Yêu Không Bến Bờ

Chương 58: Chương 58




Chương 63: Những chuyện nhỏ nhặt

Ngủ một giấc đến khi trời sáng, lần này Khương Doãn Nặc ngủ rất yên tĩnh.

Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang dựa lên vai Hứa Khả, họ ở rất gần nhau, xung quanh đều là hơi thở của anh, ngay cả hô hấp cũng rất rõ ràng. Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chỉ dừng ở chỗ yết hầu của anh, mà không dám di chuyển lên trên nữa. Hai tay anh đặt trên đầu gối rất quy cách, dường như cả đêm hôm qua chỉ là một tư thế này. Cô nhẹ nhàng dịch người ra một chút, bây giờ anh mới khẽ có động tĩnh.

Hứa Khả vận động cánh tay đã mỏi, trên người đã mất đi áp lực, trong lòng cũng trống rỗng theo.

Một trăm năm mươi cây số ngắn ngủi, ngày thường cũng chỉ là một đoạn đường xe chạy trong tám mươi phút, nhưng lần này Khương Doãn Nặc lại mất gần cả hai mươi tiếng đồng hồ. Mãi cho đến sáu giờ sáng, họ mới về đến công xưởng.

Hứa Khả đưa cô đến chỗ ở tạm thời của mình. Một không gian chỗ ở rất trống trải, chỉ có giường, sofa và bàn ghế. Nhưng các thiết bị gia dụng như máy giặt, tủ lạnh đều đủ cả. Cô vào phòng tắm tắm nước nóng, sau đó thay sang bộ đồ ngủ mà anh đưa, áo ngủ đàn ông rộng thùng thình. Trên bồn rửa mặt đặt lác đác những đồ, cũng đều là đồ dùng dành cho đàn ông. Tâm trạng cô giống như thời tiết hay thay đổi, bỗng chốc tốt hẳn lên.

Hứa Khả tắm rửa xong liền ra khỏi nhà.

Buổi trưa, Lưu Hâm mang đến cho cô đồ ăn từ căn tin. Sau khi Khương Doãn Nặc nghe thấy tiếng gõ cửa, liền vội khoác một chiếc áo lông ra ngoài áo ngủ, vẫn cứ cảm thấy ngại ngùng như vậy. Áo ngủ của cô có mùi thuốc lá xen lẫn mì gói, thật sự không muốn tiếp tục mặc trên người nữa, vì vậy đã sớm vứt vào máy giặt rồi, sau đó lại lục lọi một vòng, tìm ra được một đống quần áo từ trong phòng, đàn ông luôn có sở thích tích trữ quần áo bẩn.

Khi Lưu Hâm nhìn thấy Khương Doãn Nặc, cô đang chuẩn bị đi giặt đồ, tóc dài buộc đuôi ngựa, vẫn chưa tẩy trang, để lộ làn da mịn màn bóng loáng, giống như một nữ sinh thuần khiết. Lưu Hâm nghĩ thầm, tuổi của hai chị em này nên đổi cho nhau thì trông mới hợp hơn một chút.

Hứa Khả đến sẩm tối mới về, trong tay cầm hộp cơm. Sau khi vào nhà, lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm nóng.

Trên bàn đặt một rau một canh, còn đang bốc khói nóng.

Khương Doãn Nặc ngồi trên sofa xem báo hàng ngày. Hứa Khả đặt hộp cơm lên bàn nói, “Tôi ăn rồi, đây là mang về cho chị.” Anh rất ít khi tự nấu ăn, khi ở trong thành phố, dường như mỗi ngày đều có tiệc tùng, về bên công xưởng, phần lớn cũng đến tiệm cơm xung quanh ăn qua loa cho xong chuyện, chỉ là có vài lần làm việc đến muộn, bèn gọi Thẩm Thanh Hà cùng về đây làm chút đồ ăn. Cũng vì vậy, Khương Doãn Nặc còn có thể moi ra được vài quả trứng gà, cà chua và khoai tây từ đống bia trong tủ lạnh.

“Vậy tôi ăn một mình nhé.” Khương Doãn Nặc đứng dậy đi lấy bát đũa, mở hộp cơm ra. Nhớ lại lúc nãy trên báo có nói, thời tiết bão tuyết hiếm thấy thế này còn sẽ kéo dài vài ngày nữa, lòng dạ lại không tránh khỏi rối bời.

Hứa Khả xem tivi, một lúc sau, cũng đi lấy bát đũa ngồi xuống cạnh bàn. Anh múc cho mình một bát canh, uống xong, lại xới một ít cơm, ăn một chút thức ăn. Hai người ngồi đối diện nhau, không bao lâu đã ăn hết sạch sẽ cơm và thức ăn trên bàn.

Khương Doãn Nặc đang rửa bát trong chậu, tay áo ngủ đã cuộn lên mấy bận nhưng còn rất dài, áo ngủ rộng che mất đường nét lung linh, dưới đuôi tóc được buộc cao, chiếc cần cổ trắng nõn như ẩn như hiện, bóng lưng trông giống như một đứa trẻ chưa hết vẻ ngây thơ.

Nếu ôm cô từ phía sau thì sẽ như thế nào nhỉ?

Lúc Hứa Khả nghĩ như vậy, anh đã khoác một chiếc áo khoác, cầm bật lửa đi đến sân thượng, gió rét căm căm, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn.

Buổi tối, anh cảm thấy cả người cứ khang khác.

Khương Doãn Nặc thấy Hứa Khả sắc mặt trắng bệch dựa vào sofa, không chút tinh thần, bèn hỏi, “Cậu sao vậy?”

“Không sao.” Anh nói rồi lại cầm điếu thuốc.

Khương Doãn Nặc vừa nhìn thấy anh hút thuốc liền phiền lòng, liền nhanh tay chộp lấy, đầu ngón tay tiếp xúc với bàn tay anh, lạnh buốt. Rồi đưa tay sờ trán anh, nhưng lại nóng hổi.

