Trở lại Việt Nam
Đậu chiếc xe đời mới vào gara ô tô,
chàng trai nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, lại gần người quản gia đang tỉa
hoa với một vẻ chăm chú đặc biệt.
- Chú Kim, mẹ cháu về chưa ạ?- Anh liếc chừng về phía ngôi biệt thự sang trọng.
- Thưa cậu, bà chủ đã về từ lâu rồi ạ. Bà nói cậu về thì lên phòng bà ngay.
“Ôi! Ôi! Xong rồi!”- Anh thầm than- “Lần này thì chết chắc với mẹ rồi.”
Cửa phòng làm việc của mẹ anh không
khép, anh hé mắt nhìn vào, thấy mẹ mình đang đứng khoanh tay nhìn ra
ngoài cửa sổ. Vậy là bà đã trông thấy anh về, có muốn trốn cũng không
được. Anh lại gần, ôm chầm lấy bà từ phía sau, nói bằng giọng nịnh nọt
mà xưa nay anh vẫn làm nũng với bà:
- Mẹ yêu, con về rồi đây.
- Biết về rồi à?- Mẹ anh khẽ hừ giọng.
- Con nhớ mẹ nên về mà.
- Lần này lái xe đến tận đâu thế?
- Ôi, mẹ thừa biết rồi mà, con có chạy
lên trời cũng không thoát khỏi bàn tay của mẹ.- Anh nháy mắt cười và
ngồi phịch xuống ghế.
Quay lại nhìn con trai, người phụ nữ ấy khẽ lắc đầu thở dài.
Đã bước sang tuổi 43, Thảo Nhi vẫn còn
mang vẻ đẹp mặn mà như gái một con, dù rằng cô con gái thứ hai của chị
vừa bước sang tuổi 16, đẹp như một đóa hoa. Nhiều năm nay, là phu nhân
chủ tịch tập đoàn Silver Wings nhưng chị vẫn giữ được những nét giản dị, mộc mạc như hồi 20 năm về trước, khi chị còn là một cô sinh viên tỉnh
lẻ về thành phố học, rồi vô tình gặp gỡ được con trai của tập đoàn Lotus Vũ Nam Phong.
Sau khi đoàn tụ, chị sinh tiếp bé Trác
Vân, rồi cả gia đình sang Hà Lan sinh sống để thuận tiện cho việc phát
triển sự nghiệp của chồng chị. Hai đứa trẻ cũng lớn lên trên quê hương
hoa Tuylip này cho đến tận bây giờ.
Khánh Nam đã tròn 20 tuổi, giống ba mình như đúc, cũng cao lớn, cũng đẹp trai, thông minh và mê đua xe, nhưng
thằng con trai này của chị còn mắc thêm tật phong lưu mà chị không sao
sửa được cho nó.
Ném cho đứa con một cái nhìn không hài
lòng, chị rút từ trong ngăn kéo ra một đống hóa đơn và phiếu phạt, vất
lên bàn, nghiêm giọng:
- Con nghĩ sao nếu ba con trông thấy
đống giấy tờ này? Đua xe trái phép để cảnh sát phải gửi vé phạt về nhà,
rồi vào quậy ở quán bar... Còn có việc gì là con không dám làm không?
Khánh Nam định mở miệng cãi lại nhưng
nhìn thấy đôi mắt giận dữ của mẹ, anh chỉ há miệng ngáp ngáp mấy cái như thiếu hơi rồi lại im re. Mẹ anh thường ngày rất hiền, nhưng mỗi khi bà
nổi nóng lên thì nghĩa là bà đang giận thật sự.
- Còn nữa... Đưa con gái vào khách sạn ngủ. Con không nghĩ được việc gì hay ho hơn để làm à?
- Mẹ... Ở đây mấy thằng bạn con đứa nào chả thế. Con vào khách sạn là lịch sự lắm rồi đấy.
- Con còn dám cãi à?- Chị trừng mắt- Mẹ quyết định phải tách con với đám bạn hư đốn đó ra.
