Yêu Khi Có Thể

Chương 5: Chương 5




P/s : Tạm thời sẽ xưng ''tôi'' nhé các bạn. Còn những khúc mà tâm trạng nhân vật khác thì tác giả sẽ tùy cơ ứng biến mà diễn tả bằng lời tác giả.

~*~

Tôi rời giường khi đồng hồ mới được năm rưỡi sáng, tranh thủ làm đẹp tí để thật xinh đẹp trước mặt soái ca, nghĩ lại câu nói hôm qua của hắn, ba chữ 'muốn quan tâm' cứ in sâu trong tâm trí, tôi sẽ đem nó bỏ vào một cái hộp rồi cất vào một nơi thật sâu của trái tim, muốn lưu giữ chút ít ngọt ngào cho riêng mình chắc sẽ không ích kỉ! Còn cái lúc hắn vô tình chạm môi tôi, nhớ lại sao thấy nó ngọt ngào quá, như có dòng điện chạy qua người, một nữa ngạc nhiên còn một nữa là hạnh phúc. Ôi, hạnh phúc muốn vỡ trái tim bé bỏng, vỡ cả cái não nhỏ dễ thương của tôi cơ đấy!

Sau một hồi ngồi trước gương tô tô vẽ vẽ, cuối cùng tôi đã đưa ra một quyết định thần thánh, ảnh hưởng tới nền hòa bình... Ý nhầm! Ảnh hưởng tới hình tượng của tôi trong mắt hắn ta, đó chính là... Để mặt mộc đi học! Bước xuống bếp với một nụ cười trong sáng trên môi thì câu nói của dì Liên làm tôi như vừa rớt một cái bịch từ chín tầng mây xuống mặt đất vậy.

- Lam, con nghỉ làm thêm đi, dì biết hết rồi. Nhà chúng ta cũng có chút khó khăn nhưng dì vẫn đủ sức nuôi con ăn học. Chẳng lẽ con muốn dì có lỗi với cha mẹ con sao?

Dì Liên cười đôn hậu, ánh mắt phảng phất nỗi buồn. Song, lại nói tiếp :

- Quả thật năm đó khó khăn lắm mới giữ được sự sống cho con, nếu như chiếc xe ấy rơi xuống vực mà không có cha con che chắn cho con thì bây giờ con cũng không ngồi được ở đây. Sau vụ việc đó dì cũng không muốn mất thêm một người thân nào nữa. Cuộc sống sau này của con chỉ có thể dựa vào học tập mà sung sướng. Nên dì muốn con bỏ qua mọi thứ, kể cả việc kiếm tiền để tập trung học, đồng ý với dì không?

Dì Liên nói một hơi dài, tôi nghe cũng không rõ nữa, lọt vào trong tai có mấy chữ, ánh mắt lập tức nhòe đi. Cái loại sự tình này, sao lại xa lạ thế? Tôi thường mơ thấy rất nhiều lửa, phải rất là nhiều lửa. Nhất định là không phải chiếc xe lao xuống vực, nhưng sao bây giờ đầu óc tôi trống rỗng, không nghĩ được bất cứ thứ gì về lửa nữa, cảm giác rất sợ! Vài giọt nước mắt bị xúc động rơi ra ngoài, tôi gần như khóc rống, phải kìm nén lắm mới nói được tròn câu.

- Con... Con sẽ không làm thêm nữa, nhưng dì phải nói rõ cho con biết về việc tai nạn nha dì.

Dì Liên gật đầu nhẹ nhàng, bắt đầu kể :

- Mười một năm trước, lúc gia đình con đi du lịch Đà Lạt thật không may cha con lại có điện thoại, không ngờ sau khi nghe điện thoại xong lại lạc tay lái và chiếc xe rơi xuống vực mang theo cả con cùng... Mẹ con! Vì bảo vệ con mà cha con đã ôm lấy con để con không bị thương. Thật may mắn khi con vẫn còn sống...

Nói đến đây bà Liên cảm thấy thật có lỗi, cái cảm giác lừa gạt cả cháu ruột của mình không thoải mái chút nào. Câu chuyện này có một phần bịa đặt cũng có một ít sự thật. Nhưng bà phải tin! Bản thân mình tin trước rồi mọi người mới tin!

~*~

Đau

Xa lạ

Bất ngờ

Nghi ngờ

Cảm xúc thật lẫn lộn, đây là sự thật sao? Tôi chẳng nhớ chuyện gì cả, chỉ cảm thấy rất sợ lửa, có thể chiếc xe rơi xuống vực sao? Khó tin! Đúng vậy nhất định còn chuyện gì sau cái câu chuyện này nữa đây! Khóe mắt ươn ướt, tôi xách cặp đi ra khỏi nhà lúc nào không hay, tiếng còi xe ở đâu vang lên inh ỏi, tôi cáu gắt quay ra sau, miệng định chửi bậy :

- Đờ mờ, cái thằng nào...

Lời chưa ra khỏi miệng thì liền bị nuốt sạch vào trong. Ngẩn ngơ đến thẫn thờ! Soái ca ngay phía sau tôi đây này, hắn cười giọng châm chọc :

- Sao sáng sớm khóc rồi hả cô nương? Ai bắt nạt sao?

Ứ chịu đâu, muốn hắn dỗ cơ, nhân cơ hội này tôi rống thật lớn, khóc y như con nít, bao nhiêu buồn bực cứ thành nước mắt mà trào ra không dứt. Hắn ta hoảng sợ, vội quăng chiếc xe đạp sang một bên, dỗ dành :

- Rồi, anh xin lỗi. Nín nào, ngoan ngoan, Khả Lam đừng khóc anh chở em đi ăn sáng rồi đến trường nhé.

Hắn nói mấy câu, tôi nhào vào lòng hắn, được một hồi thì cũng bình tĩnh, hắn xoa đầu rồi làm y như lời nói trên. Mà lúc nãy nhé, hắn ôm tôi trong lòng, tôi khóc sướt mướt như một đứa trẻ bị mất đồ chơi vậy, làm phần áo trước ngực hắn toàn nước mắt nước mũi của tôi! Bẩn kinh! Nhưng vẫn rất đẹp trai không sứt mẻ. Lòng tôi hơi xao động một chút, cũng không biết loại cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy được hắn ôm thật ấm áp, có cảm giác bên hắn rất an toàn, vững chãi!

-*-*-*-*-*-

P/s : Con tác giả nó rất mong nhận được comment nhận xét từ mọi người.

~ Thân hoangbaohan1999 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.