"Ầm ——" Lục Thiếu Du long hành hổ bộ, chân đạp phong trận, tay giơ lên trời, nắm bắt thiên ý, thay đổi Càn Khôn, lật tay làm mưa. kim sắc cự thủ tựa như có thể khai thiên tích địa, gặp sơn phá sơn, gặp hải huỷ hải.
"Bạch Hổ Sát Sinh Kiếm!"
"Đại Lực Ngưu Ma Quyền!"
"Kim Cương Bất Phôi Thần Quang!"
"Phá Diệt Kiếm Khí!"
. . .
Lũ yêu phát động yêu nguyên, thi triển ra đại thuật tuyệt sát của mình, chỉ có một mình Ưng Văn vẫn không nhúc nhích đứng sừng sững ở phía sau, lẳng lặng nhìn Lục Thiếu Du. Vô lượng kiếm khí, quyền ảnh, thần quang, yêu thuật cuộn trào mãnh liệt hướng Lục Thiếu Du lao đến. Lục Thiếu Du liên tục cười lạnh, một thân cự lực lần thứ hai bạo phát, một trăm năm mươi long mã lực!
Trước lực lượng tuyệt đối hết thảy đều vô dụng, lúc này Lục Thiếu Du chiến ý dâng cao, khí huyết quanh thân như đại long bôn đằng, ông ông tác hưởng. Lục Thiếu Du giống như một bạo long hình người, một quyền liền oanh phá hết thảy, một bước nhảy qua ngàn mét.
Bàn tay Lục Thiếu Du tựa như kìm sắt, vươn ra nắm lấy cái cổ hai yêu tộc, như là mang theo hai con gà con , hung hăng hướng ra phía ngoài, trực tiếp bay về chỗ nhóm yêu tộc, trong lòng hai người bị bắt biệt khuất không gì sánh được, mình là Luyện Khí thất trọng thiên, thế nhưng lúc này lại bị một tu sĩ tu vi so với chính mình còn thấp hơn biến thành binh khí hình người.
Hai tay Lục Thiếu Du kình khí vừa phun, yêu nguyên dữ dằn tựa như Hoàng Hà cuồn cuộn vào trong cơ thể hai yêu tộc, hai người không khỏi cùng hét thảm, giống đưa thân vào trong chảo dầu, toàn thân da thịt đều bung lên,mùi thịt khét từ trên người của hai người truyền đến.
"Tiểu tử, ngươi sẽ không chết tử tế được!" Một người trong đó âm lệ kêu lên."Báo thù cho ta"
Lục Thiếu Du hai mắt băng hàn, nhìn quanh bốn phía, gằn giọng nói: "Các ngươi cứ an tâm đi tìm chết đi!" Thần quang trong hai mắt thoáng hiện, há mồm hút một cái, tinh nguyên của hai người trực tiếp bị hút vào thể nội, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy cả người chấn động, lực lượng quanh thân lần thứ hai đề thăng, lực lượng thân thể đã đạt đến một trăm chín mươi long mã lực!
"Tiếp theo chính là các ngươi!" Lục Thiếu Du lần thứ hai vọt tới. "Các ngươi điều không phải muốn giết ta sao, đều không phải muốn ta quỳ xuống ư? Thế nào hiện tại mỗi người đều hèn nhát giống như vương bát đản vậy?" (Giống y D-T)
Lục Thiếu Du như hổ nhập bầy dê, duỗi bàn tay, ngũ chỉ bành trướng, kình khí cuồng mãnh tứ tán bay.
Tròng mắt Lũ yêu muốn nứt ra, toàn thân run run, hàm răng không ngừng run lên: "Làm sao có thể? ! Làm sao có thể! Luyện Khí lục trọng thiên tại sao có thể có một trăm năm mươi long mã lực! Hắn là quái vật sao?"
"Ta liều mạng với ngươi!"
"Đúng, liều mạng với hắn! Cùng lắm thì kéo hắn làm đệm lưng!" Bầy yêu tất cả đều điên cuồng, liều mạng nhằm phía Lục Thiếu Du đánh tới, Lục Thiếu Du rùng mình, tay như thương long xuất hải, âm thanh như biển gầm, áp hướng lũ yêu, lũ yêu nhất thời cảm thấy như là có một tòa đại sơn thái cổ đè xuống, đều lui về phía sau.
Lục Thiếu Du thu hồi đại thủ, chân đạp Đạp Thiên Bát Bộ, đi sau mà đến trước, trực tiếp trượt tới hậu phương lũ yêu, sau đó vươn một chân, giống như thái cổ thần binh hướng lũ yêu quét tới,tiếng bùm bùm vang vọng khắp hư không. Yêu tộc bị hắn quét tới đều thổ huyết bay loạn.
Lục Thiếu Du lần thứ hai tiến lên, toàn thân dường như một con quay quét ngang, toàn bộ không gian gióng như một trận phong bạo mãnh liệt hướng lũ yêu đánh tới. Toàn bộ khu vực lấy Lục Thiếu Du làm trung tâm, không gian ba động dường như sụp đổ, nguyên khí kịch liệt ba động đem không khí toàn bộ bài xích đi ra ngoài, khiến khu vực này dĩ nhiên trở thành một phiến chân không. Từng mảnh xương rạn, huyết nhục bị quét ngang ra ngoài, bạo liệt trên không trung.
