Đối mặt với quá khứ
Khánh Nam nhìn cô y tá ra hiệu rồi ngồi
xuống ghế. Cô y tá hiểu ý anh bèn đi ra và đóng cửa lại. Anh nhìn cô em
gái đang ngồi trên ghế dựa nhìn ra ngoài cửa sổ với một đôi mắt ngây ngô và nén một tiếng thở dài. Chỉ còn là quá khứ những khoảnh khắc nó nhí
nhảnh chạy ào đến ôm lấy cổ anh thì thào những câu chuyện của tuổi ẩm
ương. Giờ đây em gái anh chỉ như một cái xác không hồn, suốt ngày nhìn
ra ngoài cửa sổ với đôi mắt hoang dại.
Hy vọng duy nhất lúc này cho em gái anh
chính là Việt. Anh và ba anh đều cho người tìm anh ta nhưng Việt dường
như bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của gia đình anh như chính anh ta
đã từng tuyên bố. Anh ta không về nhà ở Bảo Lộc cũng không về quê bố mẹ
anh ta ở ngoài Bắc. Mặc dù không chắc anh ta có thể giúp Vân trở lại như trước đây nhưng Nam vẫn cứ nuôi cái hy vọng mong manh ấy. Hơn ai hết,
anh tin vào sức mạnh của con tim sẽ làm người ta chiến thắng mọi thứ.
Vân ngoảnh lại nhìn anh, cười ngờ nghệch khiến anh thấy nhói đau trong tim. Nó vốn chẳng còn nhận ra anh, chỉ
gọi anh theo cái cách mà anh muốn nó gọi.
- Em có đói không?- Anh hỏi một câu mà nghẹn cả giọng.
Vân lắc lắc mái tóc dài không còn được
chăm chút như xưa nữa mà được cô y tá buộc lại một cách sơ sài. Nó vẫn
cười, nó hiểu anh nói gì, nhưng nó chẳng bao giờ trả lời anh cả.
- Hoa đâu?- Nó ngơ ngác nhìn ra bàn.
Không hiểu sao từ ngày phát bệnh, Vân
rất hay đòi mua hoa và nó thường giữ khư khư những bông hoa ấy. Có lúc
nó sẽ ôm cả những đóa hoa đi ngủ, nhưng cũng có lúc nó giận dữ gào thét
và đập nát những đóa hoa một cách thô bạo.
Nam chỉ bó hoa sen trắng anh vừa mua
được đặt ở trên bàn. Mắt Vân sáng lên, cô nhào xuống ôm lấy bó hoa áp
lên má và vuốt ve chúng, miệng lẩm bẩm:
- Mình thấy hoa rồi. Thấy rồi. Anh ấy sẽ về sớm thôi.
Rồi cô ngẩng phắt dậy, nhìn anh rối rít:
- Anh Hai, mau lên, mau lên, anh ấy sắp đến rồi.
- Vậy sao?- Anh mỉm cười chua chát theo sự điên rồ của em gái mình một cách bất lực.
- Em vừa ước rồi. Anh ấy sẽ đến ngay
đấy.- Con bé lay tay anh- Anh xuống nhà đi, đi ra cổng đón anh ấy đi, em đi chuẩn bị quần áo…
Những lần lên cơn của em gái anh đều
diễn ra y như thế. Sau đó là màn gào thét, xé quần áo và đập nát những
bông hoa mỏng manh. Cứ vài ngày thì chuyện này lại xảy ra một lần. Anh
đứng dậy, tiến lại chỗ em gái, vuốt mái tóc thô ráp của cô và cố mỉm
cười:
- Anh ấy vừa gọi điện cho anh bảo phải
đi tìm hoa cho em, ngày mai mới đến được. Anh ấy dặn em phải ăn uống đầy đủ và phải ngoan nữa.
- Thật ạ? Em ngoan mà, em sẽ ngoan mà.
- Ừ...- Nam gật đầu- Ngoan lắm. Anh Hai sẽ bảo anh ấy đến đón em sớm.
