Tìm thầy chữa bệnh
Minh Sang nhìn đồng hồ rồi lại chống tay vào cằm suy nghĩ một cách trầm ngâm. Đã quá giờ hẹn 15 phút mà Nam chưa đến, anh cũng chẳng điện báo cho cô một câu. Dạo này anh có vẻ bận rộn, cứ đi miết, có hôm còn ở công ty qua đêm. Cô thừa biết tâm trạng của
anh lúc này, và đôi khi cô nghĩ có lẽ cô đã làm anh khó xử nhiều lắm.
Cô không biết cô hay Vũ mới là người may mắn hơn? Một người chiếm được trái tim, còn một người có được thể xác.
Nam không yêu cô, hoặc đã từng yêu cô mà thôi, nhưng cô lại không muốn
buông tay để anh đi, dù anh có tỏ ra hờ hững và tránh né cô bao nhiêu đi nữa. Suy cho cùng, cô yêu anh cũng có thua gì Vũ đâu, có khi còn nhiều
hơn ấy chứ, chỉ có điều Nam lại không chọn cô mà thôi.
Gần đây, gia đình hai bên cứ giục hai
người kết hôn, nhưng Nam cứ chần chừ mãi với lý do muốn chữa lành bệnh
cho Vân đã rồi mới tính đến chuyện riêng. Anh chưa sẵn sàng kết hôn với
cô nên mới lấy lý do này. Cô hiểu điều đó, nhưng không ngăn cản ý định
của anh. Cô đã liên hệ giúp anh tìm một thầy thuốc đông y giỏi để chữa
cho Vân. Chỉ cần anh đồng ý là sẽ đưa Vân đến chỗ thầy lang đó.
Sang khẽ thở dài. Đúng lúc đó thì Nam bước vào, đưa mắt tìm cô và tiến lại. Anh ngồi xuống ghế, đối diện với cô, mỉm cười:
- Xin lỗi, anh đến muộn. Bị tắc đường mà anh lại để quên điện thoại ở công ty. Em đợi anh lâu chưa?
Đấy, dù không hề yêu cô nhưng anh lúc
nào cũng cứ đối với cô như thế, khiến cô không tài nào dứt bỏ được. Cô
bị xúc động sâu sắc bởi thái độ chân thật của anh khi anh nói lý do đến
trễ.
- Em cũng mới đến thôi. Anh uống gì?
- Em ơi, cho anh một café nâu đá nhé!
- Lạnh vậy mà anh còn uống đá.- Sang nhăn mặt.
- Anh quen rồi. Bên châu Âu còn lạnh bằng mấy thế này đấy chứ.- Anh cười - Mà em nói có chuyện gấp là chuyện gì vậy?
- Em đã tìm được cho Vân một thầy lang rồi. Lần này thử chữa đông y xem thế nào anh nhé!
- Anh sợ mấy ông lang vườn lắm. - Nam lắc đầu - Chữa lợn lành thành lợn què thì chết.
- Nhưng bao lâu nay chữa tây y, rồi tâm
lý mà có hiệu quả gì đâu. Cứ thử chữa đông y đi. Người này anh yên tâm
được. Cô ấy là bạn cũ của mẹ em đấy. Em hỏi mãi mới biết được địa chỉ
của cô ấy. Nếu anh đồng ý thì cứ đưa Vân đến chỗ cô ấy xem thế nào.
- Bạn của mẹ em à? Thế cô ấy ở đâu? Gần đây không?
- Cô ấy người gốc Hà Nội, là bạn thân
hồi cấp 3 của mẹ em. Sau khi cả chồng và hai đứa con của cô ấy đều qua
đời trong một vụ tai nạn ô tô, cô ấy đau buồn quá bỏ vào trong Tây
Nguyên sống. Giờ cô ấy đang ở Kon Tum.
Một thoáng ngần ngừ xuất hiện trên mặt Nam.
- Mới đây mẹ em đã liên hệ được với cô ấy rồi…
- Mình mời cô ấy ra đây không được sao?
