Yêu Khi Có Thể

Chương 3: Chương 3




Tôi bước vào nhà với gương mặt tươi như hoa, tâm trạng đang vui nên tôi hứng lên giúp dì chuẩn bị cơm trưa, dì thấy tôi vui cũng vui vẻ đồng ý. Vài phút sau đó một số chén đĩa từ nguyên vẹn đã bị sức mẻ quá nửa, không còn khả năng chiến đấu. Dì Liên nhìn tôi với ánh mắt trìu mến vô cùng như muốn nói : ''Lát ăn cơm bằng gáo dừa nghe con''. Tôi rùng mình vọt lẹ lên phòng, còn ở đó chắc tôi thành heo sữa quay quá.Sau bữa cơm tôi ngủ một giấc cho đã đời, các bạn biết tôi mơ thấy gì không? Một cánh đồng bồ công anh đẹp lắm, gió thổi nhè nhẹ làm những cây bồ công anh đung đưa, những bong bóng xà phòng trong suốt cứ ùa ra quay quanh tôi rồi bay khắp cánh đồng, tôi thì khỏi bàn cãi rồi, xinh xắn trong bộ đầm màu hồng nhạt mà tôi mới để ý nhé, tôi thấy mình yếu đuối trong bộ đồ này. Bỗng từ đâu một chàng trai bước ra, mặc bộ đồ mà các hoàng tử thường mặc ý, anh ấy có mái tóc bạch kim, gương mặt đẹp đến từ milimet, chàng đang tiến lại gần tôi. Đây rồi! Chàng đã quỳ xuống cầu hôn tôi, nhưng có cái gì đấy lạ lạ, hoàng tử tóc bạch kim? Gương mặt này quen nhỉ? Tôi lập tức nhớ ra hắn ta, chính cái tên tôi gọi bằng chó bạch, hắn ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ à? Tôi ngẫn người nhìn lại xung quanh. Cái cánh đồng bồ công anh đâu rồi? Còn những bong bóng xà phòng và hoàng tử? Bây giờ tôi thấy mình đang đứng trong một khung cảnh đen thui, chẳng có gì ngoài màu đen cả, màu đen như muốn nuốt trọn lấy con người tôi, nó làm tôi sợ và nhớ về cái vụ tai nạn mười mấy năm trước, tai nạn kinh hoàng đã cướp đi của tôi hai người yêu thương nhất. Tôi thực sự rất hoảng sợ. Trong khung cảnh đen ấy, tôi nhận thấy mình không ở một mình mà còn có một con cún, nó trắng giống màu tóc bạch kim. Vậy thì hoàng tử của tôi đâu? Chẳng lẽ con cún này chính là hoàng tử, tôi nghe tiếng sủa gâu gâu như lời cầu hôn vậy. Thực sự rất đáng sợ, tôi không muốn chồng mình là một chú cún đâu!

~*~

Tôi giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng đồng hồ reo, ôi tao chưa bao giờ yêu mày như bây giờ đồng hồ ạ! Chính mày đã kéo tao ra khỏi cái giấc mơ kinh khủng ấy. Đời đời kiếp kiếp mang ơn mày. Tao thề đấy nhưng chỉ trừ buổi sáng thôi nhé! Nhìn đồng hồ cũng đã sáu rưỡi, tôi ngủ kinh khủng đến mức đó sao hả trời? Nhắc mới nhớ tôi còn phải đi làm thêm, chuyện này tôi giấu dì đấy, dì mà biết chắc cho tôi một trận nhừ tử luôn, tuy gia đình đủ ăn nhưng tôi biết dì đã cực khổ như thế nào, tôi muốn tự mình lo tiền học phí.

Tôi đeo balo con mèo đi xuống nhà :

- Thưa dì con đi học thêm ạ.

- Ừ, con gái con lứa đi đường cẩn thận ấy, đi sớm về sớm nhé!

Dì nhìn tôi cười đôn hậu, tuy cười nhưng trong mắt dì tôi thấy có gì đó rất buồn.

Tôi lang thang trên phố đông người qua lại, trời lạnh thật, các cặp đôi cứ ôm ấp sưởi ấm cho nhau nhìn ngứa cả mắt, thấy người ta có cặp có đôi còn tôi đơn côi một mình chán ơi là chán, không biết chừng nào thánh ế mới ngưng đeo bám tôi. À nhắc mới nhớ nhé, không có đôi nhưng tôi có cặp đấy, tôi thở dài nhìn cái balo sau lưng mình rồi nhớ cái cặp đi học ở nhà. Hê hê.

