Chương 22: Không phải làm bằng sắt
Nhìn Khương Doãn Nặc thái rau, là việc khiến người ta bực mình. Thái một đĩa khoai tây có thể mất những mười lăm phút. Cô thích xếp chồng những miếng khoai tây đã thái lát lên, sau đó lại thái từng nhát cho đến khi thành những sợi khoai tây.
“Chị đang bổ củi à?” Hứa Khả đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, “Trước đây một mình chị đều nấu ăn như vậy sao?”
“Đã tốt lắm rồi đấy”, cô làm như không có chuyện gì nói, “Lúc ở một mình, tôi chưa bao giờ nấu những món phiền phức như thế này.”
“Cho chị xem thế nào mới là khoai tây sợi”, tay phải cậu cầm lấy con dao, tay trái vòng qua sau lưng cô, ấn xuống những lát khoai tây trên thớt.
Khương Doãn Nặc cứng đờ đứng thẳng lưng lên. Không có tiếp xúc thân thể nhưng lại rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu truyền đến, tiếng thở nhè nhẹ, cùng với mùi hương tươi mát nhàn nhạt. Hơi thở ấm áp phả lên những sợi tóc trên đỉnh đầu cô, lướt qua lọn tóc mái cạnh mắt cô, nhồn nhột, nhưng cô không dám cử động dù chỉ một chút.
Cái người này, lại làm gì nữa đây? Muốn khiến cô kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng nhìn tường suy ngẫm, đêm nào cũng trằn trọc, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói, hao tâm tổn sức, mới dần quên được sự cố bất ngờ đó. Tại sao bây giờ cậu lại đụng đến cô. Cô không phải một người điềm tĩnh, thậm chí hơi bị cảm tính, nhưng khi cô hạ quyết tâm, luôn có thể tìm lại chiếc mặt nạ bình tĩnh như không. Cô định trước khi trái tim cô đập đến sắp ngất xỉu, nhất định phải nói gì đó.
“Hứa Khả, cậu dựa sát quá rồi đấy”.
Nghe thấy giọng nói dường như có chút khô khốc của cô, nhưng Hứa Khả lại chỉ nghiêm túc nhìn con dao trong tay, động tác của cậu tỉ mỉ mà nhanh nhẹn, những sợi khoai tây vừa nhỏ vừa mỏng ngày càng nhiều lên giữa lưỡi dao và chiếc thớt, ngoài cửa sổ, ánh chiều tà nghiêng chiếu vào trong, ánh mặt trời tựa như sự mong mỏi từ tận đáy lòng, dịu dàng thâm trầm, nhưng khi nó chiếu xuống lưỡi dao sạch sẽ lại sáng chói mắt.
“Chị nhìn đi”, cậu nhanh nhẹn thái xong một đĩa khoai tây, “Cho dù ở giữa cách một khúc gỗ lớn, tôi cũng có thể thái vừa nhanh vừa đẹp hơn chị.”
“Được, tôi là khúc gỗ”, cô giận dữ giơ chân đạp ra đằng sau, “Nếu tay cậu cũng đã khỏe hơn nhiều rồi thì đừng có ăn cơm khúc gỗ này nấu”, lời nói nhạt nhẽo của cậu luôn có thể dễ dàng khiến cô nổi nóng, nhưng cũng vô tình hóa giải sự mê hoặc trong lòng cô. Có lẽ kiểu chung sống như vậy, mới là tốt nhất đối với cô, không thể gần hơn nhưng cũng không cần phải lùi bước.
“Đau quá”, cậu nói rồi bỏ dao xuống, hai tay chống lên kệ bếp, cụp mắt tựa đầu lên vai cô.
“Cậu cứ giả vờ đi, tôi cũng không dùng bao nhiêu sức mà”, cô liếc mắt về phía sau, “Tay cậu vẫn còn đau à?”
Cậu khẽ nhắm mắt lại, là đau lòng, vật lộn nhẫn nhịn đến đau lòng. Chị đã từng nếm trải dư vị này chưa? Biết rõ trước mắt là nỗi sợ hãi bởi vực sâu nhưng vẫn muốn một chân bước vào, biết rõ phía sau là sự hoang vắng không thể thối lui nhưng vẫn muốn tự an ủi mình. Chị, chưa bao giờ có cảm giác này, nhưng lại cứ thích trưng ra bộ dạng không tim không phổi, dẫn dụ tôi, sau đó thì ra vẻ vô tội giống như bản thân mình là người bị hại vậy. Tàn nhẫn lắm, bắt một mình tôi gánh chịu tất cả… Hừ, chị tưởng tôi được làm bằng sắt sao?
