Yêu Không Hối Tiếc

Chương 21: Chương 21




Vĩnh biệt Hoàng tử

Chiếc máy bay Boeing 747 của Sing Airlines cất cánh từ sân bay quốc tế Singapore đến sân bay Tân Sơn Nhất lúc 1h sáng giờ Việt Nam đã rơi trên hải phận quốc tế gần lãnh hải Malaysia. Trên máy bay có 98 hành khách, chủ yếu là khách du lịch từ Singapore đến du lịch tại Việt Nam. Toàn bộ phi hành đoàn đã tử nạn. Trong danh sách hành khách đi trên chuyến bay định mệnh đó có tên một cặp vợ chồng người Việt Nam: vợ chồng bác sĩ Lâm Huy Khánh.

Đến tận đầu giờ chiều cùng ngày, gia đình các nạn nhân mới nhận được tin dữ của thân nhân mình. Phượng Vũ cũng được thông báo vào thời điểm đó, và cô ngất đi ngay tại sảnh lớn của công ty khi nghe tin bố mẹ mình qua đời. Cô tỉnh lại lúc nửa đêm, khi đó xác của bố mẹ cô đang trên đường được đưa về Hà Nội bởi những người bạn trong hội đua xe của họ khi xưa.

Người ở bên cô đầu tiên ngay khi cô tỉnh lại là mẹ của Nam. Bà đã ôm cô vào lòng khi cô gào khóc, cô thấy bà cũng khóc, nhưng cuộc đời bà đã trải qua quá nhiều mất mát, đủ để bà mạnh mẽ hơn cô, vượt lên nỗi đau nhanh hơn cô.

Vũ không muốn tin vào sự thật kinh khủng đó. Chỉ qua một đêm, cô mất cả cha lẫn mẹ, hai người thân yêu nhất của cô. Không gian như đặc quánh lại quanh cô làm cô vừa đau, vừa khó thở, cứ như có bàn tay nào đó đang bóp nghẹt lấy trái tim. Cô ngất đi không biết bao nhiêu lần trong suốt đám tang của bố mẹ mình. Luôn luôn có một bác sĩ túc trực bên cạnh cô để chăm sóc theo yêu cầu đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Lotus Vũ Hải Long, người đứng ra lo liệu mọi việc của gia đình cô lúc này.

Ai cũng biết tình thân như thủ túc giữa bác sĩ Khánh và chủ tịch Long của tập đoàn Lotus, nên không ai ngạc nhiên khi ông đứng ra lo liệu chu toàn cho đám tang của hai người bạn của mình. Và vì con gái họ luôn ở trong trạng thái tâm lý hoảng loạn nên cần có một người đủ tỉnh táo để sắp xếp mọi chuyện. 10 chiếc xe đua với những vòng hoa lớn hộ tống xe đưa xác hai vợ chồng bác sĩ Khánh đến đài hóa thân. Tro cốt của hai người được đựng vào hai lọ gốm đặc biệt rồi được đưa về ngôi nhà mà họ ở khi còn sống.

Khánh Nam chứng kiến cảnh mất mát này, chính anh cũng cảm thấy chơi vơi và bối rối. Anh mong sao anh có thể đến bên cô, ôm cô vào lòng, an ủi cô, cho cô một chỗ dựa vững chắc. Nhưng anh lại ngần ngại vì anh sợ sự xuất hiện của anh càng làm cho cô thêm đau, thêm rối bời, nên anh chỉ dám đứng xa, lẫn trong đám đông đưa tiễn, nhìn theo cô.

Mẹ anh cũng khóc suốt. Chú Khánh và cô Linh là hai người bạn rất thân của mẹ nên mất đi họ, chắc chắn mẹ anh cũng buồn khổ lắm. Đến ba anh còn phải rơi nước mắt trước cảnh nhìn người ta đưa quan tài của bạn mình vào trong đài hóa thân, chứ nói gì đến mẹ anh hay Vũ.