Trong nhà không có nhiệt kế, thuốc cảm cũng hết hạn, cô tìm vài viên C cho Hứa Khả uống, rồi lại cho anh uống rất nhiều nước ấm, bảo anh đi ngủ sớm.

Anh nằm trên sofa, cô ngủ giường.

Trên giường có mùi của anh.

Rất lâu mà không thể chìm vào giấc ngủ. Cũng không dám động đậy lung tung, cô không muốn làm ồn anh, cũng không muốn để anh biết.

Đêm khuya yên tĩnh, lắng nghe tiếng thở không xa của anh, trong sự xa lạ lại có chút thân quen, giống như giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, anh ho liên tiếp vài tiếng, thế là cô đứng dậy đi rót một ly nước, nhìn điện thoại, đã bốn giờ sáng.

Hứa Khả dựa trên sofa, nửa tỉnh nửa mơ uống nước, rồi lại uống viên C. Khương Doãn Nặc sờ trán anh, hơi mướt mồ hôi, nhiệt độ đã giảm bớt. “Mau nằm xuống.” Cô kéo chăn đắp lên người anh.

Anh nhắm mắt dựa vào sofa, bất động. Cô khẽ đẩy anh.

Anh đột nhiên giơ tay lên, ấn cô ngay trước ngực mình, cúi đầu ngậm cánh môi cô.

Cơ thể anh rất nóng, môi cũng nóng hổi, không cho cô có bất cứ do dự nào, anh vươn lưỡi ra sức xâm nhập vào giữa môi và răng cô, bá đạo quấy mút, kích tình ập đến tựa như cuồng phong bão táp, mang theo hương vị ngọt ngào và hơi thở mùi bạc hà.

Môi rất đau, nhưng lại cam tâm chịu đựng nỗi đau này, hơi thở nóng hổi vấn vít ở một nơi, giống như hai bên ngang tài ngang sức chém giết lẫn nhau trên chiến trường. Chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng cô liền phát giác, tuyến phòng ngự trong nội tâm đã tan thành bong bóng, người cô run rẩy, ký ức ở một nơi nào đó đã âm thầm thức tỉnh.

Đây là một phát hiện khiến người ta sợ hãi mà lại bất hạnh. Máu huyết toàn thân ào ạt xông lên đại não, ý thức xấu hổ, phẫn nộ và sợ hãi không ngừng tấn công cô. Lần đầu tiên trong nhiều năm trở lại đây, cô bắt buộc phải nhìn thẳng vào ý chí bạc nhược của mình, đối diện với bản thân khiến người ta căm ghét.

Cô dùng hết sức lực để đẩy anh ra, bản thân cũng lảo đảo lùi về sau. Cô thở dốc, mở to mắt nhìn người đang trên sofa.

Ngược lại trông anh cực kỳ bình tĩnh, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở.

Anh ngồi dựa trên sofa mấy giây, sau đó uể oải trượt vào trong chăn, trở mình, rồi ngủ say.

Hoa mắt chóng mặt, tim đập không ngừng.

Cô từ từ nằm lại xuống giường, cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Khương Doãn Nặc lười biếng nằm trên giường không muốn dậy, không phải ham ngủ, mà là trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện đột phát lúc sáng sớm. Lén mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Khả đang chuẩn bị uống thuốc, thế là vội nói, “Cậu mới uống cách đây ba tiếng.” Vitamin C tuy là có thể phòng ngừa cảm cúm, nhưng nếu uống nhiều cũng sẽ gia tăng phụ tải cho thận.

“Vậy sao?” Anh quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt mơ màng, mang theo chút tính khí trẻ con.

Anh đã quên rồi. Mộng du? Vậy mà anh lại không nhớ.

Khương Doãn Nặc thầm kinh ngạc, rồi lại lén quan sát vẻ mặt của Hứa Khả, người ấy vẫn bình tĩnh như trước.

Cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống giường đi đánh răng.

Giữa răng và lưỡi dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, Khương Doãn Nặc ngẩn người trước gương một hồi lâu, rồi cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng súc miệng. Cô bỗng cảm thấy thế này thật không đúng, thế là dùng rất nhiều kem đánh răng, cầm bàn chải ra sức chà trong miệng. Lại một lúc lâu nữa, cô vẫn cảm thấy không đúng, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên vọt ra ý nghĩ khiến người ta chán nản, không lẽ, cô bị coi là Chu Tiểu Toàn? Hay là một người nào khác…

Cứ như vậy, lần đầu tiên trong đời Khương Doãn Nặc mất nửa tiếng đồng hồ mới đánh răng xong.

Bao giờ mới là một con người đây? Cô dùng sức ném bàn chải đánh răng vào trong ly súc miệng.

Hờ hững bước ra khỏi phòng tắm, người nào đó dường như vô tội đang ngồi trên sofa xem tin tức trên tivi, quần áo trên người mặc không giống bình thường. Áo có nón màu đen kết hợp với quần tây màu nhạt, đầu tóc hơi rối, tùy ý dứt khoát, giống như lại quay trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ thời đại học.

Nhớ lại lúc trước, Khương Doãn Nặc phiền nhất cũng là dáng vẻ này của anh, người ngoài cuộc trong lòng vô cùng khó chịu, mà anh thì cứ dứt khoát bày ra cái tư thái không màng mọi chuyện. Cảnh tượng từng tranh cãi lẫn nhau hiện lên trong suy nghĩ, cô không kìm được lại hận đến ngứa răng, đang do dự xem có cần đi đánh hàm răng chết tiệt lần nữa hay không, nhưng ngay lúc này Hứa Khả lại ngẩng đầu nhìn cô.

Khương Doãn Nặc vội kiềm chế mà mắng thầm một hơi, buột miệng hỏi, “Đỡ hơn chưa?”

