Chương 51: Chuyển tiếp
(Sân bay.)
Quan Dĩnh: Cậu cũng nhẫn tâm quá.
Khương Doãn Nặc: Đau dài không bằng đau ngắn, cậu ấy sẽ ổn thôi, quên rồi là xong.
Quan Dĩnh: Tớ nên nói cậu thông minh hay là ngốc đây? Trong một mối tình, con gái dễ thỏa mãn với hiện trạng còn con trai thì lại đánh mất bản thân trong sự tiếc nuối đẹp đẽ nhưng thê lương. Cậu đi như vậy, sợ rằng cả đời này cậu ấy cũng không quên được cậu. Nếu muốn khiến một người đàn ông nhớ cậu mãi không quên, cách tốt nhất là giống như cậu bây giờ, xoay người ra đi khi cậu ta vẫn còn yêu cậu. Tiểu Khương, chiêu này của cậu thật ác.
Khương Doãn Nặc: Tớ không nghĩ như vậy… Nếu lựa chọn ở bên cậu ấy, đó là chuyện cả đời, nếu như một ngày nào đó cậu ấy không còn yêu tớ nữa, tớ sợ là… ngay cả cái mạng nhỏ này cũng sẽ không còn, cho nên, chi bằng không có nếu như. Tớ không nắm chắc đối với tình yêu. Chính mắt tớ từng nhìn thấy Khương Mẫn… mẹ tớ đau khổ như thế nào, dùng hết mối tình này đến mối tình khác để khiến bản thân tê dại, bà hận bố tớ, cũng hận lây sang cả con trai mình, thật nực cười biết bao.
Quan Dĩnh: Con người ấy mà, luôn tranh đấu trong mâu thuẫn. Cậu đây là giở tuyệt chiêu “đánh loạn xạ”. Cậu không tin vào tình yêu, rồi không tin luôn cả người mình yêu.
Khương Doãn Nặc: Không phải tớ không tin cậu ấy, mà là không tin vào thời gian, không tin vào khả năng chịu đựng của bản thân. Nếu thời gian quay lại, tớ sẽ không trở về. Nếu tớ không trở về, thì sẽ không yêu cậu ấy. Nếu yêu cậu ấy tớ cũng sẽ không để cậu ấy biết.
Quan Dĩnh: Không có nếu như, đây là sự ấu trĩ của các cậu, cũng là duyên phận.
Khương Doãn Nặc: Duyên phận, duyên phận… có thể ở bên nhau thì hãy trân trọng, cậu và Lôi Viễn hãy sống thật tốt, rảnh rỗi thì đến thăm tớ.
Quan Dĩnh: Không về nữa à?
Khương Doãn Nặc: Tớ còn dám về sao?
(Lôi Viễn và Lục Trình Vũ đẩy hành lý từ phía sau bước đến.)
Khương Doãn Nặc: Tớ đi gửi hành lý, lát nữa sẽ vào cửa luôn, các cậu bảo trọng nhé. (Cô đưa tay móc hộ chiếu và vé máy bay từ trong túi ra, nhưng lại bất ngờ chạm vào một thứ lông lá xồm xàm, móc ra nhìn thì là một con mèo máy biết hát. Bấy giờ cô mới nhớ ra, là cô tiện tay nhét vào khi thu dọn hành lý.)
Khương Doãn Nặc: (Cầm con mèo máy huơ huơ về phía Lục Trình Vũ) Ầy, cái này, mình vẫn chưa cảm ơn cậu!
Lục Trình Vũ: (Khó hiểu chau mày) Cảm ơn mình? Tại sao?
Lôi Viễn: (Kéo con mèo máy về phía mình ngó thử) Ồ, đây là Lục soái ca của chúng ta tặng sao?
Lục Trình Vũ: Không phải mình tặng.
Quan Dĩnh: Hôm sinh nhật Tiểu Khương, không phải cậu bảo mình đưa cho cậu ấy sao?
Lục Trình Vũ: (Hiển nhiên là đã quên mất) Không phải mình tặng cậu ấy.
Lôi Viễn: (Kéo cái vòng trên đầu con mèo máy, dán vào bên tai nghe thử) Bài hát này…
Quan Dĩnh: Anh biết à?
