Phượng Hoàng khóc.
5h chiều, Khánh Nam lò dò đi xuống nhà
để đi đánh tennis. Bước ra đến bậc thềm, anh ngạc nhiên thấy Minh Sang
đang ngồi bó gối ủ rũ trên chiếc xích đu cạnh bể bơi, trông cô nhóc có
vẻ không vui. Anh tiến lại, gọi:
- Sao mới có chút thế mà đã nhớ ba mẹ rồi à?
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt buồn làm anh cũng cảm thấy chơi vơi theo.
- Anh có sống cùng bố mẹ anh không?
- Bây giờ thì không.- Anh ngồi xuống
nhún vai- Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh xa ba mẹ anh. Anh
thích qua Mỹ học, mà cuối cùng mẹ anh lại đẩy anh về đây.
- Vì sao?- Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngây thơ đáng yêu lạ.
- Vì mẹ yêu anh. Mẹ biết cái gì là tốt nhất cho anh.
- Em chưa khi nào sống xa mẹ em một ngày. Cứ như bị bỏ rơi vậy.
- Em chỉ sống một mình có mấy tháng thôi mà.- Anh cười- Coi như là thời gian để em học cách sống tự lập đi. Nhóc Cún em gái anh bằng tuổi em mà nó chẳng giống em đâu. Vui lên đi nào... Thôi anh đi tập bóng chút đây.
- Dạ, em chào anh.
Cô bé nhìn theo anh, ánh mắt cô, có gì đó vui hơn một chút.
Không có mẹ, không có bố ở bên, nhưng có lẽ cô sẽ không cô đơn.
*
Khánh Nam vừa lái xe vừa nghĩ đến cô
nhóc làm khách của nhà mình đến hôm nay đã được 4 ngày rồi. Sau cuộc nói chuyện đó, anh không còn thấy cô bé ngồi ủ rũ nữa. Nó hay cười hơn và
thường giúp mấy chị giúp việc nấu cơm, chẳng giống những cô tiểu thư
khác. Có lẽ vì thế mà anh chẳng có lý do gì để ghét con bé cả.
Điện thoại đổ chuông làm anh giật bắn mình. Một số điện thoại cố định lạ. Anh tấp xe vào lề đường và nghe máy:
- A lô, có phải số máy của anh Nam
không?- Giọng một phụ nữ chứ không giống giọng của mấy cô gái hay cố tìm cách gọi điện cho anh.
- Vâng, phải ạ.
- Bạn gái anh đang nằm trong bệnh viện, anh hãy đến đây đi.
Nam cau mày không hiểu.
- Xin lỗi, chị nói ai cơ ạ.
- Bạn gái anh chứ ai.- Chị ta giận dữ
quát lên khiến anh phải kê máy ra xa- Hay anh nói là anh không biết chị
Lâm Phượng Vũ đấy hả? Bọn đàn ông các anh chẳng ai ra hồn cả, ăn ốc rồi
không thèm đổ vỏ phải không? Anh đến đây ngay cho tôi.
“Xấu gái sao?” Anh thầm nghĩ.
Anh hỏi tên bệnh viện và lái xe thẳng đến đó.
“Cô ta lại làm chuyện điên khùng gì nữa đây mà còn kéo cả mình vào cuộc nữa chứ?”- Anh bực bội nguyền rủa.
Vừa xưng tên với bác sĩ trực, một chị
phụ nữ chừng 35 tuổi, anh đã bị mắng một trận tối tăm mặt mũi, toàn
những điều liên quan đến giáo dục giới tính. Đợi chị ta nói xong, anh
mới nhã nhặn hỏi:
- Xin lỗi, nhưng con gấu trúc, à không, Phượng Vũ bị làm sao ạ?
- Còn sao trăng gì…- Chị ta tiếp tục
quát- Cố tình tông vào đầu xe tải tự tử chứ sao? May mà ông lái xe ông
ta tỉnh đấy không thì chết cả mẹ lẫn con rồi.
- Cái gì mà cả mẹ lẫn con cơ ạ?- Anh ngẩn ra.
- Này, anh cố tình không biết bạn gái anh có thai à? 30 tuần rồi đấy. Va đụng mạnh quá nên sẩy rồi, còn may là cứu được mẹ đấy.
- Có…thai ạ?- Anh trố mắt.
