Ầm! ——
Vô tận phong tuyết đập vào mặt, Lục Thiếu Du từng bước bước về phía trước, tuy rằng mới đầu có chút không quá thích ứng, nhưng sau một thời gian ngắn, đã có thể quen thuộc.
Bên tai tất cả đều là tiếng gió hú "Ô ô" , phạm vi có thể nhìn thấy được là một mảnh trắng như tuyết, mơ hồ chẳng biết giới hạn, may mắn có Lạc Thanh Âm dẫn đường, bằng không bản thân khẳng định là tìm không được nơi cuối cùng.
Lục Thiếu Du vận chuyển yêu khí vào đôi mắt, một đạo kim sắc thần quang từ mắt phát ra, nhưng chỗ nhìn thấy vẫn là một mảnh tuyết trắng.
"Ai ——" Lục Thiếu Du khẽ thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là buông tha, tiếp tục đi về phía trước. Thât sự không biết tột cùng là ở nơi nào, nhìn Lạc Thanh Âm bên cạnh đang tràn đầy tự tin, Lục Thiếu Du nhịn không được hỏi:
"Thanh Âm, đến tột cùng là ở nơi nào?"
"Ngươi không biết?" Lạc Thanh Âm kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Du nói.
Lục Thiếu Du nhất thời đau đầu, nói: "Vậy nãy giờ ngươi tự tin đi loạn?"
"Lục đại ca, ta cho rằng ngươi cũng biết, ta xem ngươi đi nhanh như vậy, nên liền đi theo ngươi." Lạc Thanh Âm vô tội nháy cặp mắt to xinh đẹp, nếu là người bên ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ bị mê hoặc, nhưng Lục Thiếu Du biết bản tính nàng, hắn phảng phất thấy được một tiểu ma đầu sinh hai sừng, lưng mọc hai cánh, lộ ra răng nanh nhìn hắn mỉm cười.
"Ta thấy ngươi ở phía trước dẫn đường, nên liền đi theo." Lạc Thanh Âm chu môi nói, hình dạng khả ái đến cực điểm.
"Quát dờ hợi >"
"Xì ——" thấy Lục Thiếu Du mặt đen lại, Lạc Thanh Âm nhất thời bật cười, tựa như một gốc cây tuyết liên trong bạo phong tuyết, thanh lệ thoát tục, Lục Thiếu Du tuy rằng tu vi kinh người (luyện khí kì mà tu vị kinh người=.=) nhưng linh hồn của hắn vẫn là một người địa cầu, trước đây lúc ở địa cầu, đã thấy mỹ nữ nhiều không kể xiết, sau khi chết đi sống lại, mấy năm này hắn đừng nói thấy nữ nhân, liền cứt chó đều không thấy được, cho dù thấy được, cũng bị yêu thú khác ăn thịt. (Mơi nói shit chó giờ thành bị ăn mất, vậy yêu thú ăn shit à --- )
Bây giờ thấy Lạc Thanh Âm thanh lệ xuất trần như vậy cười ra tiếng, nhất thời ngây người. Trong lòng chỉ có một ý niệm: Yêu tinh! Yêu tinh!, chỉ bằng nụ cười này, đã biết đời trước mình rốt cuộc sống uổng phí rồi!
Nhưng sau lại ngẫm lại, nàng vốn là yêu, tự nhiên là yêu tinh.
Lạc Thanh Âm dùng người mối lái che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khanh khách cười không ngừng.
"Lục đại ca, ngươi thế nào đáng yêu như vậy a? So với lúc ngươi và Minh Sát đối chiến bá đạo, thần uy hoàn toàn là hai dạng." Lạc Thanh Âm càng nói càng cười, dùng tay vịn lấy bờ eo thon thả cười nói.”Ngươi lẽ nào không đem thần thức rót vào trong Viêm Võ Lệnh?"
Lục Thiếu Du vẻ mặt xấu hổ, từ trong người lấy ra Viêm Võ Lệnh, đem thần thức chậm rãi rót vào trong đó.