Lôi Viễn: Không phải chính là bài hai người chạy lên hát vào hôm thi hát karaoke lần trước sao? Ầy, mất mặt chết đi được, đĩa bị hư rồi mà còn ở đó hát, có người liền đỏ mặt, này, lúc đó có phải em muốn tìm một cái lỗ chui xuống hay không…
Quan Dĩnh: (Tức tối đập cậu ta một cái) Anh cũng đến xem à?
Lôi Viễn: Hứa Khả cũng đến, ba đứa bọn anh lúc đó cười muốn ngất…
Lục Trình Vũ: (Đột nhiên nhớ ra) Món đồ chơi này có phải đựng trong cái hộp có hoa màu xanh không? Hứa Khả bảo mình đưa cho Khương Doãn Nặc đấy.
Lôi Viễn: (Nhét con mèo máy lại vào tay Khương Doãn Nặc) Ừ, vậy thì đúng rồi.
Khương Doãn Nặc: (Nắm chặt con mèo máy) Muộn rồi… mình phải đi đây. (Cô không nhịn được ngó về hướng cửa chính. Nếu nhìn thấy rồi thì có thể thế nào?)
Lôi Viễn: (Dang hai hay) Nào, ôm cái đi, thay người nào đó ôm cậu.
Khương Doãn Nặc: (Quay người ôm Quan Dĩnh) Cảm ơn, tớ nhận cái ôm của cậu ôm thay cho ông xã cậu ôm thay người nào đó.
(Bốn người tám vài câu nữa thì Khương Doãn Nặc đẩy hành lý đi vào.)
Quan Dĩnh: Hứa Khả không đến thật à?
Lôi Viễn: Không liên lạc được, tắt điện thoại rồi.
Lục Trình Vũ: Cái kết không lời…
Lôi Viễn: Thế nào, cậu muốn ở đây hát vang một bài?
Quan Dĩnh: Anh nói thật đi, tại sao lúc đó anh lại muốn đi xem thi hát karaoke? Có phải là muốn đến ngắm người đẹp không? Đồ háo sắc!
Lôi Viễn: Bao nhiêu người đi xem như vậy, đều là háo sắc?
Quan Dĩnh: Chính là anh.
Lôi Viễn: Mà đúng thật, anh đã khai quật được một mỹ nữ!
Quan Dĩnh: (Trừng cậu ta) Ai?
Lôi Viễn: Bà xã anh! Ầy, trước đây anh không có ấn tượng tốt với cô ta, cảm thấy người này quá lạnh lùng, thuộc kiểu người xinh đẹp cao quý ấy. Xem xong cuộc thi mới phát hiện, mỹ nữ cũng có lúc ngu ngơ, còn ngơ rất đáng yêu nữa, hát cũng hay… Nào, bà xã, thơm cái nào.
Quan Dĩnh: (Né Lôi Viễn ra kéo tay Lục Trình Vũ) Kệ anh ta, chúng ta đi.
Lôi Viễn: Này, gian phu dâm phụ!
Lục Trình Vũ: Cậu còn nói bậy bạ, tôi ra tay thật đấy.
Lôi Viễn: …
*** *** ***
Mưa dầm không dứt.
Lúc Hứa Khả bước vào, trong sân bóng rổ không một bóng người. Cậu cầm một quả bóng trên sân lên, tùy tiện ném vào rổ, bóng chạm vào vành rổ lắc lư trái phải, tròng trành mà lại vào rổ. Chưa từng gặp được cú ghi bàn nào đẹp như vậy, cửa bị đóng lại, nhưng cửa sổ lại bị mở ra. Có lẽ là “đen tình đỏ bóng”, cậu nên chơi một trận bóng, để xoa dịu sự ngột ngạt trong lòng. Cậu ngồi bệt xuống đất, nhìn quả bóng rổ nảy mạnh trên sàn, sau đó ngày càng chậm dần, rồi xoay tròn trượt xuống, cho đến khi không còn âm thanh, giống như khoảng trống tâm hồn còn lại sau khi tình yêu đã chết vậy.
Tất cả đã kết thúc rồi.
Cậu ngồi một lúc rồi đứng dậy đi về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng thướt tha của một cô gái đang từ từ hiện ra trong cơn mưa mờ mịt. Khoảnh khắc đó, trong đầu cậu vụt qua ý nghĩ khiến trái tim rung động, tựa như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, cậu gần như muốn cảm ơn thượng đế đã gửi đến kỳ tích cho thế giới này.
Chỉ là, tuổi thọ của pháo hoa vô cùng ngắn ngủi.
