Chương 11
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hạ Tri thật sớm đã đi tới quán cà phê Vạn Lâm, gọi một ly cà phê rồi ngồi đấy chờ Sở Minh.
Nhìn thời gian một chút, Sở Minh đã lỡ hẹn nửa giờ rồi. Điện thoại của Thái Nhan gọi đến thúc giục không ngừng, Hạ Tri liền trực tiếp cắt đứt liên lạc. Nàng vẫn như trước tay cầm ly cà phê nhẹ nhàng thưởng thức, không có chút nào là cảm thấy nôn nóng, bởi vì nàng tin tưởng rằng Sở Minh nhất định sẽ đến.
Quả nhiên trôi qua tầm mười phút, một bóng râm che đi chính mình. Hạ Trị ngẩng đầu nhìn lại, Sở Minh trước mắt khiến cho nàng gần như không nhận ra.
“Hạ Hạ...”
Sở Minh cúi đầu, nhỏ giọng kêu lên.
“Làm sao mà ngay cả ngẩng đầu cũng không dám đây?”
Hạ Tri mỉm cười yếu ớt, đi tới trên ghế đối diện để Sở Minh ngồi xuống. Đưa tay nâng cằm của Sở Minh, ép buộc nàng ngẩng đầu lên.
Một khắc khi mà Sở Minh nhìn đến một nụ cười quen thuộc của Hạ Tri thì mọi ủy khuất cùng chua xót của mấy ngày nay liền cứ như thế mà trút ra. Ôm lấy Hạ Trị một cái liền khóc kinh thiên động địa, khiến cho người phục vụ bị hù dọa không nhẹ liền trực tiếp mang cái khay đi lại phía bartender.
“Hạ Hạ... Tất cả mọi người hiểu lầm tớ...Tĩnh Tĩnh nàng... ---lòng của tớ thật đau...”
“Đồng Đồng còn đánh tớ...”
“......”
Hạ Tri không nói, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Minh, mặc cho nàng đem nước mắt nước mũi đều lau trên áo của mình
Sở Minh khóc hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khóc thút thít ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Trị.
“Cậu có thể nói cho tớ biết là đã có chuyện gì xảy ra không?” Hạ Tri nhìn Sở Minh, ôn nhu hỏi.
Sở Minh cắn môi, lắc đầu.
“Hạ Hạ, xin lỗi.”
Nụ cười trên mặt của Hạ Tri cũng không vì thế mà mất đi, vẫn như cũ đối với Sở Minh ôn nhu cười.
“Minh, tớ mặc dù không biết cậu đang gặp phải chuyện gì, thế nhưng tớ biết cậu sẽ không vứt bỏ Tĩnh Tĩnh mà đúng không?”
Sở Minh nhẹ nhàng gật đầu. Tớ làm sao có thể buông tha cho Lâm Tĩnh đây? Nàng chính là mạng của tớ a.
“Minh, cậu có còn nhớ hay không cái thời còn đi học của cậu và Lâm Tĩnh?”
Sở Minh cúi đầu ngẫm lại, nước mắt vẫn còn vương trên gò má nhưng vẫn không ngăn được ý cười.
“Khi đó tớ cũng khi dễ Tĩnh Tĩnh không ít!”
“Năm đó, cậu ấy có cự tuyệt cậu số lần nhiều hay không?”
Sở Minh chớp mắt.
“Có thể không nhiều sao? Cứ một lần liền kích thích tớ một lần!”
“Lúc đó cậu cảm thấy như thế nào?”
Hạ Tri truy vấn, khóe miệng như trước chứa đựng mỉm cười.
“Càng thêm yêu thương nàng, nhưng càng muốn bóp chết nàng.”“.....”
Hạ Tri nhấp môi ly cà phê, rồi tiếp lời của Sở Minh.
“Lúc ấy, chẳng lẽ không thống khổ hơn bây giờ sao?”
Sở Minh cúi đầu không nói, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào ly cà phê.
Hạ Tri ý cười trên mặt càng đậm.
“Thời điểm thống khổ như vậy mà cậu vẫn chịu đựng nổi, vẫn không từ bỏ là vì cái gì?”
Sở Minh không có trả lời, cúi đầu đùa bỡn cái chén trong tay. Hạ Tri cũng không nóng nảy, kiên nhẫn đợi nàng.