Chỉ thấy một đồ tuyến rõ ràng xuất hiện ở trong óc, mà trong đó có hai quang điểm đang lóe lên, phỏng chừng chính là mình và Lạc Thanh Âm.
Lục Thiếu Du gãi gãi đầu, nhìn thấy Lạc Thanh Âm còn đang ôm bụng cười, lúng túng nói: "Cái này, ta đi trước. ." Nói xong vội bước nhanh về phía trước chạy trốn, vô cùng chật vật, Lạc Thanh Âm mỉm cười theo sau.
Đoạn Thiên Lĩnh, Lạc Tiên Cốc.
Lục Thiếu Du chân đạp bộ pháp huyền diệu, một bước hơn mười dặm, tại nơi tập trung , lúc này sớm đã có hơn mười người yêu tộc chờ ở đây. Mọi người bỗng cảm thụ được một cổ khí tức thương mang bá đạo, xa xưa bức đến, Lục Thiếu Du và Lạc Thanh Âm vừa vặn một cước tới nơi.
"Hừ, lại là hai ngươi. . ." Một cái thanh âm trầm thấp vang lên, kẻ khác có thể nghe thấy được sự khó chịu. Chỗ tối tăm, một lão yêu gầy trơ xương chậm rãi mở miệng nói.
"Lão quỷ, ngươi có thành kiến sao?" Lục Thiếu Du cảm nhận được lão trong lời nói của lão có sát ý, hừ lạnh một tiếng nói.
"Hắc hắc, tiểu quỷ bây giờ đều là nghé con mới sinh không sợ cọp, cẩn thận họa là từ miệng mà ra đấy." Ngôn ngữ lão yêu nghe như là một vị lão giả ân cần khuyên bảo, nhưng giọng nói lại lộ ra sát khí dày đặc không gì sánh được.
"Chớ ở trước mặt ta cậy già mà lên mặt, lão già! Chết cho ta!" Lục Thiếu Du bình sinh ghét nhất là bị người khác uy hiếp, một ngày bản thân đụng tới người như thế, tất nhiên là giết cho sảng khoái, liền sải bước đi tới.
"Già Thiên Đại Thủ Ấn, Lung Cái Càn Khôn, Che Đậy Bát Cực, Thiên Ý Cầm Nã!" Lục Thiếu Du cũng không quản nơi này có phải hay không là địa bàn Viêm Ô tộc, trực tiếp ra đòn sát thủ, Già Thiên Đại Thủ Ấn giống thái sơn áp đỉnh đè xuống.
"Muốn chết!" Lão yêu nhất thời giận dữ, một thân yêu khí mạnh mẽ như nước sôi trào. "Ranh con hôi sữa, ngày hôm nay ta hảo hảo giáo huấn ngươi một chút! Vô Cực Quỷ Thủ Đại!"
Một cái đại thủ ấn đen như mực bỗng nhiên xuất hiện, cùng với bàn tay kim sắc của Lục Thiếu Du đụng thẳng vào nhau, trong thiên địa nhất thời nổ vang dữ dội.
Nguyên khí ba động mãnh liệt nổ bể ra, xuyên kim nứt đá, thẳng lên cửu thiên.
Đúng lúc này, một đạo hắc sắc kiếm quang bỗng nhiên từ phía chân trời phủ xuống, Lục Thiếu Du nhất thời cảm thụ được một kiếm này ẩn chứa kiếm ý khổng lồ, phảng phất một kiếm này liền có thể bài trừ vạn pháp thế gian (*một kiếm phá vạn pháp), Lục Thiếu Du nhất thời cảm thấy một tia sát khí bàng bạc lăng không hư độ mà đến. Một kiếm này, cả chu thiên tinh thần cũng mất đi hào quang, tựa hồ bị kiếm quang chấn nhiếp, toàn bộ không gian cũng sợ run lên, kiếm quang bén nhọn cơ hồ là chém đứt nhật nguyệt, thời gian như sụp đổ.