Ngôn Hề La đi đến, “Mình nghĩ, cũng chỉ có thể gặp cậu ở đây thôi.”
Một lần nữa nhìn thấy cậu, vẫn là mái tóc ngắn đen nhánh, chiếc áo thun trắng, nụ cười lạnh lùng… Song, đôi mắt ấy lại thiếu mất thần thái trước đây, người con trai đã từng bừng bừng khí thế lại lạc quan ngang ngạnh, cậu hờ hững cười, gương mặt tiều tụy, không thể che giấu sự thất vọng và đau thương tản ra từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.
Ngôn Hề La bỗng cảm thấy chán nản.
Muốn ghét một người mình từng si mê, cách tốt nhất là, biết rõ và phát hiện ra khuyết điểm của anh ta, chứng kiến anh ta yếu đuối, nhìn anh ta ngã xuống từ đám mây trong lòng mình, nhuốm bùn lầy của phàm trần thế tục.
Từ trước đến nay, đối với cô mà nói, cậu giống như một ván cờ không còn quân nào để đi, không thể sờ mó, không thể giải thích. Cô không ngừng nỗ lực, cố gắng đưa bản thân mình đến độ cao giống với cậu, cô không thể chịu được cảm giác giống như hạt bụi nữa.
Nhưng giờ đây, cuối cùng cô đã nhìn thấy một mặt khác mà mình từng muốn nhìn trộm, cô nếm thử như ý muốn, cô chán nản vô cùng.
Giống như niềm tin bị sụp đổ, mang theo âm thanh khiến trái tim vỡ nát.
Ngôn Hề La đột nhiên phát hiện, nếu có thể, cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hứa Khả như thế này, “Nếu thật sự quan tâm cậu thì cô ấy sẽ không đi.” Cô muốn dùng lời nói sắc bén để châm chích cậu, khiến cậu phẫn nộ, dù sao cũng tốt hơn là sự im lặng nặng nề như bây giờ, ứ đọng trong tim.
Cậu không nói tiếng nào, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ở bên ngoài, không còn xanh biếc như trước nữa.
Cô nói, “Hứa Khả, sao cậu lại ấu trĩ như vậy chứ, không đáng.”
Cậu vẫn im lặng.
“Hứa Khả,…” Cô còn muốn nói gì đó.
“Đi đây.” Cuối cùng cậu cũng lên tiếng, nhưng lại nói lời tạm biệt cô, cậu vẫy vẫy tay nói, “Tạm biệt.”
Mệt mỏi bước vào màn mưa, trong chớp mắt, bóng cậu dần trở nên mơ hồ.
Ngôn Hề La sững sờ, viền mắt bỗng cay xè, một lúc sau, cô cầm điện thoại ra bấm gọi, “Lâm Hiên, anh ra đi, em, em muốn gặp anh…”
Lúc nói câu này, cô đột nhiên cảm thấy rối loạn. Khi còn trẻ, luôn cứ hỗn loạn, luôn không ngừng hoài nghi sự lựa chọn của mình.
May mà, khoảng thời gian này sẽ trôi qua rất nhanh.
Khuôn viên trường trong mưa trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hứa Khả đeo hành lý đi ra khỏi khuôn viên trường, cậu quay đầu lại nhìn, nước mưa rơi vào trong mắt, một khoảng mờ mịt.
Bồn hoa cạnh cổng trường lộ ra đường nét trắng xanh ẩm ướt, một buổi tối trước đây, có một cô gái ngây ngốc ngồi ở đó, vẫn luôn đợi cậu…
Hồi ức bị nước mưa cuốn sạch không chút kiêng dè, mang đến khoảng trống trong tư duy, giống như kết thúc một thời kỳ.
Năm ấy, cậu chưa tốt nghiệp đại học.
Mùa hè trong ký ức cậu, vĩnh viễn là mùa biệt ly.
Chương 52: Hình nộm rỗng ruột
Con người luôn không kiên cường như bản thân họ nghĩ, nói cách khác, họ quen dùng sự tê dại của nỗi đau để che đậy sự yếu đuối.
Cho đến khi xuống máy bay, nghe thấy một loại ngôn ngữ khác, nhìn thấy kiến trúc khác, trước mắt toàn là mũi cao mắt lồi, Khương Doãn Nặc mới phát giác, cô đã rời khỏi cậu thật xa.