“Tạm ổn,” anh giơ tay sờ trán mình, “Tự em không đo được.”

Cô do dự một hồi, vẫn bước đến, phủ lòng bàn tay lên trán anh. Nhiệt độ đã giảm bớt, đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

“Trong nhà rất ấm mà, sao tay vẫn lạnh như vậy?” Anh đột nhiên nói, “Giống hệt như trước đây.”

Anh mỉm cười với cô, giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, lại giống như họ vẫn còn thân mật giống như đã từng.

Khương Doãn Nặc nhất thời cạn lời, đầu óc choáng váng dời mắt nhìn về phía màn hình tivi.

Trong bản tin nói, mấy ngày sắp tới, lượng tuyết rơi sẽ giảm, thời tiết cũng sẽ dần hửng nắng. Dự báo như vậy, đúng là hoàn toàn trái ngược với tin tức trên báo ngày hôm qua, thật không biết nên tin ai mới phải.

Chương 64: Dầu muối tương dấm trà

Hứa Khả không nhẫn tâm nhìn Khương Doãn Nặc quẫn bách, cuối cùng đã tha cho cô.

“Có gì ăn không, đói rồi.” Anh nói.

Khương Doãn Nặc như trút bỏ được gánh nặng, xoay người đi vào phòng bếp.

Cô lục tìm tủ lạnh nửa ngày trời mới tìm được một túi kimchi, rồi lại đi lấy hai nắm gạo, nấu cháo, cuối cùng ốp la hai quả trứng.

Trong nhà hình như chỉ còn gạo và trứng gà. Cô quay đầu hỏi Hứa Khả, “Đi đâu thì có thể mua được thức ăn? Buổi tối cậu vẫn về nhà ăn cơm chứ?”

Hứa Khả lật báo, “Hôm nay ở xưởng không có việc gì, trưa quản đốc Thẩm mời chúng ta ăn cơm. Thẩm Thanh Hà, người lần trước chị gặp đấy. Xong rồi có thể nhân tiện mang ít đồ ăn về, gần nhà họ có chợ.”

Khương Doãn Nặc lại nói, “Dầu cũng hết rồi, còn phải mua ít muối nữa.”

Hứa Khả nói, “Ở đó cái gì cũng bán.”

“Hay là mua thêm ít miến về, sáng có thể nấu miến ăn.”

“Được, chị cứ liệu mà làm.”

Đột nhiên Khương Doãn Nặc cảm thấy đoạn đối thoại này cứ kỳ cục thế nào, giống như hai vợ chồng son sống cùng nhau vậy, nào dầu nào muối với cả tương dấm. Lúc cô và Trần Tử Sâm ở cùng nhau cũng không có cảm giác này, trong hơn ba tháng hai người ở bên nhau, anh ta cũng từng yêu cầu sống chung, nhưng bị cô lấy cớ đi làm bất tiện để từ chối. Rõ ràng vẫn còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nàn, nhưng cô lại muốn có không gian riêng hơn.

Trần Tử Sâm, cô đột nhiên nhớ ra trên thế giới này còn có một người như vậy. Mới chỉ thoáng chốc thất thần, cháo trong nồi đã trào ra ngoài, bắn lên bếp kêu xè xè. Cô vội cầm muỗng khuấy nhẹ, không cẩn thận bị hơi nước làm bỏng tay.

Chớp mắt đã đến trưa, Thẩm Thanh Hà gọi điện mời đến ăn cơm. Lúc Hứa Khả và Khương Doãn Nặc ra ngoài, tuyết đã ngừng rơi, chân trời khẽ lộ sắc thái quang đãng.

Lúc họ đến, Thẩm Thanh Hà đang đánh mạt chược với Lưu Hâm và hai cán bộ cấp trung trong xưởng, bà xã của Thẩm Thanh Hà là Trương Lâm đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng gõ cửa hai người đều vội đi ra mở cửa.

Mọi người đang hàn huyên, Trương Lâm ra sức đánh giá Khương Doãn Nặc, cười nói, “Hứa tổng, vị này là bạn gái của cậu đúng không, thật là xứng đôi, trai tài gái sắc…”

Mọi người đều cười rộ lên.

Khương Doãn Nặc vẫn giống như trước đây, thói quen đỏ mặt trước sau vẫn cai không được.

Thẩm Thanh Hà trừng vợ mình một cái, “Nói vớ vẩn gì đấy, cô Khương đây là chị gái của Hứa tổng, vừa từ nước ngoài trở về.”

Bây giờ thì đến lượt Trương Lâm áy náy, cô vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, vội nói, “Coi tôi đó, nhầm lẫn rồi, xin lỗi nhé. Đúng là, hai chị em rất giống nhau, sao tôi lại nhìn không ra cơ chứ, chẳng trách ai cũng xinh đẹp thế này,…”

Hứa Khả cũng cười nói, “Chị Trương, không sao, còn có người nói chị ấy là em gái em nữa cơ.” Mọi người lại cười.

Thẩm Thanh Hà hỏi Khương Doãn Nặc, “Cô Khương, sao không thấy Trần tổng đến? Tôi còn muốn mời mọi người ăn cơm Tết sớm cơ,” ông ta chỉ vào hai cán bộ trong xưởng, “Đây đều là anh em của tôi, đã từng đồng cam cộng khổ cùng nhau. Còn có Hứa tổng và Tiểu Lưu, bình thường đều rất quan tâm chúng tôi, giống như người một nhà vậy, tiếc là Trần tổng không đến.”

Khương Doãn Nặc biết ông ta đang khách sáo, cười nói, “Mấy hôm nay Tử Sâm bận việc trong thành phố, nhất thời không có thời gian. Tôi thay anh ấy chúc Tết anh sớm, chúc anh và chị Trương bình an khỏe mạnh, gia đình êm ấm.”