- Ôi dào... Đằng nào thì con cũng vui vẻ với chúng được mấy ngày nữa đâu. Sang tháng là con cũng sang Harvard
nhập học rồi còn gì. Mẹ yêu cứ lo lắng hão cho già người.- Anh khẽ đung
đưa người trên chiếc ghế xoay êm ái.
- Con hãy quên giấc mơ Harvard đi.
- Cái...gì?- Khánh Nam suýt té ngã xuống đất khi nghe mẹ mình nói câu đó- Mẹ nói sao cơ ạ?
- Mẹ và ba đã quyết định sẽ không cho con đi học ở Harvard.
- Mẹ...mẹ điên à?- Anh hét lên- Ơ...con
xin lỗi... con không có ý đó... Nhưng thật bất công. Mẹ biết là Harvard
không phải là nơi ai muốn đến cũng được cơ mà.
- Mẹ biết.- Chị bình tĩnh đáp lại con trai.
- Thế tại sao ba mẹ lại có quyết định kì cục như thế?
- Đó không phải là nơi ai muốn đến cũng được, mẹ biết điều đó. Nhưng đó cũng không phải là nơi tốt nhất cho con.
- Vậy theo mẹ thì còn nơi nào là nơi tốt nhất cho con?- Anh bất mãn hỏi lại.
- Con sẽ về Việt Nam học.
- Sặc...- Lần thứ hai trong vòng chưa đầy 5 phút, anh bị shock toàn tập- Về...về...về Việt Nam ạ?
- Phải, con sẽ về sống với bà nội và gia đình bác Phương.
- Không.- Anh đứng phắt dậy- Con không về... Sao ba mẹ lại bắt con về đó được cơ chứ?
- Tùy con, con có thể không về, nhưng hãy đưa lại cho mẹ chìa khóa xe và thẻ tín dụng của con.
- Mẹ...- Anh đưa ánh mắt uất ức nhìn mẹ
mình, hy vọng bà sẽ mủi lòng- Mẹ nỡ xa con sao? Con là con của mẹ cơ mà. Sao mẹ lại không tin con? Tại sao có thể cho con về Việt Nam mà lại
không thể cho con sang Mỹ học?
- Về đó có gì là không tốt cho con đâu?- Chị kiên quyết- Đã đến lúc con phải học cách sống tự lập và trưởng
thành hơn rồi. Ba mẹ không thể ở bên con mãi được. Harvard là một nơi
rất tốt, nhưng nó không tốt cho bản thân con. Bà nội sẽ sắp xếp cho con
vào trường đại học tốt nhất ở Việt Nam. Hai ngày nữa con sẽ lên máy bay.
Biết không còn cách nào khác để lay
chuyển mẹ mình nữa, Khánh Nam hậm hực trở về phòng. Anh phải làm một bữa tiệc chia tay thật hoành tráng với đám bạn của mình và đặc biệt với
Luna, cô bạn gái xinh đẹp bốc lửa mà anh mới quen được nửa tháng.
- Anh hứa là phải trốn về đây thăm em đó.- Luna nũng nịu đặt lên môi anh một nụ hôn nóng bỏng.
- Nhất định rồi, con búp bê xinh đẹp của anh ạ! Cứ nghĩ đến cuộc sống nhàm chán ở đó là anh đã oải hết cả người
rồi.- Khánh Nam ôm eo cô nàng ngật ngưỡng bước vào thang máy ở King
Hotel. Trưa ngày mai anh sẽ lên máy bay về lại Việt Nam.
*
Về Việt Nam đã hơn hai tuần rồi mà Khánh Nam vẫn không tài nào quen được với khí hậu và nếp sống mới ở đây. Bà
nội cưng chiều còn hơn cả ba mẹ anh khi trước, nhưng anh không sao thoát khỏi cảm giác buồn chán. Đã vậy anh còn bị ông chú Trung- bạn thân của
ba anh ngày trước suốt ngày kè kè nhắc nhở. Hai bà chị họ sinh đôi Vân
Anh, Mai Anh thì cả ngày tò tò theo anh, đi đến đâu cũng khoe khoang
hãnh diện vì cậu em họ đẹp trai, ga lăng. Giá như hai bà chị họ này mà
được mẹ anh dạy dỗ chắc đã không đến nỗi hư hỏng như bây giờ.