Đến tận bây giờ anh mới hiểu hết vấn đề
của con gấu trúc ngu ngốc. Thì ra cái thằng khốn nạn kia làm cô ta có
thai rồi bỏ của chạy lấy người. Nói sao cô ta phản ứng dữ dội như vậy.
- Anh còn hỏi được câu đó à? Tôi thật
không hiểu bọn trẻ các anh bây giờ sống thế nào. Một ngày tôi tiếp đến
mấy chục ca, toàn bọn ranh con 17, 18 tuổi, có đứa mới 16 tuổi đến nạo
phá thai. Học chưa thông mà đã làm liều…
- Ơ, này chị…- Anh ngắt lời bà cô ngoa
ngoắt này- Thứ nhất, tôi không phải là tác giả của cái thai đó. Thứ hai, tôi mới về Việt Nam được một tháng, còn cái thai kia đã hai tháng rưỡi
rồi. Thứ ba, tôi và con gấu trúc ngu ngốc kia mới gặp nhau có vài lần
thôi, và lần nào cũng cãi nhau tóe khói chứ mần ăn gì mà ra một cái thai được.
- Ơ, thế cậu không phải bạn trai con bé
à?- Chị ta ngẩn ra, rồi cười trừ- Xin lỗi cậu nhé, tôi hay bị bức xúc
thế lắm. Phải làm trong nghề này mới thấy hết được những cảnh đau lòng.
Nhìn cậu đẹp trai sáng sủa thế này đủ biết cậu là con nhà được giáo dục
tử tế rồi. Tại trong ví của con bé có mỗi cái chứng minh thư với một tờ
giấy ghi số điện thoại của cậu nên tôi cứ tưởng…
- Thôi không đứng đây dài dòng nữa, chị dẫn tôi đi làm cái thủ tục nhập viện cho cô ta đi đã. Mà cô ta giờ sao rồi?
- Bị shock, có lẽ lâu nay tâm thần cô bé luôn bất ổn và ở trạng thái kích động. Tiêm thuốc an thần rồi, yên tâm. Nhưng mà, tôi e vụ sẩy này có thể làm cô bé mất khả năng sinh sản đấy.
Khánh Nam hơi sững lại khi nghe câu đó.
Tự nhiên anh cảm thấy thương cho Phượng Vũ.
Thương cho cả những cô gái bị anh bỏ rơi trước đây.
Và anh ghét bản thân anh quá!
Lâm Phượng Vũ, con gấu trúc ngu ngốc.
Nhìn cô ta nằm giữa một đống dây rợ lằng nhằng, mặt mũi tái nhợt không
chút sức sống, anh cảm thấy mình đang ở một thế giới khác, thế giới chỉ
toàn giả dối, đau khổ, lọc lừa và nước mắt.
Cô ta không mang giấy tờ tùy thân gì,
ngoài chiếc ví bên trong chỉ có một chiếc CMT, tờ giấy ghi số điện thoại của anh, và một số tiền nhỏ. Tại sao cô ta lại làm cái chuyện dại dột
này, trong khi đã hứa với anh là sẽ không làm thế nữa rồi? Một cái thai
có gì là khó giải quyết đâu, việc gì phải lấy tính mạng mình ra mà đánh
đổi thế chứ.
- Sau khi tỉnh lại cô ta có thể về ngay được không ạ?- Anh hỏi người y tá đứng cạnh mình.
- Chắc phải nằm đến ngày mai.
“Mình có nên để cô ta thấy mình khi cô
ta thức dậy không?”- anh tự nhủ. Cô ta không muốn cho ai biết về bí mật
này, mà anh cũng chẳng biết gì hơn về gia đình hay bạn bè của cô ta cả.
Anh thì không yên tâm để cô ta ở lại một mình ở đây, có lẽ cô ta sẽ cảm
thấy rất cô đơn, và có khi lại còn nghĩ quẩn lần nữa.
8h tối, điện thoại của anh đổ chuông
liên tục nhưng anh chẳng buồn nghe, lại là hai bà chị quậy phá rủ đi
chơi nữa. Phượng Vũ vẫn chưa tỉnh. Anh ngồi trên ghế, nhìn hộp cháo đã
nguội ngắt, hồi nào đến giờ một đại thiếu gia như anh có phải làm một
việc ngớ ngẩn như thế này đâu. Ba mẹ anh mà biết giờ này anh đang ngồi
trong một phòng bệnh nhỏ hẹp, cũ kĩ để trông chừng một người chẳng quen
thân lắm thì chắc hai người sẽ sửng sốt mà bay ngay về Việt Nam mất.