Thẩm Thanh Hà cười ha hả nói cảm ơn, “Nói hay lắm, cuộc đời mỗi người, sức khỏe và gia đình mới là quan trọng nhất, bằng không có tiền cũng uổng phí.” Nói rồi lại kéo con trai mình tới, “Nhóc con, mau chào hỏi đi.”

Thẩm Thanh Hà kết hôn muộn, ba mươi mấy tuổi mới có mỗi một đứa con trai. Bây giờ cu cậu cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi, thằng bé biết Hứa Khả, há miệng gọi, “Chúc mừng năm mới Hứa tổng,” rồi lại nhìn Khương Doãn Nặc, nói, “Em chào chị ạ.”

Khương Doãn Nặc thầm nghĩ, vai vế thế này thật là rối quá đi.

Thẩm Thanh Hà cười mắng, “Thằng ngốc.”

Hứa Khả đưa cho thằng bé một bao lì xì, vỗ vỗ đầu cu cậu, “Đi đi, tự chơi một mình nhé.”.

Thẩm Thanh Hà vừa cột tạp dề vừa nói với Hứa Khả, “Biết cậu ăn sơn hào hải vị ngán rồi, hôm nay anh xuống bếp làm vài món gia đình, chúng ta uống rượu, nói chuyện, xôm tụ cho vui.”

Trương Lâm cũng không quên khen chồng mình, “Thanh Hà nấu ăn ngon hơn tôi, bình thường sẽ tuyệt đối không nấu đâu, có khách quý đến mới trổ tài đó.”

Thẩm Thanh Hà cười nói, “Ôi, cái mũ này cao quá, đừng có mà phá game.”

Đang nói cười, Trương Lâm mời họ cùng chơi mạt chượt, Khương Doãn Nặc không biết chơi, bèn ngồi bên cạnh xem. Hứa Khả chơi trò này đương nhiên không cần bàn tới, đầu óc nhanh nhẹn, ra bài nhanh, cửa bài cũng tốt, không nóng vội. Ngược lại Trương Lâm là người nóng tính, thắng thì mặt mày hớn hở, ai chặn bài của chị ta thì liền cáu với người đó, cực thích dông dài. Thẩm Thanh Hà ở trong bếp hét mấy lần, “Đừng giở tính khiến người ta chê cười.” Nhưng Trương Lâm lại không hề tích cực với Hứa Khả, lúc Hứa Khả ngồi cửa trên chị ta, lần nào cũng ném cho chị ta vài lá bài tốt.

Khương Doãn Nặc vốn ngồi nhìn nhưng ánh mắt lại luôn bị Hứa Khả thu hút. Lúc chơi bài, khóe miệng anh mang ý cười theo thói quen, cho thấy anh đang cân nhắc và tùy hứng, động tác phóng khoáng nhanh nhẹn. Hình dáng bàn tay anh cũng đẹp, móng tay sạch sẽ ngay ngắn, đốt ngón tay rộng mà có lực, ngón tay thon dài, làm tôn thêm từng thỏi bài hình vuông màu xanh lấp lánh, rất đẹp.

Khương Doãn Nặc cảm thấy bản thân lại bắt đầu bệnh cũ tái phát rồi, tức thì quyết định rời khỏi bàn đánh bài, ra sân đi dạo.

Con trai nhà họ Thẩm đang dẫn theo mấy bạn nhỏ đốt pháo hoa ở trong sân, nhìn thấy cô liền kêu “Chị ơi”, còn nói, “Chị, chị đứng tránh ra một tí, cái này đang nổ đó!”

Khương Doãn Nặc vừa nhìn thì thấy là pháo, thế là cười nói, “Đốt mấy que cùng một lúc sẽ càng vui hơn.”

Con trai nhà họ Thẩm nói, “Chị làm được không? Vậy chị thử đi.” Sau đó đưa cho cô một hơi năm que.

Có bốn que pháo ngòi nổ hơi dài, Khương Doãn Nặc gom chúng thành một bó, rồi đặt xuống đất, châm lửa. Bọn trẻ cười chạy đi thật xa, đợi nổ xong rồi mới đến gần. Khương Doãn Nặc lại hỏi, “Còn nhiều không?” Thằng nhóc nhà họ Thẩm đưa hết chỗ còn lại trong tay cho cô.

Mười mấy que pháo, đốt hai ba lần như vậy cũng gần hết, còn lại một que cuối cùng ngòi nổ quá ngắn, nên sót lại. Cô bảo bọn trẻ đứng xa một chút, tự mình cầm trên tay châm lửa, ngòi nổ đã tắt. Châm nữa thì cháy, ném đi nhưng lại bay không được xa.

Vội vàng xoay người né tránh, nhưng lại va phải một người, người ấy mau chóng giúp cô bịt tai lại.

Sau khi khói pháo bay hết và tắt lửa, cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khe khẽ. Hứa Khả nói, “Sao lại biến thành vua trẻ con rồi?” Anh vẫn chưa hết cảm, giọng nói hơi khàn khàn, khi ở sát bên tai nghe hơi thô nhưng lại quyến rũ. Trái tim cô đập thình thịch, lập tức lùi về sau một bước.

Tay anh trượt xuống eo cô rồi thu lại, lập tức buông ra.

Cô nói bằng giọng điệu như không có việc gì, “Không biết sao, tôi đây là đang trá hình loại bỏ tai họa ngầm cho bọn trẻ, cố hết sức bảo chúng ít chơi mấy thứ không an toàn lại.”

Anh cười dịu dàng, “Thật ra thì là chính mình ham chơi thôi.”

“Không phải nhé.” Cô lập tức cãi lại.

Anh vẫn cười nhẹ nhàng, “Sao không phải chứ, em còn không hiểu chị hay sao?”

Sau đó nên nói những gì, cô ngẫm nghĩ rồi cũng không nói lời nào, cúi đầu nhìn chân mình.

