Yêu Khi Có Thể

Chương 9: Chương 9




Tan học, tôi xách mông ý nhầm xách cặp về nhà ăn cơm với dì. Đi tới sân trường, mọi người nhìn tôi với một con mắt vô cùng... Ba chấm. Kiểu như tôi là người hành tinh ghé thăm trường họ vậy, bực mình với ánh mắt của họ, tôi quát :- Nhìn gì mà nhìn? Tao đẹp lắm hả?

Xong, đi te te ra cổng vọt về luôn không thèm để ý còn có một vài ánh mắt không mấy thân thiện đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Mới vào trường này hơn một tuần mà đã gây ấn tượng xấu rồi, thiệt là tội lỗi, tội lỗi.

~*~

Một góc sân trường.

Một đám con gái đang đứng với một đám con trai, mặt mũi đứa nào cũng xán lạn, thánh thiện, xinh đẹp. Nhưng cuộc trò chuyện của họ sẽ làm bạn thay đổi ý nghĩ...

- Con mẹ nó, chiều nay chặn đường rồi đập cho nó một trận ra hồn đi.

Một đứa con gái miệng nhai kẹo nhóp nhép đề nghị. Thằng con trai bên cạnh cũng thích thú rít một hơi thuốc lá rồi lên tiếng.

- Tao muốn nó nhẹ là phải nhập viện, nặng là phải bị què tay chân gì đó.

Một đứa con gái đứng gần đó, trông mặt con bé này có vẻ dễ thương và hiền hơn mấy đứa kia, chần chừ một hơi rồi cũng nói :

-Nhưng... Bên cạnh nó có Thảo Anh mà, tao sợ... Ba mẹ nó nghe đâu là có thế lực trong bạch đạo và hắc đạo luôn đấy. Đụng vào nó thì san bằng cái trường này nó chỉ cần một câu nói là làm được rồi.

Một đứa con trai khác lên tiếng :

- Mày lo gì, ông bà già tao là đối tác của nhà nó, mà nó có thèm nhận ba mẹ nó đâu. Đợt này tao lo hết, tụi bây thích cứ nhích, sao phải xoắn?

Cả đám cũng cười lớn, chúng tán thành ý kiến của bọn này. Chiều nay nữ chính của chúng ta sẽ trải qua một trận đánh nhau khá thú vị.

~*~

Tầm 5 giờ chiều gì đó, khi chuẩn bị xem lại tập vở để bỏ vào cặp thì tôi mới phát hiện mình bị mất quyển vở nháp. Nói là nháp cho nó oai vậy thôi chứ thực ra nó chẳng có con số nào cả, Trong đấy toàn chữ với hình thôi. Mà không phải tôi nháp văn với mỹ thuật đâu, thực ra thì tôi vẽ hình của mỗi thành viên lớp rồi cho nó thành tranh biếm họa tự chế, còn từ trang giữa trở về sau là hình tôi tự vẽ mình với người thương đang đạp vịt, đám cưới, đi ăn uống, hẹn hò, xem phim đủ kiểu. Nói chứ trí tưởng tượng của tôi là siêu đẳng, không có giới hạn nào hết. Thích gì là tôi vẽ vào tập. Đến Thảo Anh còn phải khen tôi vẽ đẹp nữa đấy. Mà nãy giờ tám trên trời dưới đất hơi bị nhiều, quyển nháp đó ở đâu nhỉ? Tôi cũng chẳng nhớ nổi mình đã gom nó về chưa hay bỏ dưới lớp. Đầu óc tôi hoạt động hết công suất mãi mà chẳng nhớ nổi.

- Mẹ nó, bực hết cả mình. Mỗi khi gặp chuyện gì cần hoạt động não là lại muốn đi giải quyết!

Nói rồi tôi phóng thẳng vào nhà vệ sinh, đi ra thì đột nhiên nhớ lại cái gì đó.

Đúng rồi! Quyển tập nháp, lúc sáng đi rình trong nhà vệ sinh rồi bỏ quên luôn trong ý. Mà này này mấy người đừng có suy diễn nhé! Phải học tôi này, đầu óc phải trong sáng một chút, rình để bỏ chuột chết vào nhà vệ sinh của một con bánh bèo bên 10C5 thôi chứ không rình trai đâu à nha.

Dài dòng một hồi thì tôi cũng thay đồ, hôm nay mặc váy cho quyến rũ, hê hê.

~*~

Tôi đi về phía cái nhà vệ sinh, cuối cùng cũng tìm được quyển tập rồi. Nó ướt nhẹp luôn rồi này, nhưng hên là nước bình thường thôi chứ không phải cái loại nước thần thánh kia đâu, mực bị lem hết rồi chắc phải đem úp lên nồi cơm đây.

Đang loay hoay thì tôi phát hiện cách nhà vệ sinh không xa có một ngôi nhà. Ngôi nhà này rất to, hình như bằng gỗ thì phải, bên ngoài được sơn màu trắng, có một cửa ra vào lớn bằng gỗ nhưng màu đen, càng nhìn càng đẹp, càng cổ kính.

Sự tò mò như thôi thúc tôi bước lại ngôi nhà đó, đến trước cửa, tôi cảm nhận được mùi nhan trầm, đầu óc lại bắt đầu suy diễn, chắc người ta đốt nhang cho thơm thôi. Đưa tay lên mở cửa, vừa đụng vào là nó đẩy vô luôn, chắc cửa không khóa. Không gian bên trong hình như là chỉ thắp một cây nến nên hơi mờ ảo. Khung cảnh bên trong khá ấm cúng, được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu cổ xưa. Nhìn xung quanh thì tôi phát hiện có một cái bàn thờ cạnh tường giữa phòng khách, bàn thờ bằng gỗ bóng, trông có vẻ còn rất mới như được lau chùi cẩn thận chứng tỏ có người ở đây. Quan trọng là ảnh thờ ở giữa, người phụ nữ có vẻ đẹp dịu dàng, đang ở nụ cười hiền hậu nhìn ra phía trước. Đôi mắt bà ta rất đẹp và có hồn, đôi mắt ấy như xoáy vào tâm can tôi. Một mảnh kí ức bị bỏ quên lại ùa về, nhìn người phụ nữ trong ảnh rất quen... Đầu tôi đau quá, rất đau!

- Đau đầu quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.