Từng đạo nguyên khí tinh nguyên tráng kiện hết thảy trào hướng Lục Thiếu Du, nguyên khí cuồn cuộn khiến Lục Thiếu Du một trận thư sướng, lực lượng toàn thân điên cuồng tăng trưởng, hai trăm long mã lực! Đột phá! Hai trăm ba mươi long mã! Hai trăm tám mươi long mã! Lục Thiếu Du không khỏi thoải mái rên rỉ một tiếng.
"A”
"Ưng công tử cứu mạng”
Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến như sóng biển, không ngừng không nghỉ. Sát khí trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Thiếu Du dâng trào, hét lớn một tiếng, tay như thiên phá, lao hướng lũ yêu, sử xuất pháp môn sưu hồn.
Lũ yêu vốn đã sợ đến hồn bất phụ thể, lúc này vừa thấy được sưu hồn pháp môn, càng mất hết can đảm. Sưu hồn pháp môn cho tới nay đều là tối kỵ của đất Hồng Hoang, một khi bị sưu hồn, đó chính là tất cả bí mật của mình đều bạo lộ ra, từ bí pháp tu luyện, đến ký ức tu luyện, pháp bảo. Đây là việc mà tất cả tu sĩ đều thống hận, lần này thấy Lục Thiếu Du thi triển ra, lũ yêu nhất thời hồn bay phách tán.
Lục Thiếu Du vốn cũng không muốn dùng pháp môn ác độc như vậy, nhưng chính mình là một Yêu nghèo, thật sự là quá nghèo, thật sự là quá thiếu công pháp, nếu mình sử dụng pháp môn sưu hồn, như vậy khẳng định có thể học được những công pháp yêu tộc, huyền pháp chiến kỹ, điều này làm cho Lục Thiếu Du cực kỳ khát vọng.
"Thay vì lãng phí những công pháp này, các ngươi chẳng bằng toàn bộ cống hiến ra đến đây đi!" Lục Thiếu Du tiếng nói như hồng chung đại lữ, đánh vào lòng người, chấn động tâm thần. Lục Thiếu Du liên tục ra tay, cuồn cuộn tinh nguyên đều nhảy vào trong cơ thể, Bạch Hổ Sát Sinh Kiếm, Đại Lực Ngưu Ma Quyền, Kim Cương Bất Động Minh Vương Thiền, Phá Diệt Kiếm Khí.. .
Vô số công pháp ở trong lòng nhất nhất xẹt qua, Lục Thiếu Du không khỏi sản sinh một loại minh ngộ, đối với công pháp chiến kỹ lĩnh ngộ càng sâu sắc.
Đúng lúc này, tấm bia đá bên trong đan điền đột nhiên chấn dộng, xạ ra một mảnh hoa quang sáng lạn, Lục Thiếu Du nhất thời run lên, lĩnh ngộ toàn bộ những công pháp này, đến cả Lục Thiếu Du cũng không thể tin được huống chi là đứa khác.
Phía xa, Ưng Văn lúc này rốt cục không nhịn được, âm lệ kêu một tiếng, hướng Lục Thiếu Du đánh tới, yêu khí mãnh liệt như thuỷ triều cuộn trào mãnh liệt.
"Tiểu súc sinh, nghĩ không ra ngươi lại dám sử dụng pháp môn sưu hồn! Ngươi nhất định phải chết! Dám tùy ý tàn sát thủ hạ của ta, ngươi thực sự là muốn chết!" Ưng Văn rít một tiếng nói."Tất cả mọi người lui ra phía sau cho ta! Các ngươi đúng là một đám phế vật! Xem ta chém giết tên điên này! Đến lúc đó hồi báo cho cao tầng Viêm Ô tộc!"
Những lời này vừa nói xong, thật sự là độc, trực tiếp nói Lục Thiếu Du là điên, muốn đánh chết hắn, sau đó lĩnh thưởng ở Viêm Ô tộc. Không đợi Lục Thiếu Du phản biện, trực tiếp chụp mũ cho Lục Thiếu Du.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Thiếu Du tràn ngập sát cơ, sát khí quanh thân nồng đậm hơn. "Ngươi là tạp mao tạp chủng nào, dám nói xấu ta, ngày hôm nay ta để ngươi quỳ gối dưới chân của ta cầu xin tha thứ! Bọn họ là phế vật, ngươi cũng không kém!" Nói rồi, chân đạp Đạp Thiên Bát Bộ, không gian vặn vẹo, sát nhập vào trong đám tàn dư yêu tộc kia, tiện tay xốc lên hai yêu tộc, diễn lại trò cũ, trực tiếp đánh về phía Ưng Văn.
Ưng Văn nhất thời giận dữ phản tiếu, chân đạp cương phong, trong nháy mắt rút lui vài trăm thước, hắn nhãn thần băng lãnh: "Lục Thiếu Du, ngươi chỉ biết dùng loại kỹ xảo này sao?"
"Chỉ cần có thể đối phó ngươi là được rồi" Lục Thiếu Du cười hắc hắc nói. "Sợ sao?" Vừa nói vừa nhảy qua, binh khí hình người trên tay lần thứ hai quét ngang.
"Ngươi cho là chỉ bằng vào chiêu này có thể áp chế ta sao! ? Buồn cười!" Ưng Văn hét lớn một tiếng, đồng thời cất bước mà đến, thiết quyền hoành kích đụng thẳng vào binh khí hình người. Hai yêu tộc bị nắm ở trên tay Lục Thiếu Du nhất tề phun một ngụm máu tươi, toàn thân bị chấn động cốt nhục hóa thành bột phấn.
Lục Thiếu Du trong lòng rùng mình, người kia quyết đoán như vậy, thủ đoạn sát phạt sắc bén, ngày hôm nay tuyệt đối không thể lưu lại!