Hứa Khả đứng đó, cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, nghe thấy Thẩm Thanh Hà ở trong nhà hô lên, “Ăn cơm thôi, tất cả vào chỗ nào.”

Hôm nay Thẩm Thanh Hà rất cao hứng, đặc biệt lấy ra một chai rượu Mao Đài lâu năm đặt lên bàn, nói, “Hiếm khi hôm nay Hứa tổng đến chơi, bảo bối mười mấy năm cất giữ của tôi cũng có thể được dùng đến rồi.” Nói xong rót đầy ly rượu nhỏ trước mặt Hứa Khả. Ngại vì hôm nay có mặt cấp dưới nên Thẩm Thanh Hà vẫn gọi Hứa Khả là “Hứa tổng”, nếu như đi riêng với nhau thì phần lớn là gọi thẳng tên, dù sao tuổi tác hai người cũng không cách nhau quá nhiều, lại hợp ý nhau.

Hứa Khả nâng ly rượu, cười rất cởi mở, “Thẩm đại ca nói vậy quá khách sáo rồi. Chỉ cần một câu của anh thôi, làm anh em sao có thể từ chối, huống hồ còn bảo em đến ăn ngon uống ngon nữa.”

Thẩm Thanh Hà cười ha ha, nói với Trương Lâm, “Đừng thấy cậu em này tuổi còn trẻ, cách xử sự rất là hiệp nghĩa đấy nhé, trông tửu phẩm biết nhân phẩm, uống rượu cùng cậu ấy là vui nhất, mấy người chúng ta hôm nay không say không về, uống cho đã một bữa.”

Trương Lâm cũng cười nói, “Hứa tổng đến, hôm nay anh vui, nên theo ý anh hết.”

Thẩm Thanh Hà lại nói với Khương Doãn Nặc, “Cô Khương, cậu em trai này của cô rất không đơn giản nhé, tuổi còn trẻ vậy mà đã có thể một mình đảm đương công việc, đối nhân xử thế không hề tự cao, vẫn chưa tới ba mươi tuổi mà đã có thể làm được như thế này là đã rất không dễ dàng rồi.”

Khương Doãn Nặc cười nói, “Không giỏi đến mức như anh nói đâu, lúc nhỏ cậu ấy nghịch lắm, gây họa không ít đâu, đánh không lại người ta cũng phải liều mình, tính bướng lắm.”

Hứa Khả ngồi bên cạnh, lúc này cười nói với cô, “Thế nào, bắt đầu moi móc gốc gác của em rồi?”

Mọi người cũng đều cười theo.

Lưu Hâm thầm nghĩ, đây mới giống hai chị em chứ, vậy cái người mấy ngày đầu mới gặp không hề nói chuyện kia là thế nào.

Thẩm Thanh Hà nói, “Ba tuổi trông lớn, bảy tuổi trông già, cậu này thì phải như vậy. Kinh doanh làm ăn thì phải nóng tính một chút, sống kìm nén như thế thì có ý nghĩa gì.”

“Đúng lắm,” Hứa Khả cười nói, “Đàn ông ấy mà, nhất thời té ngã không sao, nhưng không thể cả đời bị người khác quản chế, nếu không cuộc sống nhạt nhẽo lắm!”

Thẩm Thanh Hà gật đầu, nâng ly rượu lên, “Mọi người cạn nào.”

Mấy người đàn ông trên bàn thay phiên nhau mời rượu, Hứa Khả uống liền mấy ly. Khương Doãn Nặc thấy vậy, bất giác lo lắng, nhưng thấy mọi người đang rất hưng phấn thì cũng không tiện nói rõ, chỉ âm thầm kéo áo anh.

Hứa Khả nghiêng đầu nhìn cô, ý cười vương vấn giữa trán, trong lòng cô liền rung động.

Anh lại tiến lại gần cô thêm một chút, thấp giọng nói, “Yên tâm, em không sao.”

Hương rượu nồng đậm thuận theo hơi thở của anh lan tỏa đến, cô bất giác liếc anh một cái, ra vẻ tức giận lại ẩn chứa nét hờn dỗi, nhưng cô lại không hề hay biết.

Thẩm Thanh Hà vội hỏi, “Sao thế?”

Hứa Khả nâng ly rượu lên uống một ngụm lớn, “Không sao, mấy ngày nay bị cảm, chị ấy không cho em uống nhiều.”

Thẩm Thanh Hà cười khà khà nói, “Cảm cúm chứ gì, không thành vấn đề,” nói rồi chỉ về dĩa thịt dê lớn trên bàn, “Ăn cái này nhiều vào, bảo đảm ngày mai cậu sẽ hết cảm.”

Trương Lâm nhìn nhìn Hứa Khả, rồi lại nhìn Khương Doãn Nặc, tự khen, “Hai chị em này tình cảm thật tốt. Hứa tổng, chị cậu cũng là lo lắng cho cậu thôi. Nếu sau này kết hôn rồi, bên gái mà chua ngoa một chút, không chừng sẽ công khai phê bình trên bàn cơm luôn ấy chứ.”

Thẩm Thanh Hà lườm chị ta một cái, “Tưởng ai cũng đều như bà sao?”

“Tôi đã nói rồi, hôm nay mặc kệ ông”, Trương Lâm xì một cái, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì, quay qua hỏi Hứa Khả, “Hứa tổng vẫn chưa có bạn gái đúng không?”

Lưu Hâm vội tiếp lời, “Không có, dù sao em cũng chưa thấy bao giờ,” rồi lại cười đùa rằng, “Thế nào, chị Trương, chị muốn làm bà mai? Nếu có đám nào tốt thì mau giới thiệu cho sếp của em đi, anh ấy độc thân cũng không sao, chỉ là đám nhân viên cấp dưới học theo, công ty bọn em sắp thành miếu hòa thượng rồi.”