Cậu đập vào kệ bếp, đứng thẳng người, “Làm ơn đi, chị à, động tác nhanh lên một chút, người ta sắp đến rồi.” Nói xong, cậu bước ra khỏi nhà, định đến trạm xe đón mấy tên ma men đó, nhân tiện vòng qua siêu thị mua ít thức ăn chín. Nhìn hiệu suất làm việc của Khương Doãn Nặc, trong lòng thật hết nói nổi.
Ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, sáu giờ rồi, bày xong một bàn thức ăn, Khương Doãn Nặc cảm thấy hơi mệt bèn lắc lắc cánh tay. Tại sao chứ, cậu đón sinh nhật nhưng lại bắt cô xuống bếp. Mệt chết được, cô vừa muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì chuông cửa vang lên.
Ngoài cửa, một đám nam sinh, khuân theo mấy thùng bia xông vào.
Lôi Viễn vẫy tay với cô, “Hi, Doãn Nặc, cuộc sống chung nhà của cậu thế nào?”
“Nấu cơm, giặt đồ, hầu hạ đại thiếu gia”, Khương Doãn Nặc chia đồ ăn chín Hứa Khả mua về vào trong đĩa.
Lôi Viễn đi dạo trong nhà, thu thập được một đống khung ảnh, ôm đến trước mặt Lục Trình Vũ, “Tôi đoán đúng rồi phải không, sự thật rành rành đang ở đây, chính là chị em”.
Lục Trình Vũ quét mắt nhìn những bức ảnh đó, gật đầu, “Ừ, giỏi”. Cậu là sinh viên đại học y sát vách, không biết sao lại chơi chung với đám Hứa Khả, còn trở thành bác sĩ của đội bóng rổ, nghe nói từng là bạn học thời cấp ba.
“Giỏi gì mà giỏi, cậu có thể một lần nói vài từ được không?” Lôi Viễn lắc đầu, nói với Khương Doãn Nặc, “Mình gọi cho Châu Vũ rồi, bạn cùng phòng ký túc các cậu đều đến cả, nếu không chỉ có vài thằng con trai, không vui gì hết.” Châu Vũ là ban cán sự trong hội sinh viên của trường, khá thân với Lôi Viễn.
“Đơn giản vậy thôi sao?”, Khương Doãn Nặc cười cười nhìn cậu ta.
Lôi Viễn cười hihi hai tiếng, rồi nhìn điện thoại, “Họ đến rồi, tôi xuống dưới đón.”
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chai bia đã uống hết rải đầy dưới đất. Đối với đa số người mà nói, sự buông thả của tuổi trẻ, sự lông bông thời niên thiếu, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Khương Doãn Nặc nhìn Hứa Khả chằm chằm. Thằng nhóc xấu xa, sao lại uống giỏi như vậy chứ, bất kể là ai mời, cậu đều nhận cả không từ chối. Người khác mới nói một câu, “Là anh em, làm một cái đi”, cậu liền đón lấy chai bia, ngửa cổ bắt đầu uống. Nếu so với lời thoại “Tiểu nhị”, cho thêm tám chén rượu lâu năm với mười cân thịt bò”, có khi còn khí thế ngút trời hơn nữa.
Nam sinh hai mươi tuổi, uống chút rượu liền bắt đầu ầm ĩ, bỏ qua tám chuyện không nói, tần suất xuất hiện của Tam Tự Kinh và Huân Đoạn Tử liền cao lên, cũng không quan tâm xem có con gái ở đó hay không. Nói tóm lại, chẳng qua là kinh điển được lưu truyền rộng rãi trên mạng, cho dù có lặp đi lặp lại vài trăm lần cũng vẫn là, người nói thì cực kỳ hào hứng, người nghe thì say mê thích thú. Trong tình huống này, Hứa Khả vẫn là ánh sáng trong đám đông, cậu bình tĩnh chuyển động chai bia trong tay, kể một câu chuyện cười mà người bên cạnh chưa nghe bao giờ, trong mắt cậu lấp lánh tia đùa giỡn, ngữ điệu từ tốn nhàn nhã, phát âm rõ ràng, tóm tắt ngắn gọn, khiến cho mọi người cười không ngớt.
(Tam Tự Kinh: là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung, dùng để dạy cho học sinh mới đi học.
Huân Đoạn Tử: một câu chuyện tiếu lâm kinh điển của Trung Quốc.)
Nông cạn! Khương Doãn Nặc hung dữ trừng cậu. Nhưng cậu lại nhếch khóe miệng, không hề để ý giơ chai bia rỗng về phía cô.