Kéo hành lý ra ngoài đợi taxi, bác tài râu bạc trắng giúp cô cho hành lý vào khoang dự bị, sau đó cười nhã nhặn với cô, “Trông cháu không được vui,” Ông ta nói, “Đây là nhớ nhà, cháu biết ý nghĩa của từ này không?”
“Biết ạ.” Cô cười cười, nhưng mắt lại ướt đẫm.
“Cháu mới xuống máy bay đã bắt đầu nhớ bố mẹ rồi sao?”
“Vâng ạ.” Cô đáp.
Bác tài tế rất khéo ăn nói, chuyển chủ đề, muốn an ủi tâm trạng tiêu cực của cô, nhưng hiệu quả không cao, cô gái châu Á này trông có vẻ không dễ giao tiếp, lúc không nói chuyện, cô trầm mặc nhìn ra ngoài cửa xe, mắt ngân ngấn nước.
Khương Doãn Nặc sống ở căn hộ sinh viên gần trường đại học. Khi cô đến nơi đã là mười một giờ tối, phòng sát vách đang mở tiệc, chiếc loa màu đen nặng trịch để ở ngay lối đi, các chàng trai cô gái hoặc hút thuốc hoặc cầm ly bia lớn tiếng nói cười trong phòng khách, trên bàn là bánh mì kẹp thịt, còn có vài miếng pizza còn thừa, trên cửa nhà bếp dán thông báo tổ chức party.
Một năm cô không về, bạn cùng phòng trước đây đã dọn đi từ sớm, những người bây giờ cô không biết ai. Sau khi chào hỏi đơn giản với họ, cô đi vào phòng mình, một mùi ẩm ướt ngột ngạt xộc đến, cô đóng cửa lại, ngồi trong bóng tối, mọi thứ đều rất xa lạ, những người ấy đã dần đi xa, cậu không còn ở bên cạnh cô nữa. Cô nghĩ, mình nên khóc, nhưng lại không khóc được.
Giống như mơ một giấc mơ dài, rất mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, tiếng nhạc bên ngoài đã dừng, cô mới tỉnh lại, đi đến mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành. Ba, bốn căn hộ sinh viên nằm ở rìa một khu rừng nhỏ, ban đêm ở đây vắng vẻ mà yên tĩnh.
Tắm rửa xong xuôi, cô nằm trên giường. Khi đang nửa tỉnh nửa mơ, cô nhìn thấy cậu, sau lưng cậu là ánh sáng rực rỡ, trời xanh mây trắng, cậu mỉm cười với cô, dịu dàng giống như trước đây…, đột nhiên, tiếng nhạc hark rock đinh tai nhức óc vang lên, giây phút đó cả chân tóc cũng dựng đứng lên, giống như có thứ gì đó không thể nắm chặt, chỉ có thể mở mắt nhìn nó rời đi, người cô mồ hôi lạnh đầm đìa. Là cái gì nhỉ, rốt cuộc là cái gì, cô cật lực nhớ lại giấc mơ vừa rồi, nhưng chỉ còn lại ánh sáng vỡ vụn. Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn tiếp tục, cô rất bực mình, mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Cô xé tờ thông báo party xuống, người trong phòng khách dừng lại nhìn cô. Cô chỉ vào đồng hồ ở trên, “Nên dừng lại rồi, xin các bạn yên lặng một chút.”
Tiếng Pháp của cô rất lưu loát, khẩu âm cũng khá chuẩn. Đám người đó cười cười với cô, mấy cậu con trai nhìn về phía cô huýt sáo, “Chào, người Trung Quốc? Nhật Bản? Hay là chơi cùng bọn này đi.” Họ nói rất to, trông có vẻ không có ác ý.
Nhưng Khương Doãn Nặc đâu còn tâm trí nào, không biết là ai đã tắt nhạc. Cô quay về phòng ngã người lên giường, trong lòng thầm nghĩ, mình làm sao thế này?
Vì thế, cô đã đắc tội với hàng xóm tốt bụng của mình.
Đó là một cô gái người Pháp xinh đẹp, có mái tóc xoăn vàng lấp lánh, làn da khỏe mạnh bị ăn nắng thành màu nâu nhạt, cô thích xăm mình, thích đeo hai cái vòng nhỏ trên rốn, thích mặc quần jean đáy ngắn, sau đó để lộ dây T-back màu đen. Vài ngày sai, hai người gặp nhau trong nhà bếp, quá nửa là người Pháp đang nướng bánh mì, người Trung Quốc đang chiên trứng, cô hàng xóm sẽ dùng khóe mắt lạnh lùng quét qua, mọi người đều không nói chuyện.