- Tại sao anh lại ở đây?- Phượng Vũ đã
thức từ bao giờ và hỏi anh bằng giọng yếu ớt, khác xa với thái độ hung
hăng, nhiều khi là bất mãn của cô ta hằng ngày.
- Chắc do kiếp trước tôi nợ cô đấy nên giờ phải ráng mà trả thôi.
Phượng Vũ đưa tay đặt lên bụng, mặt có vẻ thất thần:
- Nó…
- Cô đã không muốn giữ cái thai như thế, cô có thể phá bỏ nó đi mà. Tại sao cô lại phải chọn cái chết chứ?
- Nếu tôi bỏ nó đi, tôi sẽ là kẻ sát
nhân.- Phượng Vũ nói, những giọt nước mắt long lanh trên mặt.- Mà lại là giết chính con mình nữa. Tôi chưa bao giờ có ý định muốn bỏ nó cả. Nó
vô tội, chỉ có tôi mới là có tội.
- Vậy tại sao còn cố tình đâm vào đầu ô tô?- Anh giận dữ.
- Không phải, lúc đó tôi đang sang đường thì bị choáng ngất. Dạo gần đây tôi ăn uống kém lắm.
- Dù sao thì cái thai cũng sẩy rồi. Bây giờ cô có thể làm lại cuộc đời của cô, chẳng cần buồn lo về nó nữa.
- Nói không nghĩ về nó nữa chắc tôi không làm được… Dù sao cũng cám ơn anh đã ở đây với tôi. Anh cứ về đi.
- Cô định ở đây một mình sao?
- Không sao mà. Tôi có thể gọi cho bạn thân của tôi đến nên anh cứ về đi.
- Cô đọc số bạn cô đi để tôi gọi, chừng nào cô ta đến thì tôi sẽ về.
Phượng Vũ đọc cho anh một số di động. Anh bấm số rồi đưa máy để cô ta tự nói chuyện.
Trước khi ra về, anh chỉ vào hộp cháo nói:
- Tôi có mua cháo cho cô đấy. Nó nguội rồi nhưng cũng cứ nên ăn một chút. Lúc nào cô khỏe tôi sẽ tới trường thăm cô, tôi về đây.
Khánh Nam, giữa cái lúc tâm trạng buồn
bực không biết làm sao để giải tỏa, anh lái xe thẳng đến Jimmy café, nơi mà ông chú Trung vẫn thường lui tới nhất trong chuỗi những nhà hàng của Lotus.
- Sao thế anh bạn trẻ?- Chú vỗ vai anh khi anh ngồi ủ rũ trên ghế.
- Cháu muốn nói chuyện với chú được không ạ?- Anh đề nghị.
- Ồ, tất nhiên rồi. Sao thế, có tâm sự gì à?
- Có phải chú rất thân với ba cháu không?
- Chú không thân với ba cháu giống kiểu của chú Tùng và chú Khánh, chú với ba cháu giống hai cộng sự trong làm ăn thì đúng hơn.
- Nhưng ba cháu rất coi trọng chú. Ba cháu nói một nửa Lotus hiện nay là nhờ tay chú mà có.
- Ngày đầu tiên ba cháu đến tìm chú, khi đó chú là quản lý một khách sạn 4 sao có tiếng trong thành phố này và
chú chỉ mới có 25 tuổi. Ba cháu đến gặp chú, nói với chú rằng: “Cậu
chính là người tôi đang đi tìm. Cậu có muốn theo tôi không?” Lúc đó ba
cháu muốn chú về làm quản lý cho cái quán café nhỏ bé này, một trong
những nơi xuất phát đầu tiên của ba cháu và cũng là điểm đầu tình yêu
của ba và mẹ cháu nữa. Chú biết ba cháu khi đó chỉ mê đua xe mà thôi chứ không hề có ý định làm ăn nghiêm túc, nhưng chú vẫn quyết đi theo ba
cháu, vì chú nhìn thấy tương lai những năm về sau của anh ấy. Chú biết
chắc chắn ba cháu sẽ làm mưa làm gió trên thương trường trong một ngày
không xa.