Trương Lâm cười nói, “Điều kiện của Hứa tổng tốt như vậy, không sợ không tìm được đám tốt, chỉ là vẫn chưa hạ quyết tâm mà thôi.”

Hứa Khả nói, “Việc này tạm thời không vội.”

Thẩm Thanh Hà lại nói, “Sao lại không vội chứ, người ta nói thành gia lập nghiệp, thành gia trước, lập nghiệp sau, bây giờ sự nghiệp của cậu cũng phát triển ngon lành, đã đến lúc nghĩ đến vấn đề hôn nhân rồi, hơn nữa…” ông ta cười nói, “Đàn ông ấy mà, cũng phải giải quyết vấn đề sinh lý chứ.”

Lưu Hâm không thể nhịn được “phụt” cười một tiếng, thầm nghĩ lão già này hôm nay uống nhiều rồi đây.

Ngược lại Hứa Khả không hề để ý chỉ cười cười, không nói gì.

Khương Doãn Nặc ngồi một bên nghe qua loa, cũng không rõ bản thân lúc này là tâm trạng gì.

Chỉ nghe thấy Trương Lâm nói tiếp, “Chỗ tôi có một ứng cử viên rất được, cảm thấy rất hợp với Hứa tổng, là con gái của bạn tôi. Cô bé là MC của đài truyền hình kinh tế trong thành phố, thạc sĩ tiếng Anh, rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, nhân phẩm cũng không có gì để nói. Nếu Hứa tổng có thời gian thì tôi giúp hai người liên lạc nhé?”

Chương 65: Thân thể già trước trái tim

Trương Lâm nói muốn giới thiệu bạn gái cho Hứa Khả ngay trên bàn ăn.

Hứa Khả khẽ nhấm rượu, chỉ hờ hững cười nói, “Hiện giờ công việc đang bận rộn, không rảnh nổi, không có thời gian nghĩ đến những việc này, cũng không muốn làm người ta lỡ dở.”

Trương Lâm vừa nghe thấy câu này, có lẽ ước chừng không còn cơ hội, tuy trong bụng thất vọng, nhưng nếu tiếp tục nói nữa thì sẽ mang ý ép buộc, thế là nói đùa rằng, “Hứa tổng, không phải cậu đã có bạn gái rồi đấy chứ?” Nói xong, chị ta lại nhìn Khương Doãn Nặc, “Cô Khương chắc là biết nhỉ.”

Khương Doãn Nặc cười nói, “Tôi cũng không rõ nữa, mấy việc này cậu ấy chưa bao giờ nói nhiều với tôi, có điều mấy hôm trước tôi có gặp một người, có thể đúng là như vậy.”

Thẩm Thanh Hà lập tức tiếp lời, “Thấy chưa, một anh chàng đẹp trai thế này sao lại không có bạn gái chứ, chị Trương của cậu chỉ biết lo lắng vớ vẩn thôi.”

Hứa Khả cười cười, không vội khẳng định, cũng không muốn thanh minh, chỉ hời hợt đổi đề tài, đám đàn ông trên bàn liền nói đến tình hình trong công xưởng.

Nhưng trái tim Khương Doãn Nặc lại đặt ở vấn đề đó, cứ thắc mắc mãi.

Trong hơn hai mươi năm nay, thời gian gặp nhau tuy ngắn ngủi nhưng cũng tận mắt chứng kiến anh từ một cậu bé trở thành một chàng trai bừng bừng khí thế của năm đó, rồi lại dần dần trở thành một người đàn ông tâm tư khó dò của hôm nay, song sau này, rốt cuộc sẽ trở thành một người của người khác, sẽ không bao giờ chung đường với cô nữa.

Cảm giác hụt hẫng dâng trào chặn ngay trước ngực, muốn ngừng nhưng không được.

Song cô cũng không thể làm gì được, vô cùng bất lực, chỉ có thể hết lần này đến lần khác khinh thường và giễu cợt chính mình.

Cho đến khi ra khỏi nhà Thẩm Thanh Hà, cô vẫn đắm chìm trong tâm trạng cô đơn này.

Hai người mua thức ăn rồi đi bộ trở về nhà.

Ánh mặt trời bao nhiêu ngày không thấy đã ló dạng khỏi tầng mây, nhiệt độ không khí dường như tăng cao, nhũ băng kết dưới mái nhà tan thành nước tí tách rơi, do vì hộ dân thưa thớt nên trên đường vẫn là tuyết trắng sạch sẽ đơn thuần, thi thoảng có vài hàng dấu chân ngoằn ngoèo in trên mặt tuyết, vô cùng bắt mắt.

Tâm trạng Hứa Khả dường như rất tốt.

Khương Doãn Nặc cho tay vào trong túi da, sờ thấy một cái túi gấm. Trước khi đến đây, cô đã mang theo nó.

Cô lấy chiếc túi gấm đựng nhẫn từ trong túi xách ra đưa cho anh.

Hứa Khả cau mày, “Gì thế?”

“Nhẫn đó.”

Khoảnh khắc nhận lấy túi gấm, trên mặt anh hiện ra vẻ nghi ngờ, lại giống như một sự lựa chọn.

Cuối cùng anh không nhịn được lên tiếng, “Nhẫn gì?”

“Lần trước nói với cậu là mẹ bảo tôi mang về đưa cậu còn gì.”

Bấy giờ Hứa Khả mới sáng tỏ. Anh không mở ra xem thử, mà trực tiếp nhận lấy rồi cho vào trong túi.

Khương Doãn Nặc cúi đầu nhìn đường, lớp tuyết bị giẫm đạp kêu răng rắc, cô nói, “Không phải bảo cậu giữ, là muốn tặng người khác, ví dụ như… Chu Tiểu Toàn.” Cô vô cùng chán ghét bản thân mình thiếu định lực như vậy, hết lần này đến lần khác thăm dò, dốc hết tâm trí.

