Vi Lam cũng chẳng rõ đó có phải là điều ước
trong mùa giáng sinh của cô không, nhưng hình như có ai đó đang lắng
nghe lời trái tim cô muốn nói. Dòng tin nhắn cô nhận được khiến trái tim cô rung nhẹ, có phải một ngày nào đó anh sẽ trở về bên cô?
“Đêm Noel em rảnh chứ? Đi dự tiệc của công ty với anh nhé? - Vỹ Danh”
Cô khẽ suy nghĩ hồi lâu rồi đáp lại:
“Em chưa biết. Sẽ suy nghĩ”
“Đừng nghĩ nữa. 7 giờ anh đến đón em. Ngủ ngon”
Tin anh nhắn khiến cô bật cười. Vậy đó, là anh chủ động rồi đó. Cô
còn lý do gì để từ chối nữa sao? Hãy cho anh và cho chính bản thân mình
một cơ hội, cô đã nhủ lòng là thế.
…………
Vỹ Danh ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kỳ lạ mà anh chưa một lần được thấy từ Vi Lam. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng lại đẹp dịu dàng như
một nữ thần khiến Vỹ Danh không thể rời cặp mắt khỏi cô. Cái cảm giác bị hút mất hồn ấy, cảm giác mà lần đầu tiên anh gặp cô, nó lại quay trở về thật mạnh mẽ. Tình yêu của anh, phải chăng chưa bao giờ ngủ yên?
Suốt buổi tối, Vi Lam chỉ ngồi một chỗ trong phòng tiệc, cầm trên tay ly rượu và nhìn ngắm mọi người cười nói vui vẻ. Vỹ Danh quay trở lại
bên cạnh cô sau khi đã xã giao với bạn bè đồng nghiệp.
-Em chán lắm có phải không? Anh xin lỗi, bạn bè họ cứ kéo qua kéo lại – Vỹ Danh cười phân bua rồi ngồi xuống bên cô.
-Không sao, anh cứ tiếp bạn đi, em ngồi đây cũng vui.
-Nhảy với anh nhé? – Vỹ Danh chợt hỏi, rồi đứng bật dậy, đưa bàn tay mình về phía Vi Lam.
Vi Lam nhìn anh, chần chừ một lúc, thì anh đã vội vàng nắm chặt bàn tay cô kéo ra khỏi ghế.
Vỹ Danh quàng hai tay Vi Lam quanh cổ mình, rồi đặt đôi bàn tay anh
lên eo cô. Anh chủ động trong mọi thứ khiến Vi Lam đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng lạ lùng rằng cô cứ để mặc cho anh điều khiển chính
bản thân mình, và trong lòng cô cũng chẳng phật lòng vì điều đó.
Bài hát nhẹ nhàng khiến họ như gần nhau hơn. Vỹ Danh có thể cảm nhận
được mùi thơm trên mái tóc cô, từ cơ thể cô, tất cả vẫn không hề thay
đổi. Những cái va chạm từ cơ thể họ, cái khoảng cách ngắn ngủi giữa
gương mặt họ, mọi thứ đều khiến trái tim họ như ngạt thở. Anh nhìn cô
thật lâu, thật gần, ánh mắt chất chứa đầy yêu thương mà anh đã dồn nén
từ bấy lâu. Và ánh mắt đó khiến trái tim cô như muốn vỡ òa, muốn được là của anh lần nữa.
Anh cúi xuống thật nhẹ nhàng và thật gần gương mặt cô. Gần đến nỗi bờ môi họ dường như muốn chạm vào nhau. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, bao
nhiêu sự thật của quá khứ, những băn khoăn, những hờn trách lại ùa về
trong tâm trí Vỹ Danh. Người con gái anh yêu, yêu cô càng nhiều thì lại
càng có ngàn câu hỏi mà anh cần lời giải. Cái ý nghĩ đó đã khiến anh
bừng tỉnh và thoát khỏi cảm giác mê muội của hiện tại. Phải rồi, cô vẫn
nợ anh thật nhiều, đứa con của họ và cả sự ra đi không lời từ biệt của
cô … anh đều muốn biết…
…
Anh đứng lặng người trước cửa nhà cô. Anh nhìn cô đăm đăm và tự hỏi,
liệu cô có thấu hiểu cảm giác của anh bây giờ không? Muốn yêu nhưng lại
do dự, muốn được gần bên cô nhưng lại sợ chính mình bị tổn thương lần
nữa.
Cơn gió nhè nhẹ cứ thoảng qua, cái khoảnh khắc ấy như đang dừng lại thật lâu giữa hai người.
-Chúc em ngủ ngon – Cuối cùng anh cũng mở miệng nói được một lời, dù đó chẳng phải là lời duy nhất anh muốn nói.
-Anh cũng vậy – Cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, nhưng đằng sau nụ cười ấy là cả một sự luyến tiếc đang dày vò trong trái tim.
Họ sẽ lại xa nhau một cách ngốc nghếch như thế này? Sẽ không nói một lời mà bỏ đi như thế?