Sau đám tang, mẹ anh đề nghị Vũ về sống chung với gia đình anh nhưng cô từ chối vì cô muốn quay về nhà mình, ở một mình. Ở ngôi nhà đó còn có một chị giúp việc lâu năm nên ba mẹ anh mới yên tâm đôi chút, nhưng vẫn dặn dò chị ta trông chừng Phượng Vũ vì sợ cô nghĩ quẩn. Một ngày Thảo Nhi đến thăm Vũ một lần và mỗi lần đó đều ở lại cùng cô rất lâu. Bà không cho anh theo cùng, chỉ thông báo là cô vẫn ổn.

Khoảng hơn 10 ngày sau đám tang của Huy Khánh và Tú Linh, khi Nam vừa cùng Sang ra khỏi một cửa hàng quần áo thì một cặp đôi bước qua. Anh nhận ra người đàn ông rất sớm, còn người đó, có lẽ do đang mải nói chuyện với người phụ nữ đi cạnh mà không nhìn ra anh. Họ nắm tay nhau đi rất tình tứ, như một cặp tình nhân vậy.

Khánh Nam mím môi, quay người đuổi theo họ và túm lấy vai của người đàn ông xoay lại. Nhận ra anh, anh ta hơi ngạc nhiên, rồi bối rối nhìn sang người đi cạnh mình.

- Lúc này là lúc cô ấy cần anh ở bên nhất mà anh lại có thể thản nhiên đi cùng một người khác à?- Anh túm lấy cổ áo anh ta, gằn giọng.

Không một chút bối rối như những người bị bắt quả tang khác, anh ta hơi nhếch mép cười rồi gạt tay anh ra, sửa lại cổ áo, thản nhiên nói :

- Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ... Anh ngốc hay sao mà không nhận ra tối hôm đó chúng tôi chỉ diễn kịch cho một khán giả duy nhất là anh xem. Người cần ở bên cô ấy lúc này là anh chứ không phải tôi.

Nói xong, bỏ mặc anh đứng ngây ra đó, anh ta kéo tay người tình của mình đi tiếp. Khánh Nam vẫn chôn chân một chỗ, rồi anh ngẩng phắt đầu dậy, định chạy đi thì có bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay anh. Anh quay lại, Sang đang nhìn anh, đôi mắt hơi rưng rưng:

- Anh... anh đừng đi... Anh đừng đi có được không?

- Xin lỗi em... Lúc này là lúc cô ấy cần anh nhất... Hãy để anh đi.

- Không mà...- Một dòng nước mắt trượt dài trên đôi má hồng hào của cô- Anh đừng đi. Em xin anh đấy. Em biết, nếu anh đi, thì em sẽ mất anh mãi mãi...

Khánh Nam nắm lấy tay cô, hơi siết nhẹ, rồi anh mím môi kiên quyết quay người và bước đi thật nhanh. Câu “Anh xin lỗi.” cuối cùng của anh nhẹ như gió thoảng, và có lẽ, Sang cũng chẳng đủ tỉnh táo để nghe thấy lời xin lỗi đó của anh nữa.

- Cô ấy có ăn chút ít, nhưng cô ấy yếu lắm. Cả ngày cô ấy cứ nhốt mình trong phòng ông bà chủ, rồi thỉnh thoảng khóc. Cô ấy chẳng nói với tôi hay với mẹ cậu câu nào mỗi lần bà ấy đến.

Khánh Nam nghe người giúp việc kể đến đó, anh chạy thẳng lên phòng Vũ. Căn phòng u ám trống không. Anh đi tiếp sang phòng ngủ của hai vợ chồng chú Khánh. Cửa cũng không khóa. Anh mở ra. Phượng Vũ ngồi bó gối ở góc giường, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn anh. Anh thấy sợ, vì anh nhận ra ở cô có nét gì đó hoang tàn giống em gái anh bây giờ vậy. Ánh mắt cô đơn giống như một con thú bị thương lạc đường, thu mình lại với mọi chuyện xung quanh.