Cả người Khương Doãn Nặc trông rất uể oải, mắt sưng húp. Có một lần, cô hờ hững chiên trứng, mất hồn đến mấy chục giây.
“Này, cậu đang làm gì thế?” Hàng xóm tốt bụng khoa trương dùng tay quạt gió, “Sắp cháy rồi kìa.” Cô ấy nói xong lại chạy đi mở rộng cửa sổ.
Khương Doãn Nặc cúi đầu nhìn, trứng đã biến thành một cục đen thui, “Ồ, xin lỗi”, cô nói. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ phồng má cau mày lạnh lùng của người đẹp tóc vàng, lại không khỏi cảm thấy thú vị.
“Hôm đó, mình vừa từ Trung Quốc trở về,” cô ấp úng nói, “Tâm trạng không tốt lắm, lúc đó, mình chỉ muốn yên tĩnh… để nhớ một người.”
Cô gái chậm rãi quết mứt việt quất lên bánh mì.
Khương Doãn Nặc đổ chỗ trứng cháy vào thùng rác, cô vốn dĩ không muốn ăn, giờ lại càng không cần phải ăn nữa, cô cầm hũ sữa chua trở về phòng.
“Bạn trai à?” Giọng cô gái từ phía sau truyền đến.
“Cho là vậy đi”, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
Cứ vậy, Khương Doãn Nặc và Bắc Bắc quen nhau.
Bắc Bắc sưu tầm rất nhiều voucher mỹ phẩm, cô cực kỳ nhạy cảm đối với những tin tức khuyến mãi trong các cửa hàng quần áo, thỉnh thoảng cô cũng sẽ dẫn bạn trai về nhà, đó là một anh chàng đẹp trai người Pháp điển hình. Tường ký túc xá sinh viên không cách âm, những điều không nên nghe thấy cũng nghe thấy, nhiều lần thành quen. Những lúc không tập thể thao, Bắc Bắc thích kéo Khương Doãn Nặc đi shopping, còn Khương Doãn Nặc quen một mình ở trong phòng đợi học kỳ mới đến hơn, phần lớn thời gian dùng để nhìn ra khu rừng xanh đen ngoài cửa sổ rồi ngẩn người. Thậm chí cô rất ít liên lạc với bạn bè, bất cứ ở nơi đâu. Chỉ là thỉnh thoảng lên QQ, sẽ gặp được Quan Dĩnh.
Quan Dĩnh nói cho cô biết, Hứa Khả đã bị bắt buộc nghỉ học.
Cô nhìn thấy tên cậu được tạo thành từ những điểm sáng nho nhỏ, xuất hiện trên màn hình, nước mắt làm ướt bàn phím. Cô lại một lần nữa bỏ rơi cậu, một mình chạy trốn. Không muốn biết bất cứ tin tức nào liên quan đến cậu nữa, chỉ là nhìn thấy tên cậu, liền bị nỗi đau đớn từng đợt ập đến.
Là tớ nợ cậu ấy, cô chậm rãi gõ mấy chữ này.
Món nợ cô nợ cậu, cả đời này trả cũng không hết. Nếu có kiếp sau, cậu cũng sẽ không nhớ cô.
Giữa họ, vĩnh viễn cách nhau một khoảng cách không thể vượt qua.
Đến cuối cùng, cô chỉ có thể dùng nước mắt để bù đắp.
Bên ngoài có người gõ cửa, cô lau nước mắt lớn giọng nói, “Xin lỗi, Bắc Bắc, bây giờ mình không tiện mở cửa”, tuy cô cố gắng khống chế, nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào, ngữ điệu cũng trở nên kỳ lạ.
Bắc Bắc chỉ nói một câu, “Không sao” rồi không quấy rầy cô nữa.
Cô khóc rồi lại khóc, đến khi trời tối.