- Nhưng cháu nghe nói hồi trẻ ba cháu là một dân anh chị phải không ạ?
- Nói thế thì nghiêm trọng quá!- Chú
Trung vỗ vai anh- Khi đó tuổi trẻ mà, chỉ là ba cháu có những người bạn
quá “nổi tiếng” trong giang hồ nên mới thế.
- Ba cháu rất ghét những gì chướng tai gai mắt phải không ạ?
- Có thể nói như thế.
- Vậy nếu thấy một kẻ bỏ rơi người bạn gái đang mang thai của mình để chạy theo một kẻ khác thì ba cháu sẽ làm gì ạ?
- Khánh Nam, cháu hỏi vậy là sao? Cháu đã gây ra chuyện gì à?- Chú Trung sửng sốt nhìn anh.
- Tất nhiên là không ạ!- Anh xua tay-
Cháu vốn là một thằng chẳng ra gì, nhưng về đây rồi, cháu còn thấy nhiều kẻ tồi tệ hơn cả cháu. Những gì mẹ cháu nói về nơi này thật khác xa
những gì cháu đang thấy.
- Những gì mẹ cháu nói là đúng, nhưng là của hai mươi năm về trước rồi. Bây giờ mọi chuyện khác lắm, mẹ cháu đã
xa nơi này lâu như thế nên không cảm nhận được sự khác biệt đó thôi.-
Ông vỗ vai anh gật gù vẻ cảm thông.
- Mẹ cháu luôn phê bình cháu suốt ngày
đàn đúm với lũ bạn xấu, nhưng ít nhất chúng cháu cũng biết vứt rác vào
thùng rác công cộng, cũng biết chịu trách nhiệm với những gì chúng cháu
gây ra.
- Nói chú nghe cháu đã thấy chuyện gì vậy?- Chú Trung nghiêm túc hỏi lại anh.
- Cháu thừa nhận cháu đã có rất nhiều
bạn gái, quan hệ với họ nhiều lần, nhưng chúng cháu ý thức được cái mình đang làm và sẵn sàng chịu trách nhiệm với bản thân. Cháu cũng đủ am
hiểu để đảm bảo cho cả hai sự an toàn. Còn về đây, cháu không hề thấy
thế. Quá bừa bãi.
- Đừng gay gắt quá như thế con trai à? Đó chỉ là một bộ phận nhỏ hiện nay thôi.
- Nhưng sao cháu thấy nhiều lắm. Kiến
thức về sức khỏe sinh sản quá tồi, lại còn không hề được dạy bảo cách
phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình. Khi yêu thì dỗ ngon dỗ
ngọt người ta, nhưng lỡ để lại hậu quả thì phủi tay chạy mất. Những hạng người như thế cần phải xử lý thế nào đây? Con gái thì chỉ chăm chăm
nghĩ đến giải thoát bằng cái chết. Họ tiêu cực quá! Cháu muốn làm gì đó, nên cháu mới hỏi chú nếu là ba thì ba sẽ làm gì?
- Không thể làm gì cả con trai ạ.- Ông
thở dài- Không có luật nào quy định những việc đó cả, cái quy ước nó
chính là đạo đức và sự tự nhận thức. Chú cũng có con, chú thấy chúng
tiếp thu tri thức nhanh lắm, chẳng thua giới trẻ trên thế giới. Nhưng
chỉ có một điều, chúng ta cứ mãi tiếp thu nửa vời.
- Có lẽ cháu sẽ xin mẹ sang Harvard học.
- Nếu được thì chú ủng hộ. Nhưng chú
không nghĩ là mẹ cháu sẽ mềm lòng đâu. Mẹ cháu cũng có cái đúng chứ, cho cháu về đây để cháu nhìn thấy cái sai lầm mà tránh nó ra, sống cho tốt
hơn. Thôi, tươi tỉnh lên nào, nãy giờ cháu cứ như một lão 70 khó tính
ấy. Phải nhìn cuộc sống thoáng ra con trai ạ! Đừng bao giờ nghĩ tiêu cực mà hãy nghĩ tích cực lên.
- Dạ... Cháu hiểu ạ!