Thời gian trôi qua thật lâu, thẳng đến lúc cà phê trong tay Hạ tri đã trở nên nguội lạnh, Sở Minh mới chậm rãi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sáng ngời của Hạ Tri. Trên mặt đã lâu không xuất hiện biểu cảm vô lại mỉm cười.
“Hạ Hạ, cám ơn cậu! Tớ đã hiểu rồi, là do chính tớ quá để tâm chuyện vụn vặt rồi.”
“Ha hả, bây giờ cậu hẳn là nên đi làm cái gì thì không cần tớ phải nói nữa a.”
Sở Minh mỉm cười, ôm chặt Hạ Tri mà hung hăng hôn một cái rồi cầm lấy điện thoại đẩy cửa ra nhanh chóng chạy ra ngoài. Hạ Tri vẫn như trước ngồi tại chỗ thưởng thức vị đắng của cà phê, nhẹ nhàng cúi đầu nhìn điện thoại di động, phía trên là ảnh chụp của Thái Nhan. Nàng cười nhạt, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, có cái gì là qua không được?
****************************************************
“Tĩnh Tĩnh, Tĩnh tỷ, cậu ăn chút gì đi a! Đây chính là canh gà ác mà tớ tự làm đó!”
Tử Đồng cầm một cây quạt ngồi trên băng ghế nhỏ đau khổ cầu xin.
Nhị Thiếu đứng ở một bên, gương mặt cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ, Lâm Tĩnh như hoàn toàn không nhìn thấy hai người, nằm ở trên giường, bất cứ người nào cũng không để ý. Nàng chợt cảm thấy bản thân thật đáng thương, lúc trước Sở Minh luôn miệng nói sẽ yêu thương nàng, mà bây giờ cậu ấy cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nghe liền đem nàng bỏ lại ở chỗ này, để một mình nàng thương tâm. Cái này thật sự được xem như là yêu sao...
Tử Đồng dụ dỗ đến tâm tư lao lực quá độ, mà vừa quay đầu thì thấy Thái Nhan đang ngồi trên ghế sofa thanh thản ăn nho. Nàng liền tức giận vỗ đùi một cái thật kêu, nhất thời lửa giận công tâm, nhảy người lên đi nhanh tới, một cái tát bổ xuống đầu của Thái Nhan. “Thái đầu! Cậu rốt cuộc đến đây để làm gì?”
Thái Nhan liền ôm đầu, núp ở trên sofa.
“Ai da, Đồng Đồng, cậu đây là đang muốn làm gì hả?”
“Tớ gọi cậu đến là để cho cậu khuyên can Tĩnh Tĩnh chứ không phải để cậu đi du lịch.”
Tử Đồng hai mắt tóe lửa, nàng như đã nhận ra rằng Thái Nhan và Sở Minh chính là một loại giống như nhau chính là: KHÔNG CÓ TRÁCH NHIỆM! Gặp phải sự việc thì chỉ biết trốn tránh, cái loại này là tình yêu chó má!!!
“Nhà người ta giận dỗi thì cậu gấp cái gì? Tớ cá với cậu là Minh Minh tuyệt đối sẽ trở về!”
Thái Nhan nói xong liền nhanh chóng ôm đầu chạy ra ngoài. Tử Đồng cắn răng, cầm cây quạt đuổi theo, trong lúc một người đánh một người chạy trốn đang chơi đùa náo nhiệt thì cửa bị lực đẩy mạnh mở ra. Sở Minh một đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ ửng, thở hổn hển chạy vào.Không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của ba người, Sở Minh thẳng tấp chạy đến trước mặt của Lâm Tĩnh. Đưa tay đem nàng từ trên giường nâng dậy, rồi dùng sức ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng cúi đầu hôn tóc mai bên tai của nàng.
“Tĩnh Tĩnh, đi theo tớ đi.”
Lâm Tĩnh ngơ ngác ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn Sở Minh.
Sở Minh nhìn thấy dáng dấp ngơ ngác của Lâm Tĩnh thì trong lòng liền đau xót, nước mắt lập tức chảy xuống.
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta cùng đi đi, ở chỗ này có người ngoài nên không được xem là nhà. Theo tớ đi, chúng ta về nhà mẹ đẻ có được hay không? Đến lúc đó tớ sẽ từ từ cùng cậu giải thích, nha?”