Anh hỏi ngược lại, “Tại sao phải đưa cho cô ấy?”

“Cậu nói xem?” Cô cười như không có chuyện gì, “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi, nếu không phải cô ấy, thì có lẽ là một người nào khác.”

Anh không nói gì.

Dường như cô nghe thấy, có người đang thở dài thật sâu trong tận đáy lòng.

Cô không biết đó là ai, có thể là cô, có thể không phải, cũng có thể không phải ai hết.

Cô lại nói, “Công việc quan trọng, gia đình cũng quan trọng, gặp được người thích hợp thì xác định luôn đi. Chu Tiểu Toàn… cũng là một cô gái rất được.”

Anh gật đầu, “Chu Tiểu Toàn, quả thật rất được.”

Trong lòng cô tắc nghẽn, không muốn nói gì nữa, chỉ trả lời qua quýt, “Ừ, rất được.”

Giây phút ấy, tâm trạng tốt đã hoàn toàn biến mất.

Thời tiết chuyển nắng, đường cao tốc có lẽ sắp được thông rồi.

Đối thoại giữa hai người họ càng ngày càng ít, may mà có tivi có thể xem, cũng không đến mức không có việc gì làm.

Tối đến, Trần Tử Sâm gọi điện, nói là thời tiết tốt lên sẽ đến ngay.

Khương Doãn Nặc chuyển lời với Hứa Khả, anh chỉ khẽ đáp một tiếng.

Cô nhìn tập giấy tờ trên kỷ trà, trong đó có hợp đồng Trần Tử Sâm đã lập trước, song Hứa Khả vẫn chưa từng mở ra coi.

Khí sắc của anh không được tốt, có lẽ là vì đã uống rượu, rồi lại cả ngày không uống thuốc.

Khương Doãn Nặc rót cho anh ly nước, cầm viên thuốc đưa qua, anh chỉ ngó một cái mà không dùng tay nhận lấy, ngược lại còn hơi mất kiên nhẫn nghiêng đầu đi, ý bảo cô đã che mất màn hình tivi rồi.

Giống như một đứa trẻ vậy.

Cô dứt khoát dùng cả người che trước mặt anh, “Uống thuốc,” cô ra lệnh, “Nhớ phải uống nhiều nước vào.”

Anh lười nhác ngồi đó, cánh tay đặt lên lưng ghế sofa, không hề nhúc nhích, chỉ hơi mở miệng ra.

Cô bó tay với anh, đưa viên thuốc đến bên miệng anh, nhưng anh lại khép miệng lại. Đợi cô di chuyển viên thuốc đi, anh lại há miệng ra. Cô tức giận trừng anh, mà không hề phát hiện tư thế hiện tại của hai người mờ ám đến mức nào.

Cô đứng giữa hai chân anh, chỉ cần hơi dang tay ra là anh liền có thể ôm trọn lấy cô.

So với kiểu ngồi biếng nhác, ánh mắt anh lại rõ ràng mà sâu xa. Anh cầm lấy điều khiển, từ từ chỉnh nhỏ âm lượng tivi xuống.

Những việc này, đều khiến cô căng thẳng một cách khó hiểu.

“Bỏ đi,” cô ra sức đặt ly nước xuống kỷ trà, xoay người đi vào phòng bếp.

Vào lúc này, không biết có thể làm gì ở trong bếp, móc điện thoại ra gọi cho Trần Tử Sâm.

Không ai nghe máy.

Hành chết người ta rồi, cô nghĩ.

Một lúc lâu sau, Hứa Khả thấy cô vẫn chưa ra, bèn ở trong phòng gọi cô, “Này,” anh nói, “Giận thật rồi à?”

Cô lại bấm gọi mấy lần nữa, vẫn không ai nghe máy.

Hứa Khả sờ sờ trán, tiếp tục nói, “Chị ra đây, em có chuyện nói với chị.”

Cô không muốn để ý đến anh, hai tay chống trên bệ cửa sổ, ngẩng nhìn bầu trời đêm bên ngoài, trăng sáng sao thưa.

Tiếp tục ở đây như vậy không phải là cách, cô nghĩ thầm. Thật ra phía sau còn một câu nữa, cô không dám nghĩ nhiều.

Câu nói đó chính là, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Cô có dự cảm như vậy, hơn nữa, còn vô cùng mãnh liệt.

Thế nên, chỉ cần đường cao tốc được thông, cô sẽ lập tức đi ngay, có thể đi sớm chừng nào thì đi.

Nghĩ đến đây, cô gần như lại có chút sức lực, thế là chậm rãi đi ra, đối diện với anh, “Chuyện gì?”

“Ngồi đi,” Hứa Khả hếch cằm, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.

Đột nhiên cô cảm thấy, tình hình này giống như sắp bị sếp giáo huấn vậy. Không khỏi làu bàu trong lòng, thời gian làm việc không dài, mà khí thế lại lớn như vậy, không biết lát nữa liệu có mở miệng lên giọng không nữa. Cô không hề muốn khuất phục, nhàn nhã ngồi lại trên sofa, tiện tay lôi gối ôm vào trong lòng, “Nói đi.”

Ánh mắt Hứa Khả vẫn dán chặt vào màn hình tivi, đi thẳng vào vấn đề, “Trần Tử Sâm này không thích hợp với chị.”

Khương Doãn Nặc bất giác ngây người, cô thật sự không ngờ tới anh sẽ đề cập đến chủ đề này, đành phải nhanh chóng đáp lại, “Tôi cảm thấy rất tốt.”

Anh cười như không cười khẽ hừ một tiếng, hỏi, “Ở bên nhau được bao lâu rồi?”

Cô ngẫm nghĩ, nói một cách rất chắc chắn, “Sáu năm rồi. Cho nên, vấn đề thích hợp hay không, tôi biết rất rõ.”

