Yêu Không Bến Bờ

Chương 20: Chương 20




Chương 20: Anh đã từng ở trong trái tim em

Ngày cuối cùng của năm, vẫn là bầu trời âm u.

Mưa bụi xen lẫn những hạt nước đá li ti như có như không rơi rải rác, mặt trời giống như con mắt nửa nhắm nửa mở, cách một làn hơi mờ tỏa ra khí lạnh, không một tiếng động trượt xuống tận chân trời, bên đường, trên thân cây trơ trụi treo những vệt nhũ băng lấp lánh, khiến cho con đường ẩm ướt càng thêm mờ mịt.

Ngôn Hề La nhón chân, chầm chậm lê bước, cẩn thận tránh khỏi vũng bùn bẩn thỉu, và sạp rau dơ dáy bên cạnh. Bên trái là những chiếc lồng gà lồng vịt, mùi hôi xộc vào mũi, bên phải là những con cá còn sống đang vùng vẫy trong chậu, thỉnh thoảng làm nước bắn lên, đối diện là quầy xương còn đỏ hỏn. Cô ra sức ngừng thở, thi thoảng cúi đầu nhìn đôi giày da màu trắng bị dính bùn và nước bẩn. Cô không hiểu tại sao lại bị Khương Doãn Nặc lôi đến đây… Hai mươi năm nay chưa từng bước chân đến chợ.

“Tại sao lại muốn đến đây”, đôi giày đáng yêu của cô.

Khương Doãn Nặc vẫn vô cùng hào hứng nghiên cứu chỗ xương kia, “Không phải cậu nói muốn nấu cơm cho Hứa Khả ăn sao?” Ừm, miếng này to quá, miếng này thì không có chút mỡ nào… Trước đây khi còn ở Pháp, cô thích hầm canh ăn, nghiên cứu rất kỹ những siêu thị quanh nơi cô sống, xương chỗ nào bán dùng để hầm canh ngon hơn, chỗ nào có bán vịt, canh gà chỗ nào ngon…, khi nào thèm ăn thì chỉ có lăn vào bếp.

“Có thể mua ở siêu thị mà”, Ngôn Hề La giơ cao chiếc túi nhựa trong tay lên, bên trong là một vài món kho, thức ăn chín và bánh ngọt, “Chỗ này đã đủ ăn rồi”.

“Siêu thị cạnh trường học không có bán xương tươi”, Khương Doãn Nặc chọn xong vài miếng xương bò, bảo ông chủ chặt thành những miếng nhỏ rồi cho vào trong túi nhựa, “Người bị bong gân, uống chút canh có lẽ vẫn tốt hơn”, còn nhớ lúc nhỏ, cậu cũng thích uống canh.

Cô đưa tay nhìn đồng hồ, hơn ba giờ, chắc cậu vẫn còn đang trên lớp.

Hai người mang túi lớn túi bé đến trước cổng nhà trọ của Hứa Khả, Ngôn Hề La thuần thục móc chìa khóa trong chậu hoa ra, mở cửa phòng, mùi không khí vẩn đục bay đến, Ngôn Hề La bước vào kéo tấm rèm dày ra, vừa làu bàu, “Hứa Khả cũng thật là, mới có mấy ngày không dọn dẹp cho cậu ấy, trong nhà lại loạn cào cào lên rồi”, cô quay sang Khương Doãn Nặc, “Con trai ở tuổi này có phải đều như vậy không?”

Ở chỗ cửa vào phòng là một căn bếp kiểu mở đơn giản.

Khương Doãn Nặc đặt thức ăn lên thớt, buột miệng đáp, “Con trai đều như thế cả”.

Ngôn Hề La vừa dọn dẹp đống sách vở lộn xộn trên bàn vừa cười nói, “Xem ra cậu hiểu rất rõ nhỉ”.

Khương Doãn Nặc hơi ngớ người, cô cười cười, không đáp lời, cho xương bò đã rửa sạch vào trong nồi hầm, bắt đầu thái hành, gừng và củ cải. Sau đó cầm muỗng vớt bọt không ngừng nổi trên mặt nước.

“Cậu biết không, Doãn Nặc”, Ngôn Hề La nhìn cô, khẽ nói, “Lần đầu tiên gặp Hứa Khả, tớ đang ở bên cạnh nhìn cậu ấy, ngây ngốc không biết nói gì, cứ trơ mắt nhìn thôi”, cô ngại ngùng cúi đầu khẽ cười, “Thở mạnh cũng không dám nữa. Tớ thật sự không tìm ra được từ nào để hình dung tình hình lúc đó, cảm giác ấy trước đó tớ chưa bao giờ trải qua. Không nói được gì dù chỉ một câu, cũng không dám cử động, chỉ đứng bên cạnh cậu ấy đã cảm thấy vô cùng… xúc động rồi. Cậu biết tớ mất bao nhiêu thời gian mới khiến bản thân trở nên bình thường một chút trước mặt cậu ấy không?”