Anh ngồi xuống giường, nhìn cô, lòng đau như cắt. Cô thật sự rất gầy và xanh, đôi mắt đờ đẫn của những người thiếu ngủ kinh niên. Anh nắm lấy đôi tay run rẩy và tái xanh của cô, kéo cô lại. Một phản ứng cưỡng lại từ phía Vũ, nhưng khá là yếu ớt vì sự thực cô cũng chẳng còn đủ sức mà cưỡng lại nữa. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng như cái tình yêu của hai người trước đây.

- Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi. Anh là một thằng ngốc nên mới để em chịu khổ như thế.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng cả người cô đang rung lên trong vòng tay của anh. Phượng Vũ bắt đầu khóc, dữ dội hơn cả những lần anh từng chứng kiến cô khóc, hơn cả ngày mà cô đưa bố mẹ về nơi an nghỉ. Bao buồn đau kìm nén trong lòng bấy lâu giờ đây được giải thoát, tạo nên cơn xúc động không sao cưỡng lại được.

- Đừng khóc nữa em.- Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cô, thì thầm dỗ dành- Anh đã ở đây với em rồi. Anh đã ôm em đây rồi. Anh sẽ không buông tay ra đâu.

- Em sai rồi... Vì em mà bố mẹ em mới chết... Lỗi tại em cả...- Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào và vòng tay ôm chặt lấy cổ Nam. Nước mắt cô đã ướt đẫm một bên ngực áo anh.

Khánh Nam chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô và lặng im.

- Nếu em không khóc khi nói chuyện với mẹ em thì họ đã không quyết định về nước sớm hơn dự định. Vì em mà họ mới lên chuyến bay đó. Tại em... tại em...

Phượng Vũ đấm thùm thụp vào lưng anh. Cơn xúc động của cô càng làm anh thấy khó chịu. Thế mà bao ngày qua anh đã bỏ cô gặm nhấm nỗi đau một mình, bơ vơ không một bờ vai để cô có thể tựa vào và khóc.

Vũ khóc một chặp thì anh dỗ được cô ngủ. Anh bế cô trở về phòng, vì sợ khi tỉnh dậy, nhìn thấy những vật thân thương liên quan đến bố mẹ, cô lại không kiềm chế nổi bản thân và lại khóc nữa.

Mẹ anh lặng thinh khi anh thông báo với bà quyết định của mình. Bà là người rõ hơn ai hết việc Vũ cần anh lúc này. Bà không thể ngăn cản anh được, vì chính bà cũng rất thương Vũ, nhưng lại bất lực vì sự cự tuyệt của cô với tình cảm quan tâm của vợ chồng bà. Chỉ với con trai bà, cô mới không đề phòng gì mà thôi.

- Anh xin lỗi em, Sang à!- Khánh Nam nhìn cô lúc này cũng đang khóc ròng- Anh đã quyết định sẽ ở bên cô ấy rồi.

- Anh lừa em...

- Em nghĩ thế nào anh cũng chấp nhận, vì anh không đáng để em tha thứ.

- Không bao giờ em tha thứ cho anh.

- Cảm ơn em…- Anh nói và đứng dậy.

- Nếu bây giờ anh đi anh sẽ hối hận đấy. Em nói thật đấy.- Minh Sang gọi với theo.

- Dù có chết anh cũng không bao giờ hối tiếc vì đã chọn ở bên cô ấy.- Anh lắc đầu và bước hẳn ra khỏi quán café, hòa vào dòng xe nhộn nhịp cuối chiều tháng 11.

Anh sẽ đưa Vũ rời xa khỏi thành phố đau thương và thị phi này. Anh sẽ đem tình yêu và sự tươi trẻ quay lại nơi cô, bằng mọi giá. Sẽ đi đến một nơi chỉ có hai người, và từ bỏ tất cả, ít nhất là cho đến khi cả hai cùng sẵn sàng quay lại.