Anh ngồi lại dỗ dành cô em gái một lúc
rồi ra khỏi phòng. Từ lúc ba mẹ và em gái anh chuyển ra Bắc, anh ít có
thời gian cho Phượng Vũ hẳn. Cũng may là cô hiểu và thông cảm cho anh.
Nhưng từ lúc Minh Sang chuyển về, cứ có cái gì đó không yên trong lòng
Nam. Anh cũng hối hận vì những tháng ngày quá dễ dãi của mình ở Mỹ. Nếu
anh không chung sống với Minh Sang thì giờ đây anh chẳng việc gì phải
nhượng bộ cô ta nhiều như thế.
Khánh Nam ngồi trên ghế thì thấy mẹ anh đi vào. Dạo này bà trông tiều
tụy hẳn, không còn nét tươi trẻ như trước nữa. Bà vừa có việc phải ra
ngoài. Thấy mẹ mình hơi tái mặt, anh vội tiến lại hỏi:
- Mẹ…mẹ ốm ạ? Trông mẹ yếu lắm. Con đưa mẹ đi bệnh viện khám nhé!
- Không mẹ không sao.- Mẹ anh xua tay,
nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng vì anh thấy bà thực sự đang bị kiệt
sức.- Chút nữa con lên phòng mẹ nhé, mẹ có chuyện muốn nói với con.
- Vâng…
5 phút sau, Khánh Nam ngập ngừng gõ cửa
phòng ngủ của ba mẹ anh. Nghe tiếng mẹ gọi, anh đẩy cửa bước vào. Mẹ anh đang ngồi trên ghế, tay đưa lên day day trán đầy mỏi mệt. Anh ngồi
xuống cạnh bà, vồn vã hỏi:
- Mẹ… hay để con đưa mẹ đến viện xem sao đi. Mẹ đừng làm con và ba lo lắng.
- Không sao đâu.- Nhi ngước gương mặt
tái nhợt lên nhìn con trai- Con ngồi xuống đây, ngồi cạnh mẹ ấy, mẹ có
chuyện muốn nói với con.
Nam ngồi xuống cạnh mẹ mình, anh đoán là có lẽ mẹ anh có chuyện quan trọng lắm đây vì mặc dù mệt nhưng mắt bà có vẻ nghiêm túc lắm. Hiếm khi anh thấy mẹ anh như lúc này. Không rõ bà có chuyện gì muốn nói với anh.
- Con cũng 25 tuổi rồi, trong mắt mẹ thì con đã thực sự trưởng thành lắm rồi.- Mẹ anh nhẹ nhàng nắm lấy tay anh- Dạo này bà con càng ngày càng yếu. Điều mà bà nội muốn thấy lúc này
nhất chính là người thừa kế của dòng họ này là con yên bề gia thất.
Khánh Nam định mở lời thông báo về dự định cưới Vũ, nhưng không hiểu sao anh lại không muốn ngắt lời bà.
- Mẹ nghĩ đã đến lúc con lập gia đình và sớm có con cho bà và ba mẹ yên tâm rồi.
- Con cũng định bàn việc này với ba mẹ lâu rồi, con và Vũ định cuối năm nay sẽ cưới ạ!
Đưa đôi mắt đau khổ và đầy tuyệt vọng nhìn con trai, Nhi khẽ lắc đầu:
- Hai con không thể lấy nhau được...
Sau đó chị im bặt vì bàn tay ấm áp của
con trai bất ngờ buông lơi bàn tay còn đang run rẩy của chị, Khánh Nam
trong một cơn xúc động cực mạnh, bật dậy, mặt cắt không còn hột máu. Đôi mắt con trai chị vừa hoang mang vừa phản đối mãnh liệt làm chị phải
sựng lại.
- Mẹ... sao mẹ lại có thể đưa ra một yêu cầu vô lý như thế được ạ?
- Mẹ nghĩ con phải là người hiểu rõ chuyện này nhất chứ.