Vừa về nước, Khánh Nam đã cặp ngay với
một bà chị xinh đẹp trong đám bạn ăn chơi của hai bà chị họ, nhưng chỉ
được ba ngày là anh chán. Thì ra con gái ở đây cũng táo bạo chẳng thua
gì cô nàng búp bê Luna của anh cả.
Niềm an ủi nhỏ nhoi của anh là ngày nào cô em gái đáng yêu cũng gọi điện nhỏ to với anh.
- Anh Gấu ở đó có vui không?
- Chán ngắt Cún ơi.- Anh thở dài ngán ngẩm.
- Mẹ nói Hà Nội đẹp lắm mà.
- Ờ thì có đẹp. Nhưng mà em cứ thử một lần bị kẹt cứng một chỗ trong ô tô hai tiếng đồng hồ liền ở ngoài đường coi em nghĩ sao?
- Cún nhớ anh Gấu lắm. Mẹ nói bao giờ
đến nghỉ đông mẹ sẽ cho Cún về thăm anh Gấu và bà nội. Cún cũng xin với
mẹ bao giờ vào đại học Cún về đó ở với anh Gấu nhé!
- Ngốc thế... Về đây làm gì? Cún về ai chăm sóc ba mẹ?
- À, tại anh Gấu giận không nói chuyện với mẹ nên mẹ hỏi anh đã sang thăm chú Khánh và cô Linh chưa?
- Có đi ăn tối với họ rồi.
- Có gặp chị con gái của cô chú ấy không?- Cún háo hức hỏi.
- Không, mà anh Gấu chả quan tâm. Bọn con gái ở đây chán ngắt, chẳng khá hơn con bé Luna là mấy.
- Trời, mới về mà đã có bạn gái rồi hả?
Anh Gấu tài nha. Ơ mà Cún phải đi học piano đây. Có gì Cún gọi cho anh
sau nhé! Cho em gửi lời hỏi thăm bà nội và hai bà chị chảnh nữa.
- Ừ... Tạm biệt.- Khánh Nam gửi tới cô em gái một chiếc hôn gió trước khi cúp máy.
8h tối, hai bà chị họ lại rủ rê anh đi bar, có một bữa tiệc sinh nhật của cô bạn nào đó trong nhóm sẽ diễn ra lúc 10h.
- Em chán cảnh lái máy bay bà già rồi.- Anh nằm dài ra giường vẻ lười biếng- Không đi đâu, thật phiền phức chết đi được.
- Thôi năn nỉ em mà.- Vân Anh kéo tay
anh lôi dậy- Không thích hơn tuổi thì kiếm đứa kém tuổi. Đi với bọn chị
cho vui. Ở đây em cũng có đứa bạn nào đâu.
- Đến trường bị bọn con gái theo cũng đủ phiền lắm rồi.- Anh càu nhàu.
- Nhưng bọn chị đã hứa là sẽ dẫn em đi cùng rồi. Bọn bạn chị nó mê em lắm mà.- Mai Anh năn nỉ.
- Nhưng bà nội có mắng thì hai chị chịu nhé! Ai bảo dụ dỗ con nít...- Anh ra điều kiện.
- OK, đi thôi.- Vân Anh toét miệng cười và kéo anh ra xe.
Thực ra, ngoài việc hãnh diện vì có cậu
em họ đẹp trai, tài tử, hai bà chị họ này còn thích ra oai với thiên hạ
khi được đi trên chiếc xe nổi tiếng Windy. Chiếc xe này đã được đưa từ
trường đua Golden Arrow ra khi anh về đến Việt Nam.
Để mặc hai bà chị đua đòi nhảy nhót ngoài sàn, gào rú với đám bạn ăn chơi như một bọn điên, anh đi về phía quầy bar ngồi.
- Chivas.- Anh nói với gã bồi và đưa mắt tìm kiếm một con nai xinh đẹp để nói chuyện cho đỡ chán.