- Cô ấy nói phải đưa Vân vào chỗ cô ấy,
chứ cô ấy không muốn ra đâu. Vả lại cô ấy nói chỉ ở đó mới sẵn thuốc,
chứ về đây không có. Anh cứ đưa Vân vào chỗ cô ấy để cô ấy xem qua xem
thế nào.- Sang khích lệ anh.
- Anh phải bàn với cả ba và mẹ nữa, mình anh không quyết định được.
- Mẹ anh sẽ đồng ý thôi mà. Cái chính là ở anh thôi.
- Ừm, nếu ba mẹ đồng ý thì anh không có ý kiến gì cả.- Nam gật đầu- Có một chút hy vọng thì cũng nên đặt niềm tin vào nó.
Sang nhoẻn miệng cười gật đầu. Cô mong
hơn ai hết việc Vân sẽ lành bệnh, vì nếu như Vân không lành bệnh, thì
Nam sẽ chẳng bao giờ nói đến chuyện kết hôn cả.
Một tuần sau, ba mẹ con Khánh Nam cùng
Sang bay vào Sài Gòn, sau đó anh lái xe đưa mọi người lên Kon Tum, nơi
người thầy thuốc mà cả nhà anh đều đặt hy vọng vào đang ở. Người thầy
thuốc này ở trong một vùng núi tương đối xa trung tâm, giữa những buôn
làng người Ê đê và Ba na sinh sống.
Thầy lang Hu Knê - tên mà buôn làng
trong vùng đặt cho người phụ nữ gốc Bắc ấy là một người khá nổi tiếng
khắp vùng rừng núi Tây Nguyên với những bài thuốc nam thần kì. Chị đến
với đất này vào một chiều tháng 5 nắng cháy đỏ lá rừng, khi những người
dân trong buôn trở về từ những con rẫy xung quanh.
Đầu tiên chị đến ở nhờ nhà một người dân trong buôn., sau đó thì chị thuê người dựng một căn nhà sàn nhỏ để ở.
Vừa đến chị đã thổi ngay một làn gió văn minh đến với buôn làng đầy đói
nghèo và hủ tục này. Chị dạy họ cách chăm sóc những đứa trẻ, dạy chữ cho họ và hơn hết, chị có thể đuổi con ma bệnh tật hành hạ họ quanh năm
suốt tháng. Với người dân nơi đây, chị như một đứa con thực thụ của núi
rừng này vậy.
Thấm thoắt cũng đã hơn hai mươi năm kể
từ ngày đầu đặt chân đến vùng đất này, chẳng ai nhớ rõ chị bao nhiêu
tuổi và tên là gì, mọi người gọi là bà lang Hu Knê và cái tên đó theo
chị suốt những năm tháng qua.
Khi ba mẹ con Khánh Nam và Sang đến,
thầy lang Hu Knê đang ngồi phơi lá thuốc ngoài sân. Trông chị già và
khắc khổ hơn cái tuổi ngũ tuần của mình. Nếu chị và My Vân ngồi cùng
nhau, không hai nghĩ họ là bạn bè cùng tuổi cả. Chị nhận ra ngay những
vị khách mới đến này là ai, vì không phải lúc nào cũng có những người
như thế này đến với buôn làng xa xôi này. Chị đứng dậy, nhìn người phụ
nữ còn trẻ, quý phái nhưng giản dị, chị nhìn tiếp đến một cô bé đang níu chặt lấy tay người phụ nữ ấy. Dừng lại ở cô bé vài giây, chị nhìn đến
một cô gái nữa, lần này thì chị giật mình vì cô gái này giống bạn chị
như đúc. Đây có lẽ chính là cô con gái của bạn chị ngày trước - My Vân.
Người bước xuống xe sau cùng là một thanh niên cao lớn và khá khôi ngô,
sáng sủa. Chị đoán hết được tất cả những người đang đứng trước mặt mình
lúc này vì bạn chị đã nói rõ trong thư khi gửi thư cho chị rồi.