“Cậu ta tốt đến thế sao”, Khương Doãn Nặc nhẹ nhàng nói, giống như tự nói với chính mình, bọt nổi lên ngày càng nhiều, hơi nước ẩm nóng phả vào mặt cô, dính lấy tóc cô, rối bời, không hất đi được, khiến cô hơi bối rối. Đứa trẻ từng dính lấy và thích làm nũng với cô trong ký ức với người con trai theo lời Ngôn Hề La nói dần dần trở thành hai hình bóng hoàn toàn khác nhau, khiến người khác mờ mịt, là cậu ấy, hay là tâm tư kỳ lạ của chính cô?

“Người như vậy cậu có thể xem cậu ấy như anh em thật sao?” Ngôn Hề La nhìn thẳng vào cô, giọng nói đột nhiên trở nên sắc bén.

Không được sao? Khương Doãn Nặc cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới từ từ mở miệng, “Làm anh em thì phải xem duyên phận, Hứa Khả không phải là em ruột của tôi sao?” Bỗng nhiên, bờ môi đau nhói, mờ nhạt, khó chịu, truyền thẳng vào trái tim. Đột nhiên cảm thấy giận dỗi, đáy lòng dấy lên ngọn lửa không tên, cô khẽ cười, “Cho dù không phải chị em, cậu ta cũng không phải là mẫu người tôi thích.”

Khương Doãn Nặc cẩn thận vớt hết bọt ra rồi cho gia vị vừa đủ vào nồi, đậy nắp lại, vặn nhỏ lửa, cười nói, “Được rồi, ba tiếng sau cho củ cải vào, tiếp tục hầm hai mươi phút là có thể ăn rồi. Tôi đi đây, có hẹn với bạn cùng phòng ăn lẩu.”

Cửa phòng đóng hờ, lúc đi ra, trong lòng cũng trở nên trống trải, giống như bầu trời ngoài cửa sổ, một mảng mờ mịt, không phân biệt được phương hướng. Bàn chất đầy sách, sô pha bừa bộn, bếp lửa lập lòe… Cô nhẹ nhàng đóng cửa, nhốt mình bên ngoài thế giới của cậu.

Trên hành lang nhà trọ, Hứa Khả tựa người vào cạnh bức tường ngoài cửa, dưới ánh sáng lờ mờ, nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu, vải băng quấn trên cánh tay tỏa ánh sáng lấp lánh, cậu khẽ cụp mắt, không biết nhìn về một góc nào.

Khương Doãn Nặc nhìn thấy cậu, bước chân khẽ dừng lại, bốn bề yên tĩnh, dường như cả thời gian cũng ngưng trệ.

Cuối cùng, Hứa Khả bỏ cặp sách trong tay xuống, khẽ nhếch khóe miệng, giống như đang cười, lại giống như than thở. Cậu cởi chiếc mũ bóng chày màu đen trên đầu xuống đội lên cho cô, nhẹ giọng nói, “Bên ngoài tuyết rơi rồi”.

Cô xoay người rời đi, phảng phất, hơi ẩm ấm nóng nhẹ nhàng trượt xuống từ trong mắt.

Bốn người trong phòng ký túc đang cùng nhau ăn lẩu.

“Khương Doãn Nặc, sao cậu vẫn chưa nhớ lời bài hát vậy?” Châu Vũ vừa nhai thức ăn vừa ậm ừ nói.

“Chi bằng… các cậu đổi sang bài mà cậu ấy thuộc đi, hay là bài hát lúc thi đấu vòng loại đó”, Hoàng Tử Hi nói với Quan Dĩnh.

“CD nhạc đệm đã nộp lên rồi, còn có nửa tiếng nữa là cuộc thi bắt đầu”, Quan Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu Khương ơi Tiểu Khương, cả buổi chiều cậu làm gì thế hả? Còn nữa, bình thường lúc cậu tập hát sao không nhớ lời đi, thi chứ không phải ở KTV, trước mặt không có màn hình cho cậu nhìn đâu.”

Khương Doãn Nặc gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng, chậm rãi ăn xong, mới nói, “Không biết sao nữa, chỉ là không nhớ được thôi”.

