giống như diệt thế Đại Ma Bàn hạ xuống, nhìn như thong thả, rồi lại cấp bách giống như Phong Lôi, làm cho Bích Nhãn Kim Lân Giao cảm thấy muốn tránh cũng không được.
(*Già thiên lung địa, thủ hám chư thiên: che trời giam đất, tay lay chuyển chư thiên!)
"Ầm vang ——" Bích Nhãn Kim Lân Giao còn chưa kịp kêu thảm, liền bị Lục Thiếu Du nghiền thành thịt vụn, một mảng lớn huyết vụ trên không trung nổ tung văng ra tứ phía.
Lục Thiếu Du cước thải thần quang*, chốc lát liền đến phía trước, tay áo phất một cái, liền đem kim sắc nội đan thu vào trong tay áo. Lục Thiếu Du há mồm khẽ hút, toàn bộ tinh khí cả đời của Kim Lân Giao đều bị hút vào trong bụng Lục Thiếu Du, trở thành chất dinh dưỡng.
(*Cước thải thần quang: chân đạp thần quang)
Lục Thiếu Du một trận kình thôn hải hấp* sau đó bật người khoanh chân ngồi xuống, toàn thân kim sắc đại tác, Cổ Kinh ở trong cơ thể hắn âm thanh như lôi điện nổ vang, toàn thân yêu nguyên đều vận chuyển, luyện hóa tinh nguyên Bích Nhãn Kim Lân Giao.
(*Kình thôn hải hấp: cá voi hút nước biển)
"Ong ong ——" Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy cả người Phong Lôi đại tác, sau lưng Lục Thiếu Du từng đạo hư ảnh thần binh lợi khí phập phồng phập phồng, từng đợt âm thanh nhỏ như tinh điêu mài giũa từ trong cơ thể truyền ra.
Một trăm Long Mã lực! Một trăm hai mươi Long Mã lực! Một trăm bốn mươi chín Long Mã lực! Lục Thiếu Du cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình điên cuồng tăng trưởng, nháy mắt liền đánh vỡ chín mươi chín Long Mã lực gông cùm xiềng xích, một đường hát vang khải tiến.
Vẫn còn tăng lên!
Một trăm sáu mươi bốn Long Mã lực! Một mực tăng đến một trăm sáu mươi bốn Long Mã lực, cổ lực lượng này mới đầu xu thế mạnh mẽ về sau mới chịu chậm rãi chậm lại, thế nhưng vẫn như cũ tăng lên, tuy nhiên xu thế tăng trưởng không có nhanh như vừa rồi mà thôi.
Một trăm tám mươi Long Mã lực! Thẳng đến một trăm tám mươi Long Mã lực, lực lượng trong cơ thể Lục Thiếu Du lực mới chịu ngừng lại, liên tục tăng lên hơn một trăm Long Mã lực! Điều này làm cho Lục Thiếu Du vui sướng một trận, một trăm tám mươi Long Mã lực, đó chỉ là lực lượng thân thể!
Nếu phối hợp yêu nguyên công kích, lực lượng sẽ mạnh mẽ hơn nữa. Điều duy nhất khiến hắn buồn bực là tu vi của mình vẫn như trước không có đột phá đến luyện khí thất trọng thiên, dường như vẫn còn thiếu một chút.
Lúc này, thần quang trên người Lục Thiếu Du nội liễm, toàn bộ dị tượng đều biến mất không thấy, giống một tòa Cổ Phật nhập diệt tĩnh lặng.
Lục Thiếu Du nhíu mày, mặc dù chính hắn cũng không biết dị tượng này từ đâu mà đến, nhưng từ lúc hắn hóa hình, dị tượng này luôn luôn đi theo sau hắn, làm cho hắn ở trong chiến đấu có thể khắc chế địch thủ, chiếm trước tiên cơ, bề ngoài tuy là chuyện tốt, nhưng ai biết có phải hay không là quân cờ của Thượng Cổ, hoặc là Thái Cổ đại năng đây?
Suy nghĩ tới đây, Lục Thiếu Du cảm thấy một trận áp lực, chỉ có mau chóng tăng lên thực lực chính mình, mới có thể đánh vỡ số mệnh, thoát khỏi người khác an bài, nắm trong tay vận mệnh của mình! Dù sao hiện tại hắn căn bản không biết bóng người trong tấm bia đá kia đối với mình đến tột cùng là có hảo ý hay ác ý.
"Ư ——" Lục Thiếu Du đứng dậy, vươn tay một trảo, đóa linh dược ở mặt hồ bị thu vào trong tay áo.