Và đôi mắt anh dừng lại ở một bàn khuất
sau kệ trưng bày rượu ngoại, nơi có một cô gái đang ngồi. Cô ta ngồi đó
một mình, cốc rượu đầy còn nguyên trên bàn. Cô ta cúi mặt, thỉnh thoảng
lại đưa tay lên má. A, thì ra cô ta đang khóc. Một kẻ lạc loài kì lạ
trong một chốn chỉ dành cho sự vui vẻ này.
Anh tiến lại, ánh mắt nhìn cô ta đầy
hiếu kì, mà cái làm cho anh hiếu kì xưa nay không nhiều. Anh ngồi xuống
đối diện cô ta, hỏi:
- Này cô bé xinh đẹp, tôi có thể ngồi đây được chứ?
Ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn anh trong một giây, rồi cô ta lại gằm mặt xuống bàn.
“Dám lơ mình đi à?” Anh cau có nghĩ.
- Sao cô lại khóc ở một nơi chốn đông vui như thế này vậy?
Cô ta không đáp, cũng chẳng thèm nhìn anh thêm một lần nào nữa.
“Nhạt nhẽo thật.” Khánh Nam bực dọc vì
lần đầu tiên anh nói đến câu thứ hai mà có một đứa con gái không thèm
đáp lại một câu, thậm chí còn nhìn anh bằng đôi mắt chán ngắt.
Lần thứ ba, quyết tâm bắt cô ta phải mở
lời, anh với tay lấy cốc rượu trắng trước mặt cô ta định uống, và lần
này cô ta có phản ứng thật. Nhưng hiệu quả có vẻ hơi quá khi cô ta giằng lấy lại cốc rượu làm rượu đổ tràn ra tay áo sơ mi của anh. Giận điên
người, anh gằn giọng:
- Ê, cô bị điên à đồ xấu xí này?
- Ai điên ở đây thì người đó tự biết- Cô ta đáp lại- Cốc rượu này không dành cho anh. Cút về với hai con vịt của anh đi.
“A, thì ra cô ta có thấy mình vào đây cùng với hai bà kia.”
Khánh Nam định đá lại vài câu cho bõ tức, nhưng phía sau đã nghe giọng léo nhéo của bà chị họ:
- Nam, ngồi đây làm gì thế? Mau qua đây, bữa tiệc bắt đầu rồi.
Anh đứng dậy, bước về phía Mai Anh nhưng vẫn còn ngoái lại nhìn con nhỏ kì cục đó.
“Đôi mắt nó đầy căm hận...”- Anh nghĩ khi hai bà chị ríu rít giới thiệu anh với đám bạn ăn chơi của họ.
“Mà cô ta đang uất ức cái quái gì mới được chứ?” Người ta bắt đầu thắp nến sáng trưng lên trên chiếc bánh ga tô 4 tầng.
“Thật xúi quẩy khi gặp đúng con nhỏ lập
dị đó.” Anh giận điên lên khi nghĩ đến cánh tay áo ướt nhẹp vì rượu của
cô ta, chẳng buồn hát bài hát chúc mừng sinh nhật nữa.
“Nhưng mà...ủa, cô ta đâu rồi?”- Anh giật mình khi liếc về phía chỗ cô ta ngồi khi nãy, giờ đã trống không.
- Nguyễn Mạnh Trường...
Một tiếng hét vang tới làm cả bọn ngừng vỗ tay, và có đến nửa vũ trường lặng ngắt sau tiếng hét ấy.
Tiếng hét kinh thiên động địa đó xuất
phát từ phía con nhỏ Khánh Nam vừa mới bắt chuyện khi nãy. Cô ta đứng
đó, đôi mắt long lên, môi mím chặt đầy giận dữ, tay cầm cốc rượu của cô
ta rung lên, còn tay kia thì nằm chặt lại.
Một số đông người nhìn cô ta bằng ánh
mắt kinh dị như thể họ đang nhìn thấy một con nhỏ trốn ra từ nhà thương
điên, còn một số khác thì len lén quay vào nhìn nhân vật nam chính,
người vừa được con nhỏ có thần kinh không bình thường kia (theo suy nghĩ của Nam) xướng tên một cách không nhã nhặn gì cho lắm.