Hoàng Tử Hi dùng tay nâng cằm, ánh mắt mơ màng, ậm ừ than thở, “Sao lại có người như vậy chứ, ngay cả kể chuyện bựa cũng có khí chất như thế, Doãn Nặc, cậu em trai này của cậu là cực phẩm nhân gian đấy. Ngưỡng mộ chết được…”
Quan Dĩnh cười nhạt, “Sao cậu phải ngưỡng mộ chứ, cậu ấy đối với Tiểu Khương mà nói là thứ chỉ được nhìn không được sờ, Tiểu Khương đáng thương…”
Khương Doãn Nặc phun một ngụm bia. Lời này… Nhưng cô lại không kiềm được mà lén nhìn qua… Quả thật là rất mê người, nhất thời ánh mắt không nỡ rời đi. Chỉ đáng tiếc, cậu là em trai cô. Cảm giác thất vọng quanh quẩn trong đầu, không xua đi được, cho đến khi con tim không còn bình tĩnh nữa mà gợn lên tầng tầng lớp sóng, sau đó, tựa như dần dần xô vào bờ, tạo thành bọt sóng, nhẹ nhàng tan biến.
Bất giác, Khương Doãn Nặc uống liền một hơi hết hai chai bia, cô khẽ xoa huyệt thái dương rồi bước đến trước tủ rót cho mình một ly Sprite.
“Uống nước mật ong sẽ đỡ hơn”, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trình Vũ đang tựa vào cạnh tủ, trong tay cầm ly nước.
“Được, để thử xem”, cô lấy mật ong ra, “Cậu cũng uống một ly nhé?”
“Không cần.”
“Hình như cậu không thích uống rượu lắm”, cô vừa uống một hớp nước mật ong vừa trò chuyện với cậu ta.
“Đúng vậy.”
“…”, quả nhiên là kiệm lời, Khương Doãn Nặc gãi gãi đầu, dự tính nên nói những gì.
“Tam đẳng đai đen?” Lục Trình Vũ đột nhiên hỏi cô.
“Ừ”, cô hơi ngại ngùng mỉm cười, “Lâu rồi không có tập”.
“Khi nào rảnh so tài một chút chứ”, cậu mỉm cười, đưa tay giúp cô vén mấy sợi tóc rối rũ xuống trước mắt, đường nét khuôn mặt vốn lạnh lùng bỗng chốc trở nên ôn hòa.
Gần đến đêm đen tĩnh mịch, trong không khí lạnh lẽo phảng phất mùi bia.
Khương Doãn Nặc bước từ nhà tắm ra, đi qua phòng khách tối đen, cô vừa lau tóc vừa né tránh những chai bia nằm tứ tung dưới đất.
Trên sô pha, có người đang cầm chai bia, thỉnh thoảng uống một hớp.
Cô nhíu mày, bước đến, giành lấy chai bia trong tay cậu, “Có người uống rượu mà chết đấy”, vốn có ý trách mắng nhưng lúc này lại nghe có vẻ rất dịu dàng.
“Ngồi”, Hứa Khả vỗ vỗ sô pha bên cạnh.
Khương Doãn Nặc ngồi xuống cạnh cậu, ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, khẽ cười, “Còn hai mươi phút nữa là hai mươi tuổi rồi”.
Cậu đặt tay lên vai cô, giọng nói có vẻ biếng nhác, “Quà đâu, chị”.
“Tự mình tìm đi”, cô véo mặt cậu, “Đã là người lớn rồi, sau này phải ngoan nghe chưa”, quan trọng nhất là, không được chọc cô nữa.
“Tôi muốn bây giờ cơ”, cậu hơi bất mãn nũng nịu, chếnh choáng mở nửa mắt, biểu cảm giống như một đứa trẻ.
“Đã cho cậu rồi”, đáng ghét, cảm giác trúng tà lại đến nữa rồi, cô gỡ cánh tay cậu ra, muốn mau chóng trốn đi thật nhanh.
Cậu khẽ xoa mái tóc ướt của cô, “Không có, thứ tôi muốn chị chưa có cho”. Làn tóc thơm dịu mềm mại như vậy, sao chị có thể, không chút đề phòng mà để bọn họ tùy ý đụng vào. Sao chị có thể, cười nói không ngớt với đứa con trai khác. Sao chị có thể, cam tâm tình nguyện để bọn họ nắm tay chị, hôn môi chị, sau đó trở thành bạn gái của họ…
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, “Vậy cậu muốn quà gì?”
Trong lòng khẽ nhói đau. Bộ dạng không tim không phổi này, vẻ đơn thuần không hề để ý, thoáng chốc nhen nhóm sự căm phẫn trong đáy lòng cậu. Quà gì đây… Khi người ta có được sự báo đáp tương đối, sau bất ngờ, thứ muốn có, tự nhiên sẽ càng nhiều hơn.