~*~

- Bàn 1, hai kem dâu nhé!_Chị Minh nói với tôi.

- Dạ dạ _Tôi đáp rồi đem kem cho người ta, lại là một đôi yêu nhau gọi kem dâu. Haizz~ đâu phải giáng sinh hay va linh tinh va lung tung gì mà những người yêu nhau họ đi chơi nhiều đến thế.

- Anh yêu em Lam à!_giọng một chàng trai nào đó vang lên sau lưng tôi.

Bất ngờ vãi chưởng! ai yêu tôi nhiều đến thế mà tôi không biết nhỉ? Không suy nghĩ nhiều nữa tôi quay ra sau lưng, chàng trai đó cũng thuộc dạng trai xinh gái đẹp, tôi hãnh diện quá, người yêu tôi là trai đẹp đấy! Anh ý đang chạy về phía tôi trên tay anh là bó hoa hồng to tổ chảng, tôi thoát kiếp ế rồi mọi người ạ! Tôi nhắm chặt mắt hồi lâu để chờ anh yêu của tôi thì nghe tiếng nói làm tôi muốn ngã ngửa :

- Nhã Lam, em có đồng ý làm con dâu của mẹ anh không?

WTF? Cái quái gì thế này, đến tên tôi là anh ta còn nói sai nữa là sao? Khả Lam chứ không phải Nhã Lam. Tiếng nói của cô gái vang lên sau lưng :

- Em... đồng ý_Cô ấy ngại ngùng

Tôi quay lưng về phía sau, người tôi chết đứng, hắn đã cầu hôn cô gái tên Nhã Lam và cô ta đồng ý, tôi lại ảo tưởng sức mạnh nữa rồi. Chẳng quen chẳng biết người ta mà ai lại cầu hôn chứ. Nặng! nặng lắm rồi, căn bệnh ảo tưởng của tôi lại chính thức tăng thêm một cấp độ mới. Mắt và môi tôi giật liên tục, nhục! quá nhục. Hên mà tôi chưa la lớn đấy, không thì cả quán biết tôi bị ảo tưởng nặng rồi. Mọi người vỗ tay chúc phúc đôi trẻ mà lòng tôi nặng trĩu đây này! Sao số tôi nó nhọ thế.

Tan giờ làm thì tôi thay đồ ra về, các bạn biết tôi thấy gì không? Là Thảo Anh đấy, nó ăn mặc ngầu lắm nhé, đang núp một chỗ như trốn ai đấy, lại gần hét lên cho nó giật mình chơi.

- THẢO ANH, HÙ!

Sau tiếng la của tôi thì một đám con trai mặc áo đen rất to con chạy lại, Thảo Anh quay qua tôi, chửi :

- Hù hù cái quần, con ngu này, chạy! _ Nó chửi tôi như con đẻ, tôi đã làm gì sai sao?

- Nó kìa tụi bây, bắt nó cho tao. _thằng cầm đầu cả đám hồi nãy la lớn, giờ tôi mới hiểu nó bị người ta dí.

Tôi với nó chạy như điên, chạy không biết trời trăng mây nước gì nữa thì bất thình lình nó dừng lại trước cái cổng to đùng của nhà nào đó.

- Con đần, mày dừng lại làm méo gì vậy?_Tôi tức

- Vào nhà. _ Nó hất mặt lôi tôi vào nhà.

Giờ mới để ý, ngôi nhà hai tầng này không to như biệt thự nhưng rất ấm cúng. Trong nhà còn có hẳn một vườn hoa nữa cơ. Toàn là hoa lan tím, mấy cái chậu hình ốc nhỏ xinh treo lủng lẳng dễ thương chết được.

- Hai người làm gì ở đây ấy? Trộm hã?_Một giọng con gái vang lên.

Giọng ai mà trong veo như tiếng chim hót thế, quả thực chất giọng rất dễ thương, khác hẳn với cách ăn nói ngang tàng kia, mới nghe là biết cô gái này rất xinh đẹp và có khí phách pha chút bướng bỉnh.

Cô ta là ai nhỉ? Vào nhầm nhà chăng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.