Lâm Tĩnh cắn môi, lắc đầu, duỗi tay rút khỏi tay của Sở Minh đang cầm lấy tay mình, xoay người đưa lưng về phía nàng, trầm mặt không nói.
“Tĩnh Tĩnh, tớ...”
“Ba!”
Tử Đồng giơ tay lên cây quạt liền vỗ lên trên mặt Sở Minh.
“Cậu không phải đã đi rồi sao? Còn trở về để làm chi?”
“Đồng Đồng, tớ---”
“Ba!”
“Sở Minh, tớ nói cậu có thể thành thục một chút hay không, Mộ Xa chèn ép cậu thì cậu liền làm khổ Lâm Tĩnh nhiều lần hơn, cậu đây là muốn làm gì??? Cậu khiến cho Lâm Tĩnh trở thành cái dạng gì? Hả? Sở Minh, cậu mau nói a!!!!!!!”
Tử Đồng lớn tiếng răn dạy Sở Minh, Sở Minh bị chửi cúi đầu, không dám đáp lại. Thái Nhan và Nhị Thiếu ở phía bên ngoài đi đến, hai người cũng là hơi tức giận nhìn Sở Minh. Nhìn một lúc lâu, Nhị Thiếu đành thở dài, đưa tay nắm lấy tay Tử Đồng cùng Thái Nhan đi ra ngoài, bị lôi đi Tử Đồng vẫn không quên lớn tiếng kêu la.
“Con chó nhỏ, tớ nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám làm tổn thương lòng của Lâm Tĩnh thì tớ với cậu không có tình bạn này.”
**************************************
Sở Minh nhìn bóng lưng của Lâm Tĩnh, biết nàng đang tức giận, trong lòng có chút sợ hãi, nhút nhát gọi nàng.
“Tĩnh Tĩnh...”
Lâm Tĩnh không trả lời, như trước nằm trên giường đưa lưng về phía Sở Minh.
Sở Minh thở dài, đi tới bên giường đưa tay muốn kéo nàng thì lại bị Lâm Tĩnh dùng sức bỏ qua.
“Cậu muốn làm cái gì???”
Sở Minh kinh ngạc nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Tĩnh.
“Tớ, tớ muốn cậu đi theo tớ...”
Lâm Tĩnh như trước không nói.
“Tĩnh Tĩnh, tớ biết là tớ không tốt, không nên tùy tiện nói lời xa nhau, không nên để cho cậu một mình ở lại chỗ này, không nên không nghe cậu giải thích, là do tớ suy nghĩ quá nhiều. Tĩnh Tĩnh, xin lỗi...”
Sở Minh đưa tay muốn ôm lấy Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh dùng sức tránh ra khỏi Sở Minh, lập tức từ trên giường ngồi dậy. Dùng sức nắm sàng đan từ từ bên người Sở Minh. Cực kỳ phẫn nộ nhìn Sở Minh.
“Cút! Cậu cút cho tôi! Không phải cậu muốn đi sao? Không phải là cậu đã không muốn tôi sao? Còn trở về là gì? Tôi không cần cậu thương cảm! Sở Minh, cậu đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Sở Minh kín đáo tiến lên muốn ôm Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh chưa bao giờ giãy dụa kịch liệt như vậy làm cho Sở Minh sợ hãi. Lâm Tĩnh dùng sức đấm người trước mắt, cái người mà nàng yêu đến mất đi phương hướng, dần dần, tư vị khổ sở thấm vào trong người, lần đầu tiên trong đời, Lâm Tĩnh cảm nhận được cái gì gọi là hận.
Sở Minh kinh ngạc nhìn gương mặt đầy nước mắt của Lâm Tĩnh, không biết phải làm sao.
“Tĩnh Tĩnh...”
Lâm Tĩnh lau nước mắt, khẽ thở dài, chống lại ánh mắt của Sở Minh rồi chậm rãi nói:
“Sở Minh, cậu đi đi, hiện tại... ít nhất hiện tại, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của chính mình: Gần nhất trời thật là nóng, mọi người nhớ chú ý đề phòng trúng gió a~
Editor: Lâu rồi mới trồi dậy, tớ mới thi xong, có thời gian edit lại rồi. ^^