Cậu tiến đến gần cô, cánh tay di chuyển đến sau lưng cô, bàn tay dính sát vào eo cô, “Giống như sự cố lần trước”. Lòng đố kỵ, không nhịn được mà khiêu khích, luôn dễ dàng xông vào cánh cửa lý trí, ùn ùn kéo đến. Thứ cậu muốn, là thứ họ có được, hoặc là, thứ chưa từng sở hữu.
Âm giọng của cậu, trầm khàn, tựa như nước đầm sâu thẳm. Trong sự kinh ngạc, cô dường như quên mất phải hít thở.
“Cậu uống say rồi”, bàn tay cô chống lên ngực cậu, muốn nới rộng khoảng cách một cánh tay giữa hai người. Cách một lớp áo, vẫn có thể cảm nhận được sự rắn rỏi của cậu, cùng với nhịp tim kịch liệt. Cảm giác nóng ran khiến cô nhụt chí cuộn tay thành nắm đấm. Đây không phải là Hứa Khả, không phải em trai cô, mà là một người đàn ông vừa xa lạ vừa nguy hiểm.
Không trả lời, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, đôi con ngươi đen láy lấp lánh tia sợ sệt từ chối nhưng lại mê hoặc. Cậu bất đắc dĩ thở ra, đưa tay che hai mắt cô, dường như như vậy, có thể che đi tội ác và sự tự trách thẳm sâu trong cậu. Đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt qua môi cô, mùi bia nồng nặc trộn lẫn với hơi thở của đàn ông, bá đạo dính sát vào giữa môi và mũi cô, đại não của cô trong phút chốc đình công, rồi lại chợt tỉnh táo ở giây tiếp theo.
“Không được”, cô nghiêng mặt đi, hoảng loạn né tránh, “Thằng nhóc xấu xa, cậu say rồi. Cậu coi tôi là Ngôn Hề La”.
Động tác của Hứa Khả đột nhiên ngừng lại, cô lại đang nói bậy bạ gì nữa vậy?
Khương Doãn Nặc thở phào nhẹ nhõm, đưa bốn ngón tay lắc lắc trước mắt cậu, “Đây là bao nhiêu”.
Cậu không đáp.
“Tôi biết, cậu không nhận ra tôi nữa rồi, cậu coi tôi là bạn gái mình”, cô gặng nở một nụ cười.
“Như vậy vui lắm sao?” Hứa Khả chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng không mang chút cảm xúc, “Khương Doãn Nặc, chị đang chơi trò mèo vờn chuột trước mặt tôi, cảm thấy rất thú vị đúng không?”
Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu. Cậu như vậy, cô chưa thấy bao giờ.
“Dụ dỗ tôi, sau đó lại làm như không có chuyện gì”, cậu vừa nói vừa khẽ nhếch khóe miệng, “Làm chị gái đi quyến rũ em trai, thật sự rất vui, hửm?”
“Tôi không có… quyến rũ cậu”, cô nuốt nước bọt. Lần đầu tiên trong đời, đột nhiên có cảm giác không phân biệt rõ tình huống trước mắt. Sự hiểu biết về cậu hai mươi năm nay, đều tan biến cả chỉ trong giây phút này.
“Chị không có?”, cậu đột nhiên cười, nụ cười điển trai mà hời hợt, “Chị thật sự cho rằng, việc hôm đó chỉ là sự cố? Không có ai lại đi hôn em trai mình giống như chị. Trò chơi mờ ám này, rất hợp khẩu vị của chị, đúng không?”
“Cậu… tránh ra”, cô nghe thấy giọng nói của mình vô cùng xa lạ, yếu ớt mà cứng nhắc, khẽ run rẩy. Trái tim cô đập rất dữ dội, lảo đảo rơi xuống vực sâu tối tăm. Cảm giác nhục nhã chưa từng có, giống như bóng ma, ập vào trong tim.
Cậu cúi người xuống, ngả ngớn vạch cổ áo tắm của cô, “Bộ dạng này còn dám nói không quyến rũ tôi?”
Cô cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện một bên cổ áo đã trượt xuống vai, làn da trần trụi tỏa ra hơi lạnh trong đêm đông. Cô gắt gao nắm chặt cổ áo, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Sự im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Trên bàn, điện thoại bỗng chớp sáng, rung dữ dội.
Hứa Khả nghe điện thoại, cúi đầu cười nhạt, “Ừ, tôi ra ngay”, nói xong, mặc áo khoác vào, ngông nghênh bỏ đi.
Trong đêm yên tĩnh, không khí lạnh lẽo dần dần lưu động.
Khương Doãn Nặc bước đến bên giường trog phòng Hứa Khả, cô lấy từ dưới gối ra một sợi dây đeo tay của nam được đan bằng tay, bên trên có thêu mấy con số, “20.01”, ngày sinh nhật của cậu.