- Con chẳng hiểu gì cả.- Khánh Nam gắt lên.
Nhìn thấy đôi mắt của mẹ mình chùng xuống vì thất vọng, anh lí nhí tiếp:
- Con xin lỗi, nhưng con không thể làm theo yêu cầu của mẹ được. Chúng con yêu nhau chính đáng và thực sự muốn ở bên nhau...
- Mẹ hiểu điều đó...- Chị vẫn nhỏ nhẹ
một cách kiên nhẫn, chị quá hiểu tính của con trai, hay nóng nảy không
khác gì chồng mình.- Mẹ vừa đi gặp Sang về...
- Cô ta...- Nam nắm chặt tay lại nghiến răng- Cô ta đã nói gì với mẹ?
- Sau tất cả những gì nó cho con thì con đối với nó như vậy có công bằng không?- Chị nhìn vào đôi mắt giận dữ con trai.
- Vậy sao mẹ không hỏi mẹ làm thế này có công bằng với Vũ hay không?- Anh cãi lại.
- Nếu con là con mẹ, là một người đàn ông thực sự thì con phải có trách nhiệm với những gì con đã làm chứ?
- Con hiểu những gì con đã làm và con
đang học cách chịu trách nhiệm những chuyện đó. Con không biết cô ta nói gì với mẹ nhưng con xin nói lại với mẹ là con chẳng hề có tình cảm gì
với cô ta cả...
- Vậy tại sao con lại chung sống với nó
như vợ chồng khi ở bên Mỹ. Con rũ bỏ mọi trách nhiệm về trinh tiết của
nó sao? Nó cho con nhiều như thế mà con có thể dửng dưng phủi tay dễ đến thế sao?- Thảo Nhi lắc đầu nhìn con trai, mắt chị bắt đầu tràn ngập nỗi thất vọng.- Nó đã gặp mẹ và khóc rất nhiều...
- Ôi mẹ của con ơi, mẹ đang sống ở thời
đại nào thế ạ? Mẹ nghĩ rằng đám con gái bây giờ còn có nhiều người coi
trọng hai chữ “trinh tiết” đến thế sao? Không đâu ạ! Và với người như
Sang thì con càng tin là cô ta chẳng hề để tâm đến chuyện đó đâu ạ! Cô
ta chủ động đến với con cơ mà, con có ép cô ta làm gì đâu...- Anh than
thở và giải thích.
- Mẹ cứ tưởng con đã trưởng thành thật
sự... nhưng những gì con vừa nói khiến mẹ thật sự thất vọng quá! Cái
nhìn phiến diện của con sẽ làm con phải trá giá đắt đấy.
- Con nhắc lại với mẹ một lần nữa, con sẽ cưới Vũ và con sẽ không bao giờ thay đổi điều đó đâu ạ!
- Tuyệt đối không được...- Thảo Nhi kiên quyết nói.
- Hãy cho con một lý do đi.- Anh cứng
đầu cãi lại.- Cô ấy đâu có giống Việt mà ba mẹ có thể dựa vào lý do gia
cảnh để phản đối tụi con. Còn nếu ba mẹ muốn con lấy Sang vì cái ghế Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của ba cô ta thì ba mẹ cũng đâu có phải vì hạnh
phúc thực sự của con đâu.
- Mẹ nghĩ là con biết rõ hơn ai hết lý do mà mẹ phản đối hai đứa đến với nhau.
Khánh Nam hơi sững lại khi nhìn vào mắt
mẹ anh, hình như thông tin mà bà sắp nói ra thật sự rất kinh khủng. Lý
do gì mà anh biết đủ để mẹ anh đưa ra một yêu cầu nặng nề như thế? Anh
thật sự nghĩ không ra.
- Mẹ thử nói con nghe đi.- Anh đề nghị.
- Con biết Vũ nó không thể sinh được con nữa đúng không?