- Cô Hoài ạ?- Minh Sang lên tiếng trước.
- Ừ… Cháu là con gái Vân phải không? Cháu giống mẹ cháu đấy…
- May quá! Tìm được đến chỗ cô xa thật. Đây là cô Thảo Nhi, anh Nam và con gái cô ấy ạ!
Màn chào hỏi diễn ra nhanh chóng, không
nồng nhiệt nhưng cũng không lạnh nhạt. Có lẽ mọi tình cảm đối với người
phụ nữ này đều chai sạn hết cả rồi. Sự mất mát đã làm chị trở thành một
người trầm lặng đến đáng sợ, không bao giờ vồn vã với bất cứ chuyện gì.
Hai mẹ con Khánh Nam và Sang ngồi nhìn
người phụ nữ xem bệnh cho Vân với ánh mắt hy vọng xen lẫn sự hồi hộp.
Mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng ai cũng mong rằng
chuyến đi này có kết quả.
- Bệnh của cháu có chữa được không chị?- Thảo Nhi nhìn chị một cách lo lắng hỏi.
Chị ngẩng đầu nhìn người mẹ đáng thương
mà có lẽ vì con cái nên dù còn trẻ nhưng mắt đã đầy nếp nhăn và tóc lốm
đốm sợi bạc. Nhìn theo cô gái ngây thơ, cười đùa với anh trai mình bằng
ánh mắt của một đứa trẻ, chị khẽ nói:
- Cháu bị lâu chưa?
- Nửa năm nay rồi chị ạ! Vợ chồng em tìm hết những thầy thuốc y khoa giỏi nhất rồi mà cháu nó vẫn cứ thế kia.
Phận làm cha làm mẹ sao nỡ nhìn con khổ như thế. Chị xem giúp em, bệnh
tình của cháu có cơ may khỏi hay không? Tốn kém thế nào vợ chồng em cũng không ngại đâu.
- Chị tìm đến tận đây thì tôi cũng hiểu
cảnh của chị rồi. Con gái chị vừa bị rối loạn tâm lý, vừa bị loạn nhịp
sinh học, trở về tâm lý khoảng thời gian khi nó còn là một đứa bé.
Trường hợp này thuốc Tây không chữa nổi đâu. Tôi hỏi không phải, trước
khi bị thế này cháu nó có bị chấn động tâm lý gì đó phải không?
Khánh Nam giật mình đưa mắt nhìn mẹ mình. Mẹ anh khẽ gật đầu, rưng rưng nước mắt:
- Cũng là do vợ chồng em không đúng nên cháu nó mới thành ra thế. Thôi thì nếu chị có lòng thì chị giúp đỡ vợ chồng em với.
- Tôi không dám hứa trước vì nếu như cháu nhà chị không cố gắng tự hồi phục bản thân thì không có cách nào ép được đâu.
- Thế phải làm thế nào hả chị?
- Tạm thời cứ để cháu ở lại đây. Có lẽ
không khí ở đây hợp với cháu hơn. Tôi sẽ vừa cho dùng thuốc vừa châm cứu lâm sàng cho cháu, có khi có cơ hội lành bệnh.
- Ở lại đây ạ? Em ở lại cùng cháu được không?
- Cái đó tùy chị. Nhưng thời gian chữa
bệnh có thể sẽ rất dài đấy. Nếu chị tin tôi thì cứ để con bé ở đây với
tôi. Chị cứ quay trở về Bắc chăm sóc tốt cho gia đình đi. Nếu cháu hồi
phục tôi sẽ báo ngay cho anh chị.
- Em sợ một mình chị chăm sóc con bé hơi vất vả.
- Tôi có ở một mình đâu. Chị và hai cháu cứ yên tâm ra về đi. Còn nếu không chấp nhận để cháu ở lại đây thì tôi
cũng đành chịu thôi. Tôi nghĩ còn có rất nhiều người có thể giúp đỡ cho
chị và cháu.