"Hoàn hảo có trữ vật giới chỉ, nếu không đồ vật nhiều như vậy không biết nên cất ở chỗ nào? !" Lục Thiếu Du cúi đầu lẩm bẩm nói, xách linh dược nhét vào trong trữ vật giới chỉ.
Cái trữ vật giới chỉ này là lúc Lục Thiếu Du đem thiếu niên dâm tà đánh chết sau đó đạt được, bên trong có một ít đan dược tu luyện cùng một quyển sách ghi lại kỳ văn dị sự của đại lục《 Hồng hoang kỷ sự 》, đối với đại lục, Lục Thiếu Du cũng không rõ ràng lắm, cho nên hắn rất ưa thích quyển sách này, nhưng hắn vẫn không có thời gian lật xem, lúc có thời gian đều dùng trên việc tu luyện."Lăng Vân Thảo, Huyết San Hô, Bích Long Đằng, Khô Tâm Thạch. . . Còn có khỏa nội đan.
Ân, trữ vật giới chỉ này là đồ tốt, chiếc nhẫn này không phải là Yêu Tộc bình thường có thể dùng, phỏng chừng bối cảnh tên tiểu tử kia cũng không đơn giản."
Bất quá Lục Thiếu Du cũng không cần sợ, bây giờ hắn chỉ cần chạy đến trong Viêm Ô Tộc dốc lòng tu luyện, sau này chưa hẳn sợ người phía sau tên tiểu tử kia, chẳng qua nếu tới một người thì giết một người, tới một đôi liền giết một đôi.
Lục Thiếu Du cẩn thận tính toán khỏa nội đan Bích Nhãn Kim Lân Giao, nếu như lúc này nuốt vào, nhất định có thể đột phá đến Luyện Khí thất trọng thiên, thậm chí là Luyện Khí thất trọng thiên đỉnh. Lục Thiếu Du nuốt nuốt nước miếng, vẫn là nhịn được khát vọng trong lòng, so với việc lợi dụng ngoại vật lấy lực lượng, Lục Thiếu Du càng có khuynh hướng dùng hai tay của mình dành đến.
Bởi vì lợi dụng ngoại vật vẫn là ngoại vật, vĩnh viễn không tính là đại đạo gì, nhiều nhất cũng chính là một tiểu đạo mà thôi. Căn cơ không ổn, sẽ làm con đường tu luyện của bản thân về sau vô cùng đau khổ, có khi lại ra đi bởi tâm ma của mình.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng những linh dược này, Lục Thiếu Du ngắm nhìn bốn phía, tìm xem thử còn có tài liệu gì không, kết quả cảm thán một tiếng, "Tên này cũng thực nghèo, ngay cả bảo bối cũng không có." Lúc này mới chịu hóa thành một đạo cầu vồng, xé gió mà đi.
Nếu để cho Kim Lân Giao vừa ra đi nghe được câu này, khẳng định sẽ giận dữ quay đầu trở về, mắng to Lục Thiếu Du vô sỉ, ngay cả mạng của mình cũng bị hắn lấy đi, cư nhiên còn nói mình nghèo mạt!
"Ư —— tìm nhiều ngày như vậy mới tìm được chút đồ vật, cộng lại chắc cũng chỉ tám trăm điểm công lao, xem ra phải đi cướp đoạt a." Lục Thiếu Du ngồi trên một tảng đá lớn, vẻ mặt đau khổ thở dài nói, hắn thần thức bốn phía, tìm vài lần đều không tìm được hảo linh dược, cho dù bản thân tìm được, cũng đánh không lại linh thú thủ hộ, điều này khiến hắn cực kỳ khó xử! Bỗng nhiên, Lục Thiếu Du thần thức vừa động, khóe miệng lộ ra vẻ mĩm cười.
"Tốt, một đám gia hỏa, ta không đi đánh cướp các ngươi, các ngươi không cầu Bồ Tát phù hộ, còn dám đánh cướp ta, thật sự là tự tìm đường chết!" Lục Thiếu Du trong lòng âm thầm nói."Các ngươi đã toàn bộ đều đưa tới cửa, ta tất nhiên sẽ không khách khí." Lục Thiếu Du híp mắt thầm nghĩ, mới vừa rồi hắn dùng thần thức tìm tòi linh dược xung quanh, không nghĩ tới ngược lại là thấy được mấy tiểu tử này lén lút nhìn hằn chằm chằm, đang chuẩn bị động thủ.
Lục Thiếu Du định động thủ, đột nhiên thân hình chấn động, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn đến tận cùng.