Câu hỏi của mẹ anh như tiếng sét đánh
ngang tai anh lúc này. Đó là thứ anh đã chôn vùi ở trong quá khứ rồi,
tại sao mẹ anh lại có thể biết được chứ? Anh đã quên nó lâu rồi nên vào
lúc này, khi nghe một người khác là mẹ mình nhắc lại anh cũng phải giật
mình.
- Mẹ...sao mẹ...- Anh ấp úng hỏi.
- Trả lời mẹ đi đã, con biết chuyện này phải không?- Mẹ anh nghiêm giọng hỏi.
- Vâng, con biết, nhưng...
- Vậy mà hai đứa cả gan dám giấu người
lớn...- Mẹ anh lên giọng cao hơn, có vẻ bà đang nổi giận sau khi đã phải kìm nén rất nhiều.
- Nhưng đó là chuyện của hơn 4 năm trước, bản thân con cũng đâu có để ý chuyện đó.
- Con còn dám nói thế sao?- Chị trừng
mắt nhìn sự ngang ngược vô lý của con trai- Dám giấu người lớn một
chuyện tày đình như thế sao? Hai đứa định giấu đến khi nào đây? Hay để
năm mười năm nữa mới thú nhận với ba mẹ là hai đứa không thể có con. Con nói đi, liệu lúc đó có khác gì con đem dao đâm vào tim ba mẹ hay không?
- Mẹ... chuyện này chỉ con biết mà thôi, Vũ không biết vì con đã giấu cô ấy...
- Lại còn thế nữa sao? Con quên con là
ai rồi à? Con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Vũ. Mẹ sẽ phải nói gì với ông bà nội, với ba con, với tổ tiên nhà họ Vũ đây nếu tương lai của dòng họ này chấm dứt trong tay con, chỉ vì cái tình yêu mà con cho là
cao thượng con đang theo đuổi. Trả lời mẹ đi...
- Con mặc kệ...- Anh đỏ mặt đáp lại một
cách gay gắt.- Tại sao cứ phải trói buộc con vào mấy cái trách nhiệm vô
lý ấy? Con sống cho bản thân con cơ mà. Tại sao con không được sống theo ý con?
- Chính vì bấy lâu để con sống theo ý
mình nên cơ sự mới ra thế này đây. Bốn năm trước khi bà nội đề nghị bắt
con và Sang đính hôn, chính mẹ là người đứng ra phản đối để con được tự
do đi Mỹ du học và lựa chọn tình yêu cho riêng con. Nhưng những gì con
đáp lại bây giờ khiến mẹ thất vọng quá! Mẹ nhắc lại lần cuối, con có thể không chịu trách nhiệm với Sang nhưng con cũng đừng có hòng kết hôn với Vũ. Mẹ không muốn có một cô con dâu đã từng chung chạ với người khác
đến nỗi mang thai, rồi sẩy thai mà không thể có con, Như thế là dễ dãi
không chấp nhận được.
- Mẹ không được xúc phạm cô ấy như
thế...- Mắt anh long lên giận dữ- Con cũng nói với mẹ là con sẽ quyết
yêu và lấy cô ấy. Nếu không được thì mẹ cũng nên quên con có mặt trong
gia đình này đi là vừa. Con ghét mẹ, con ghét ba, con ghét cả bà nội, cả những cái hủ tục vớ vẩn mà mẹ đang áp đặt lên con. Mẹ nhìn em gái con
như thế mà mẹ vẫn còn chưa tỉnh sao. Mẹ cũng muốn con trai của mẹ như
thế phải không...?
- Con đứng lại đó.- Nhi quát lên khi thấy Khánh Nam đi ra khỏi phòng- Mẹ cấm con đi gặp nó. Ở nhà ngay cho mẹ.
- Mẹ không ngăn cản được con đâu...- Anh quay ngoắt lại nhìn mẹ mình- Con sẽ đi tìm cô ấy...
Cánh cửa đóng sập lại. Thảo Nhi thấy trong lồng ngực hơi nhói đau, chị đưa tay lên ôm lấy ngực và ngã vật xuống giường bất tỉnh.