“Sáu năm…” Anh thấp giọng lặp lại, “Sáu năm mà vẫn không thể hiểu được một người? Mấy năm này chị sống uổng phí rồi.”

Cô sững người, lạnh lùng nhả ra mấy chữ, “Chuyện của tôi, không cần cậu lo.”

“Vẫn là cái tính khí đó,” anh mặt không biến sắc mà nhận xét, “Không tiến bộ chút nào, dăm ba câu đã có thể khích được chị. Bất cứ cảm xúc gì cũng đều hiện trên mặt, sợ người khác nhìn không thấu chị sao?”

Cô tức tối quay mặt đi xem tivi, không muốn đếm xỉa đến anh.

Nhưng Hứa Khả lại nói tiếp, “Con người Trần Tử Sâm này, cũng không thể nói là anh ta kém cỏi, chỉ là thích tính toán mà thôi. Thích tính toán cũng không có gì sai, nếu thật sự tốt với chị thì dù có tính toán đến mấy người ta cũng sẽ không tính toán lên đầu chị. Tiếc là, anh ta căn bản không để tâm đến chị.” Anh nghiêng mặt ngó cô, “Khương Doãn Nặc, rốt cuộc thì chị toan tính chuyện gì? Chọn tới chọn lui lại tìm một người như vậy?”

Câu nói này, Khương Doãn Nặc nghe mà ít nhiều thấy hoang mang trong lòng, “Người này thì làm sao? Anh ấy là anh rể tương lai của cậu đấy.” Lời vừa nói ra, trái tim cô cũng tức thì đập loạn nhịp, nhưng miệng thì vẫn biện minh, “Anh ấy đối với tôi rất tốt, cậu không biết đâu.”

Hứa Khả đột nhiên cười phá lên, “Đối với chị rất tốt. Tuyết rơi ngập trời vứt chị một mình ở bến xe, ở lại nhà em bao nhiêu ngày như vậy, anh ta đã gọi cho chị mấy lần, không cần em nói, tự chị nghĩ thử xem. Em không tin là chị ngu đến nỗi vậy, chẳng phải chị rất nhạy cảm hay sao? Chẳng phải chị suy nghĩ rất nhiều hay sao? Chẳng phải chị rất chú ý hay sao? Sao đến trước mặt anh ta thì lại giống như một kẻ ngốc vậy.” Anh nhíu mày mỉa mai, nói từng chữ một, “Đây chính là điều chị theo đuổi, có thể mang đến cảm giác an toàn, thứ gọi là tình yêu hay sao?”

“Ấu trĩ.” Khương Doãn Nặc hừ lạnh, “Không phải mỗi một mối tình đều phải oanh liệt khó chia khó lìa hay sao, giày có vừa chân hay không chỉ có mình biết.”

Hứa Khả không lấy đó làm điều, nhấc đôi chân dài đặt lên kỷ trà, “Chị cứ dối lòng đi. Con người Trần Tử Sâm như vậy, lần trước lúc ăn cơm em đã nhìn thấu anh ta rồi, nếu may mắn hơn một chút, sẽ là một người làm ăn giỏi, suy nghĩ rất linh hoạt, chỉ có chị là không có tâm cơ như vậy, còn không bị anh ta đùa bỡn hay sao. Em nói cho chị biết, cho dù chị chán ghét em cũng được, em vẫn phải nói, tránh xa anh ta ra, mau chia tay đi.”

Đoạn đối thoại làm Khương Doãn Nặc vô cùng quẫn bách, ngữ khí cũng khó chịu hơn, “Phải, chỉ có cậu là giỏi, người khác đều là kẻ ngốc. Hứa Khả, tôi cũng nói cho cậu biết, cả đời này tôi ghét nhất là có người tự cho mình đúng, thay tôi an bài cuộc sống, tôi không cần. Cho dù bây giờ tôi ngốc cũng được, sau này tôi và anh ấy chia tay cũng được, đều là tôi tự nguyện, việc này không đến lượt cậu nhiều chuyện.”

Hứa Khả nhìn cô hồi lâu, mới hờ hững lên tiếng, “Cũng đúng, từ nhỏ chị đã ngang bướng, người ta bảo chị đi về hướng đông, chị nhất định phải đi về hướng tây. Nhưng chị cần phải đối xử với em như vậy sao?”

Nói xong, anh dường như thở dài một tiếng.

Khương Doãn Nặc tắt tivi, “Khuya rồi, đi ngủ.”

Hứa Khả ngồi trên sofa không nhúc nhích, bỗng nhiên nói, “Chị cho rằng, chị cho rằng hôn nhân là gì? Không phải trò đùa, cũng không phải kích động nhất thời, mà trong đó có trách nhiệm, có lời hứa giữa hai bên và cả sự ăn ý về mặt tinh thần. Trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, đích thực không sai, còn có sự tin tưởng, lương tri và nhân tính. Kết hôn là chuyện cả đời, chị đã suy nghĩ nghiêm túc hay chưa? Đừng cứ cả ngày mơ hồ không rõ, tự mình suy xét lại đi.”

Động tác của Khương Doãn Nặc hơi dừng lại, sau đó ném chăn lên sofa, “Hôm nay tôi ngủ ở đây, cậu ngủ trên giường đi.”

Hứa Khả không nói gì, đi thẳng đến bên giường nằm xuống, thân hình hơn một mét tám mấy đêm liền đều nhét mình trên sofa dài chưa tới mét bảy, quả thật rất khó chịu.

Tắt đèn, nhưng lại không dễ gì ngủ được.

Trong bóng tối, đột nhiên nghe thấy anh nói, “Khương Doãn Nặc, chị không thể khiến em bớt lo hơn một chút sao?”

Trở mình, nằm quay mặt vào tường, cô nghĩ, Hứa Khả, cậu không thể khiến chị từ bỏ tâm tư này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.