Trải qua những ngày ngây dại như vậy mãi cho đến khi khai giảng, cô thậm chí còn không muốn đi học, rất nhiều buổi sáng, đều là Bắc Bắc ở bên ngoài đập cửa mới gọi cô thức dậy. Cô nhìn mình ở trong gương, sắc mặt xanh xao, từ khi ăn trứng đến mức nhìn thấy là buồn nôn, cô liền bắt đầu dùng bánh mì không có calo để sống qua ngày, buổi trưa thì đến căn tin trường, nhìn sườn với xúc xích chỉ thấy ngấy, cũng chỉ gọi một dĩa salad là xong chuyện. Bữa tối, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Bắc Bắc nói, “Nặc, người cậu sắp bay lên được rồi đấy.”
Khương Doãn Nặc phản đối, “Không muốn ăn, mình không thấy đói.”
Bắc Bắc nháy mắt một cái, “Cậu có rồi đúng không?”
Mới đầu Khương Doãn Nặc giật mình, sau đó ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể nào, ngoài dạ dày không tốt ra, những thứ khác đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng suy nghĩ kỳ lạ lại bị kéo đến. Con ư, nếu như có thật, thì cậu đã có con rồi, tuy bản thân cậu vẫn là một đứa trẻ…, Khương Doãn Nặc đột nhiên cảm thấy mình giống như một người điên, giữa họ sao có thể có đời sau được chứ. Sẽ bị trời phạt, mọi thứ đều sẽ báo ứng trên người đứa trẻ.
Cô nói với bản thân mình hết lần này đến lần khác, Khương Doãn Nặc, đừng nghĩ lung tung nữa, mày không thể tiếp tục như vậy, sẽ ép bản thân đến điên mất.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Khương Doãn Nặc làm một bàn thức ăn, Bắc Bắc vừa ăn vừa than vãn, “Nặc, cậu biết mình đang giảm cân mà.”
Lại qua mấy ngày nữa, cuối cùng cô cũng thành công cai khóc một ngày, ngủ mơ cũng không thút thít.
Bắc Bắc nói, “Nặc, mình còn tưởng cậu bị sưng mắt bẩm sinh cơ đấy.”
Khương Doãn Nặc đi học bữa đực bữa cái, khi sắp đến kỳ thi thì lại cuống cả lên, lúc đầu vì muốn học bù cho học phần kỳ trước, cô trong lúc nổi điên đã đăng ký rất nhiều môn thi, bây giờ đành phải bán mạng thức đêm, trên khuôn mặt vốn dĩ xanh lè lại có thêm hai quầng đen ở mắt, lúc bận rộn, cô đã quên đi rất nhiều chuyện.
Nhưng không được bao lâu thì Bắc Bắc lại thất tình, cô ấy tức giận chạy về, đầu tóc hơi rối, cô ấy nói với Khương Doãn Nặc, “Hôm nay mình đã đánh tiện nhân đó.”
Khương Doãn Nặc hỏi, “Nam hay nữ?”
Bắc Bắc nói, “Con mụ đó, con đĩ đó.” Cô giơ tay ném chiếc hoa tai lên bàn, “Ha, nhìn đi, mình giựt hoa tai của cô ta rồi, cô ta còn muốn gọi cảnh sát, nhưng bị anh ta ngăn lại. Anh ta nhất định là cảm thấy có lỗi với mình, hừ, một đôi tiện nhân.”
Khương Doãn Nặc quan sát thật kỹ, phát hiện đuôi chiếc hoa tai có dính vệt máu.
Đột nhiên Bắc Bắc khóc rống lên, “Nhưng mà anh ấy đã hôn cô ta trước mặt mình.” Cô nằm bò lên bàn, bờ vai run run, “Mẹ kiếp, mình thà người bị đánh là mình.”
Khương Doãn Nặc cảm thấy khó chịu nhưng không biết cách an ủi, “Vì để không bị người khác từ chối chỉ có cách từ chối người khác trước mà thôi.” Cô thở dài nói.
Bắc Bắc bắt đầu hút xì gà, trên bàn chất một đống hộp xì gà tinh xảo đẹp mắt, cô nói, “Miễn phí đấy, lấy trộm từ tiệm nhà mình,… Bố mẹ sẽ không nói mình, dù sao cũng đỡ hơn ma túy…”
Hai người ở trong phòng khách đọc sách thâu đêm, trong lòng Khương Doãn Nặc không thoải mái, cũng học theo hút xì gà. Cái thứ này rất kích thích khoang miệng, hút liền một hai điếu, đầu lưỡi dường như to hơn, nói chuyện cũng trôi chảy hơn, hút thêm nữa thì sẽ buồn nôn. Hai người phì phèo rất lâu, cái hộp trên bàn vẫn chưa thấy ít đi.