Anh cười nhẹ nhìn cô lần cuối. Rồi anh xoay bước đi.
Trái tim cô thắt lại, ánh mắt dõi theo bóng anh trong hụt hẫng. Anh sẽ ra đi như thế một lần nữa?
Cơn gió lạnh lại thổi tạt vào mặt anh. Anh khẽ rùng mình, thấy trái
tim mình càng lạnh lẽo khi khoảng cách giữa anh và cô càng xa dần. Dường như mỗi bước chân anh bước là chính anh đã đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh
xa thêm một khoảng. Dĩ nhiên đó chẳng phải là điều anh muốn.
Anh chợt dừng hẳn lại, xoay người nhìn về phía cô. Rồi từng bước, anh chậm rãi bước trở về bên cô. Anh đứng thật gần trong ánh mắt ngỡ ngàng
của cô, rồi bất ngờ dùng hết sức ôm chặt cô vào lòng. Vòng tay anh siết
thật chặt, áp bờ má mình vào mái tóc cô.
Cô đứng sững trong khoảnh khắc đó, không rõ là thật hay mơ. Nhưng bàn tay cô đã dịu dàng đặt nhẹ lên tấm lưng anh từ lúc nào, chính cô cũng
chẳng rõ. Thoáng trong cảm giác mơ hồ đó là giọng nói nhẹ nhàng từ anh.
-Hãy để anh được yêu em lần nữa… chúng ta đừng rời xa nhau nữa, có được không em?
Lời nói đó nó khiến khóe mắt cô cay xè, nước mắt cứ tuôn ra ào ạt như kẻ ngốc. Cô gật gật đầu chấp nhận một cách vô điều kiện trong vòng tay
anh. Đó chính là lời nói cô mong chờ từ rất lâu, rất lâu rồi không phải
sao? Còn có niềm hạnh phúc nào lớn hơn cảm giác được anh yêu thương
trong vòng tay ấm áp này?
Cái gật đầu cùng tiếng nấc nghẹn ngào của cô cũng khiến cặp mắt anh
đỏ hoe. Anh siết chặt cơ thể ấy, mái tóc ấy, và tự hiểu rằng, đời này
kiếp này, người anh yêu duy nhất sẽ chẳng là một ai khác nữa. Bao nhiêu
đau khổ, bao nhiêu oán trách cũng không đủ tách cô ra khỏi cuộc đời anh, dường như chỉ vì một lý do duy nhất: họ sinh ra là để dành cho nhau.
Cô ngồi tựa đầu mình lên vai anh trong yên
lặng. Cánh tay anh choàng quanh cô, ôm chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn. Bàn tay còn lại, anh đan chặt từng ngón tay mình vào từng ngón tay cô, nhất
định sẽ không buông ra lần nữa.
Họ ngồi bên nhau lặng yên giữa căn phòng, trong tiếng nhạc dịu dàng
phát ra từ bộ phim mà họ đã cùng nhau xem hơn cả mười lần. Vậy mà cảm
giác bây giờ vẫn chẳng khác gì lúc xưa, có khi từng khoảnh khắc còn đáng giá hơn gấp ngàn lần cái ngày trước.
Màn hình le lói ánh sáng nhạt nhòa từ cảnh cuối của bộ phim, khi mà
nữ nhân vật chính trút hơi thở cuối cùng nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay
người cô ấy yêu thương nhất. Vỹ Danh cảm nhận được bờ vai anh nóng hổi
và ướt đẫm vì những giọt nước mắt của Vi Lam. Cô ấy lần nào cũng như
thế, dù đã xem bao nhiêu lần thì cũng chẳng thể cầm được nước mắt ở đoạn kết. Vỹ Danh vẫn nhớ rõ lắm cái cảm giác ấy, và giờ thì trong vòng tay
anh, cô ấy lại khóc như thế một lần nữa, nhưng sao nhìn những giọt nước
mắt ấy, anh lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Anh vỗ nhè nhẹ bàn tay mình
trên vai cô, rồi dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt đang rơi trên bờ má cô. Cô ngước cặp mắt đỏ hoe nhìn anh, rồi lại bật khóc.
Cánh tay cô ôm chặt lấy cơ thể to lớn của anh, người cô run lên nhè
nhẹ theo từng tiếng khóc. Anh hiểu, anh hiểu cô đang khóc vì điều gì,
bởi vì chính anh, chính bản thân anh dường như cũng không thể cầm nổi
nước mắt, và nó cứ rơi một cách ngu ngốc không thể kiềm chế được.
-Qua rồi, tất cả đã qua rồi… – Anh siết chặt cơ thể cô và thì thầm
-Em nhớ anh nhiều lắm… – Cô nói khi vẫn cố giấu mặt mình nép vào ngực anh
-Anh biết. Ngày tháng không có em, anh thật khó sống. Tất cả anh đều
không quan tâm đến nữa, anh chỉ cần có em, vậy là đủ lắm rồi…