Lục Thiếu Du dâng lên hàn ý thật sâu, quá mạnh mẽ!
Một cổ kiếm ý mênh mông, sâu xa, bễ nghễ thiên hạ, quét ngang bát cực, trong đó lại ẩn dấu sát khí, như là trong bông có kim. Lục Thiếu Du có thể khẳng định, người cầm kiếm ít nhất là một gã Trúc cơ kỳ đại yêu! Đối phương chỉ cần một ngón tay có thể nghiền chết hắn cả ngàn lần!
Lão yêu cũng cảm nhận được một cổ kiếm quang cường đại, dày đặc sát khí làm hắn cảm thấy hết hồn, hắn mặc dù là luyện khí thất trọng tu sĩ, nhưng đối phương tuyệt đối là một gã Trúc Cơ kỳ đại yêu, thậm chí là bước vào Thuế Phàm cảnh giới yêu vương! Ở trong kiếm quang, hắn tựa hồ cảm giác được toàn bộ thiên địa đều nghiền nát, có thể làm cho Nguyên Thần hắn tiêu tán không còn vết tích.
"Cà ——" một đạo bạch sắc thân ảnh vượt qua không gian, một cước bước đến."Tại tộc địa của Viêm Ô tộc cấm dùng binh khí đánh nhau! Người vi phạm giết không tha! —— "
"Nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, không đáng truy cứu, dám tái phạm lần hai, bản tọa liền thông chết ngay tại chỗ! ——" Bạch y thanh niên vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Bạch y thanh niên tuấn mỹ, con mắt như sao sáng, thiên đình no đủ (*trán dồ), mơ hồ có thần quang hiển lộ, có thể thấy được tu vi rất ư là thâm hậu!
"Ta gọi là Lạc Phàm Trần." Bạch y thanh niên tuấn mỹ vẻ mặt lãnh đạm nói.
Những lời này vừa ra, phía dưới nhất thời vỡ òa.
"Cái gì! ! Hắn là Lạc Phàm Trần trong truyền thuyết! ?"
"Người trong truyền thuyết kia? !"
"Quả nhiên mạnh mẽ a —— không hổ là cái thế anh kiệt!"
"Nguyên lai là hắn, 'Vong Tiên Nhất Kiếm' ! Lạc Phàm Trần! trong truyền thuyết!" Lý Vũ Thần há miệng, giật mình nói, hoàn toàn không cố kỵ hình tượng nữ thần, trong con ngươi xinh đẹp bắn ra tia sáng kỳ dị.(nhỏ này là con hót gơ miu tả chap trước^^)
Ngay cả Diệp Khổ luôn luôn phiền muộn vẻ mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, khí tức khổ nan trên người càng tỏa ra nồng đậm, nhưng sâu trong con ngươi tỏ ra vẻ kính nể!
Cái thế anh kiệt!
Lục Thiếu Du cũng phải hít một hơi lãnh khí, nếu như nói hắn đi tới thế giới này bốn phía nghe được cái gì nhiều nhất, không thể nghi ngờ là thiên tài yêu tộc này, có người nói Viêm Ô tộc một trong mười hai đại vương tộc yêu tộc sở hữu vài tên tuyệt thế anh kiệt, một tên trong số đó là vị trước mắt này, "Vong tiên nhất kiếm", Lạc Phàm Trần!(*một kiếm trảm tiên)
Ba tuổi Hóa Hình, năm tuổi Trúc Cơ, mười hai tuổi Trúc Cơ đại thành, mười sáu tuổi bước vào Thuế Phàm cảnh giới, trở thành một tên cường giả cấp bậc yêu vương, hôm nay hai mươi ba tuổi, đã là cường giả nửa bước Thần Thông! Tư chất cổ kim hiếm thấy, từng lẻ loi một mình, trường kiếm thiên nhai, dựa vào trong tay một thanh kiếm, chém giết qua cường giả Thần Thông!
Có thể nói là cái thế thiên kiêu!