***

- Anh đã mua vé máy bay đây rồi. Chúng mình sẽ lên Bảo Lộc sống một thời gian nhé! Anh cũng muốn tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi và xả hơi dài ngày.- Nam đặt vé máy bay lên bàn.

Vũ đã tươi tỉnh hơn, cô chịu nói chuyện và xuống phòng ăn cùng anh và chị giúp việc.

- Em cũng muốn đi khỏi đây một thời gian. Nhưng anh đâu có thể bỏ công ty mà đi được.

- Công ty không có anh thì sẽ có người khác. Ba anh sẽ vẫn vững vàng mà không cần có anh.

- Anh đi cùng em, mẹ anh…- Vũ ngập ngừng- Bác ấy không nói gì sao?

- Đấy, em lại nghĩ lung tung nữa. Anh đã nói rồi, đừng lo, anh xin phép mẹ anh đàng hoàng rồi mà.

- Mẹ anh cho anh đi à?

- Tất nhiên... Thôi cứ quên mọi chuyện đi. Cứ để anh lo tất cho. Bây giờ anh về qua nhà chào mẹ và Vân rồi qua đây đón em ra sân bay. Em cứ ở nhà chuẩn bị đi nhé!

- Vâng... Anh ăn tối ở nhà hay ở đây?

- Anh ăn ở nhà với mẹ rồi đến đây luôn. Em cứ ăn đi nhé!

Nam mỉm cười rồi anh đi ra xe. Anh sẽ về ăn với mẹ bữa cơm cuối này, rồi sẽ cùng Vũ đi thật xa, tránh những tháng ngày đầy đau khổ và phiền lo này.

- Hai đứa sẽ đi thật sao?- Mẹ anh hỏi khi anh ngồi dùng bữa cùng bà. Ba anh lại vắng nhà và Vân thì lại đổ bệnh.

- Vâng. Đêm nay đi luôn ạ!

- Con vẫn quyết tâm ở cùng nó sao?

- Mẹ... đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Con muốn ăn một bữa cơm thật vui cùng mẹ thôi mà.

- Ừm... Con nói với ba chưa?

- Con không dám nói, nhưng con nghĩ ba hiểu và thông cảm cho tụi con được.

- Mẹ cũng không nghĩ sẽ ngăn cản được bước chân con.- Mẹ anh thở dài- Chỉ mong là sau này hai đứa đừng khổ mà thôi.

Có tiếng chuông điện thoại bàn. Chị Tâm nghe và hớt hải chạy sang phòng ăn, nơi hai mẹ con đang ngồi, mặt cắt không còn hột máu.

- Có chuyện gì mà trông chị khiếp sợ thế?- Khánh Nam cau mày lo lắng.

- Bà ơi... cậu ơi...- Chị ta run lẩy bẩy khi nói- Cô Sang... cô ấy... cô ấy tự...tự... tử rồi...

- Chị nói sao?- Khánh Nam hét lên, đứng phắt dậy.

- Cô Sang cô ấy uống thuốc ngủ tự tử rồi... Đang cấp cứu trong bệnh viện ạ! Cậu và bà đến ngay cho kẻo không kịp.

- Ối...- Mẹ anh thất sắc đứng dậy, kêu lên đầy kinh hoàng và nếu anh không đỡ ngay lấy thì bà đã ngã xuống.

- Mẹ ở nhà đi, để con đến đó xem thế nào.- Anh nói với bà.

- Không... mẹ phải đến đó... Trời đất, nó dại dột quá! Sao lại làm thế chứ. Đi nào, mau đưa mẹ đến bệnh viện...

Khánh Nam chỉ kịp soạn cho Vũ một cái tin trên đường đến bệnh viện: “Anh rẽ qua bệnh viện một lúc. Sang đang ở trong ấy. Em cứ chuẩn bị đồ rồi gọi taxi ra sân bay đi nhé! Đến giờ sẽ gặp em ở sân bay. Hôn em.”

Tin nhắn báo gửi thành công. Và cũng là tin nhắn báo gửi thành công cuối cùng của anh đến số điện thoại có tên “Darling”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.