- Đã đến đây rồi thì thôi trăm sự vợ
chồng em nhờ cả ở chị vậy. Em để cháu lại cho chị, mong chị hãy chữa cho cháu trở lại như ngày xưa.
- Nhưng tôi cũng có việc phiền đến chị và hai cháu đấy.
- Vâng, chị có yêu cầu gì thì cứ nói đi ạ!
- Không phải cho tôi. Hiện nay người có thể cứu con gái chị không phải là tôi, mà là học trò của tôi.
- Sao ạ? Học trò của chị ấy ạ?- Thảo Nhi thốt lên hơi ngạc nhiên.
- Tôi chỉ biết cách chữa mà thôi, còn
người cứu được con bé phải là người đi lấy thuốc về cho con bé dùng. Đó
là đệ tử của tôi. Hiện tại loại thuốc mà tôi cần dùng chỉ có duy nhất
mình cậu ta biết chỗ hái.
- Không có ai ngoài cậu ấy sao thưa chị? Vậy nghĩa là em phải gặp cậu ấy và nhờ cậu ấy đi hái thuốc ạ?
- Cậu ta hiền lành lắm, tôi nói gì là
cậu ấy làm ngay. Nhưng tiếc là hiện cậu ta đã đi khỏi đây rồi. Tôi chỉ
có địa chỉ nơi cậu ta đang ở nên muốn nhờ chị đến đó nhắn cậu ta về đây
giúp tôi một tay.
- Cậu ấy đang ở đâu? Em sẽ bảo cháu lớn nhà em đến đón cậu ấy về ngay. - Thảo Nhi vội hỏi.
- Cậu ấy đang ở trong miền Tây. Ở Vĩnh
Long. Tôi sẽ ghi lại cho chị địa chỉ, phiền chị đến đó nhắn cậu ta về
đây giúp tôi. Khi đi cậu ấy không cho số điện thoại nên tôi mới phải nhờ vả thế này, chứ đợi thư từ thì lâu quá!
- Vâng… vâng… Chị cứ ghi địa chỉ đi ạ…
Thảo Nhi mừng rỡ đến phát khóc khi cuối
cùng, ít nhất cũng có một người nói đến tình trạng khả quan của con gái
mình. Nếu như con gái chị thực sự lành bệnh, thì có lẽ cả đời này vợ
chồng chị cũng không trả được hết nợ cho người phụ nữ này được.
Tạm biệt người phụ nữ sau khi khóc và
đành lòng để con gái ở lại, Thảo Nhi cùng con trai và Sang về Sài Gòn.
Khánh Nam đưa mẹ ra sân bay, trấn an bà:
- Mẹ đừng lo. Mẹ cứ về trước đi kẻo ba
mong, mọi việc còn lại cứ để con lo là được. Con sẽ vào tận Vĩnh Long
đón anh chàng người rừng ấy về.
- Gặp người ta rồi đừng có ăn nói như
thế. - Chị nhắc nhở - Mẹ về vài ngày rồi mẹ lại vào. Hai đứa bận quá thì đón cậu ấy về Kon Tum xong nhớ bay về Hà Nội đấy.
- Tụi con nhớ rồi mà mẹ. Thôi mẹ ra máy bay đi.
- Ừm... Hai đứa đi cẩn thận đó.
Khánh Nam đợi máy bay cất cánh rồi mới trở ra xe. Minh Sang cầm tờ địa chỉ trên tay, băn khoăn:
- Đi luôn hả anh? Hơn 400 cây số đấy. Mà giờ lại tối rồi. Hay mình về khách sạn nghỉ đã. Anh lái xe suốt thế
rồi, em sợ anh sẽ kiệt sức đấy.
- Vậy cũng được.- Khánh Nam ngần ngừ đôi chút rồi cũng gật đầu. Anh đã quen với việc chiều theo ý của Minh Sang
mà không phản ứng gì rồi.