Nhân vật nam chính lúc này mặt còn trắng hơn sáp nến, tay cầm con dao cắt bánh mà còn run hơn cả tay đứa con gái kì cục kia đang cầm cốc rượu. Hắn ăn mặc bảnh chọe, quần bò, áo phông
hàng hiệu, tóc nhuộm vàng, một bên tai còn đeo khuyên trông rất sành
điệu. Nhìn một cách tổng thể thì hắn cũng khá đẹp trai. (“Nhưng còn thua xa mình.”- Khánh Nam tự nhủ.) Và quan trọng nhất, hắn chính là bạn trai của người tổ chức sinh nhật đêm nay.
Khánh Nam hiểu ngay ra vấn đề, khẽ huýt sáo thích thú vì anh sắp được đích mục sở thị một màn đánh ghen hay ho.
Mỗi bước chân cô ta tiến lại là mọi
người nín thở nhìn theo. Cô ta đã tiến lại sát sạt trước mặt gã có tên
kêu như chuông Nguyễn Mạnh Trường, liếc mắt nhìn sang cô bạn gái ăn mặc
sexy của anh ta, lúc này cũng đang ngơ ngáo chiếu tướng lại. Bất thình
lình, với một động tác nhanh và chính xác, cả cốc rượu táp thẳng vào mặt anh ta, không mất đi giọt nào trước khi đến đích.
Mọi người sửng sốt ồ lên, còn cô nàng có sinh nhật hôm nay, vì đứng cạnh người yêu nên cũng bị ướt nhoẹt, làm
chiếc áo mỏng manh giờ đây càng trở nên trong suốt như không có gì vậy.
Cô ta đỏ mặt hét lên.
- Á... con ranh con này... Mày muốn chết à?
Nhân vật nam chính cũng đỏ rần mặt lên, gằn giọng nói:
- Cút về chỗ của cô đi, còn bám theo tôi làm cái gì? Đồ thần kinh. Không mau cút đi đừng trách tôi không nể nang cô là con gái nhé!
- Sao?- Cô gái đặt cốc rượu cái cạch lên bàn làm hắn giật bắn- Anh sợ người ta biết à? Ngày hôm nay thì tôi hiểu hết anh rồi. Anh là thằng khốn nạn nhất, bỉ ổi nhất mà tôi biết... Tôi
đến đây chỉ để nói cho anh hay, tôi có chết đi cũng không tha cho anh
đâu.
- Cô...- Hắn giơ tay lên nhưng không dám hạ xuống.
- Còn dám đụng bàn tay bẩn thỉu đó vào
tôi ư? Đồ tồi.- Cô ta giơ tay tát anh ta một cái và quay sang nói với
đứa con gái lúc này đang sượng trân cả mặt- Còn cô, cô nghe cho rõ đây,
cô rồi cũng sẽ chẳng có kết cục khá hơn tôi đâu.
Nói xong, cô ta quay ngoắt người bỏ ra cửa. Hai người bảo vệ tiến tới giữ chặt lấy tay cô ta.
- Tránh ra...- Cô ta hét lên giận dữ, giãy giụa giữa hai cánh tay rắn chắc của hai gã đàn ông cao to.
Khánh Nam không biết tại sao lúc đó anh
lại xông đến để cản hai người bảo vệ và giải thoát cho cô ta, có lẽ là
vì cảm thấy thương hại chăng. Anh cũng đã bỏ rơi không biết bao nhiêu cô nàng, nhưng giờ anh mới hiểu cảm giác bị bỏ rơi ấy nó ra sao. Hai người bảo vệ đã để cô ta đi khi anh lên tiếng sẽ bù lại thiệt hại cho quán,
anh muốn chạy theo xem cô ta ra sao, nhưng rồi tiếng gọi của hai bà chị
lại lôi anh về với hiện thực và bữa tiệc mà có lẽ chẳng còn gì thú vị
nữa.
Sao tự nhiên anh lại ghét cái tính trăng hoa của mình đến thế.