Không màng đến hình tượng, Quan Dĩnh bỗng bò lên bàn, vô cùng bực mình, “Chép phần cậu hát vào lòng bàn tay, quên lời thì nhìn trộm”.

Hoa tuyết bay trong gió, lặng lẽ rơi xuống. Nhưng trong hội trường lớn của trường học lại vô cùng náo nhiệt.

Trên sân khấu kheo một bức hoành phi màu đỏ rất lớn, bên trên viết, “Cuộc thi hát trường đại học XX niên khóa 20XX”. Ở giữa sân khấu, một nam sinh mặc âu phục, đầu tóc gọn gàng, đang dang rộng hai tay, hát rất tập trung, tiếng ca lúc bổng lúc trầm, rất tự nhiên.

Khương Doãn Nặc và Quan Dĩnh không hẹn mà gặp đều thở dài rồi nhìn nhau. Lúc nãy có người hát bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, bây giờ lại là “Mặt trời của tôi”, hết người này đến người khác với đủ thể loại nhạc tiếng Anh, tiếng Hàn, giọng cá heo.

*Giọng cá heo: giọng hát có âm vực cao của loài cá heo

Thấy sắp đến lượt hai người họ, trong lòng Quan Dĩnh có chút chột dạ, ra sức hít thở sâu.

Khương Doãn Nặc khẽ nắm lấy tay cô, cười nói, “Bụng vẫn đang đói, lát nữa ăn thịt dê xiên, tớ khao.”

……

Quan Dĩnh cầm micro ngây ngốc đứng trên sân khấu, cô không biết tại sao bình thường chiếc đĩa CD chạy rất ổn mà lúc này lại đối đầu với mình. Hai người mới hát được vài câu thì nhạc đệm phát ra tiếng “rít rít”, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, dưới sân khấu ồn ào hẳn lên.

Chưa từng bối rối như thế này, mặt cô nóng bừng lên, liếc nhìn Khương Doãn Nặc cũng đang cầm micro đứng bên cạnh, lại, còn, đang, cười! Cô nhìn thấy Khương Doãn Nặc cố nhịn mỉm cười, một tay cho vào túi quần jean, dường như đang thưởng thức trò cười này. Không biết tại sao, nhìn nụ cười nhàn nhạt của cô ấy, tâm trạng cô cũng dần bình tĩnh hơn rất nhiều.

Người dẫn chương trình hốt hoảng chạy đến, “Các bạn còn có CD dự phòng không?”

Quan Dĩnh lắc đầu.

Khương Doãn Nặc nhìn thấy một góc trên sân khấu có đặt một chiếc đàn piano, thế là cô bước đến đó.

Cô đặt micro lên trên, dùng tay bấm vài phím đàn đã hơi ố vàng, lắng tai nghe, phân biệt rõ ràng hai âm tiết cần phải điều chỉnh, coi như không mấy trở ngại. Cô giơ cổ tay lên, dựa vào giọng hát của Quan Dĩnh, thử lướt qua vài âm, sau đó giơ tay hình chữ “V” với Quan Dĩnh.

Tiếng đàn êm tai nhẹ nhàng vang lên dưới những đầu ngón tay nhỏ nhắn, dần dần lấp đầy cả không gian, Quan Dĩnh lấy lại tinh thần, hát theo nhịp. Giọng hát của cô mềm mại uyển chuyển, cùng với tiếng đàn nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sự kỳ ảo, quyến rũ, triền miên không dứt, vương vấn không thôi.



Tưởng rằng sẽ quen nhưng có anh bên cạnh thì mới quen

Anh đã từng ở trong tim em nhưng giờ thì không còn nữa

Thì ra tình yêu lại đau khổ như vậy, còn khó hơn cả em nghĩ

Nước mắt cứ không nghe lời, hạnh phúc trốn mất không lên tiếng

Quá nhiều đạo lý quá khiên cưỡng, tất cả đạo lý đều giống nhau

Nói thì rất đơn giản, nhưng yêu rồi thì lại rối bời

Chỉ muốn mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để có thể quên đi

Không có gì là đau khổ, chỉ cần học cách chống cự



Ca từ từng đọc rất nhiều lần cũng không thuộc, nhưng lần đầu tiên cô đàn lại khắc sâu vào trong đầu.

Đây là một bài hát thích hợp hát vào mùa đông, cô nghĩ.

Anh đã từng ở trong trái tim em nhưng giờ thì không còn nữa…

*Bài hát Thì ra tình yêu lại đau khổ như vậy của Lương Vịnh Kỳ (https://www.youtube.com/watch?v=p11P5pBUbs4)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.