Khi môn thi cuối cùng kết thúc, vừa hay là đêm giao thừa ở Trung Quốc, Khương Mẫn gọi điện tới bảo cô về ăn tết, cô không muốn về, nói còn phải thi, thật ra chỉ là muốn ở một mình trong ký túc xá. Nhưng Bắc Bắc lại hứng thú, đòi cùng cô đón tết Trung Quốc, còn muốn ăn sủi cảo. Khương Doãn Nặc nghĩ, hai đứa con gái ăn, cũng không phiền lắm, liền đi siêu thị mua ít bột mì với nhân thịt. Kết quả quay về thì thấy, con nhỏ này được lắm, trong phòng khách có bảy tám anh chàng đang ầm ĩ.
Bắc Bắc nháy mắt ra hiệu với cô, “Mình lợi hại không, đêm nay chúng ta được chọn rồi. Mình nhất định phải tìm một anh chàng tốt hơn, mình không tin trên đời này chỉ có đàn ông thích bị người khác từ chối.”
Trong số mấy người đó có vài người lần trước cô từng thấy khi tụ tập trong bữa tiệc của Bắc Bắc, họ vừa nhìn thấy cô liền học nói theo giọng điệu của cô, “Chào, tôi phải đi báo cảnh sát đây.” Mọi người cùng cười ồ lên, bọn họ rất dễ gần, tính cách Khương Doãn Nặc cũng không gò bó, không bao lâu đã thân thiết. Trong đó có một người châu Á, nhưng anh ta nói không nhiều, cũng không nói gì với Khương Doãn Nặc.
Bao nhiêu người muốn ăn cơm như vậy, cũng phải có người chuẩn bị, Bắc Bắc là không giúp được gì rồi, cùng mấy người này khoác lác đã đủ khiến cô ấy quay mòng mòng. Khương Doãn Nặc đành phải gọi ít thức ăn bên ngoài, làm nhân sủi cảo trước, bắt đầu nhào bột.
“Việc nặng, vẫn nên để tôi làm cho.” Bên cạnh có người nói tiếng Trung, là người châu Á đó.
Khương Doãn Nặc nói, “Anh đi chơi đi, một lát là tôi xong ngay thôi.”
Người đó đã rửa tay sạch sẽ và bắt tay nhào bột, “Tiếng Pháp của cô rất tốt, cô đến đây khi nào vậy”, anh ta vừa nhào mì vừa trò chuyện cùng cô.
“Tôi đến cũng được bảy tám năm rồi.”
Người đó hơi ngạc nhiên, “Cô mới từng này tuổi, học cấp ba ở đây ư?”
Khương Doãn Nặc gật đầu, “Ừ, mười bốn tuổi tôi đã sang đây rồi.”
“Thảo nào,” người đó nói, “Tôi sang được hai năm rồi, tốt nghiệp đại học trong nước xong thì sang, ở đây học thạc sĩ.”
Khương Doãn Nặc nhìn anh ta một cái, nhưng người này trông không giống chỉ mới hai ba hai bốn tuổi, anh ta cười cười, hình như biết cô đang nghĩ gì, “Tôi còn từng đi làm hai năm trong nước nữa.”
Không lâu sau bột đã nhào xong, cả đám cùng nhau gói sủi cảo, hình thù quái dị, rất sáng tạo, đều ở đó so sánh xem ai gói được hình có tính sáng tạo nhất. Bọn họ vẩy bột mì lên người nhau, đùa giỡn ầm ĩ, trên người trên đầu ai cũng dính màu trắng, chỉ có người đàn ông Trung Quốc đó là vẫn luôn yên lặng đứng một bên, luộc sủi cảo cho họ.
Khương Doãn Nặc lơ đãng ăn xong mấy cái sủi cảo, kẹp điếu xì gà dựa vào một góc sofa nghe hát, lại là nhạc hark rock. Nhưng lần này, cô không cảm thấy ồn chút nào, trong lòng trống rỗng, bắt đầu từ khi nào, cô đã trở thành một hình nộm biết đi, biết nói? Tiếng trống mạnh mẽ đập vào màng nhĩ, cô hận không thể đem những âm thanh này lấp đầy khoảng trống còn lại.
Rời xa cậu, đã lâu như thế rồi.