Yêu Không Lối Thoát 2

Chương 4: Chương 4




Cuộc sống cứ thế vẫn tiếp diễn, và vòng đời vẫn tiếp tục xoay đều.

Anh đã không gặp lại cô, như lời anh đã hứa.

Và cô đã cố quên đi anh, như cô đã tự nhủ với lòng.

Họ sẽ quên được nhau thật sao? Có lẽ được, mà cũng có thể là không. Ít ra là bản thân họ đều cố gắng để quên, đều cố ôm chặt trái tim mình mỗi khi nhớ về nhau.

Những lúc nhớ anh, cô chạy vội vào phòng, tự nhìn mình trong gương rồi bật khóc. Khóc cho những đau đớn và nhớ nhung vỡ òa ra hết. Khóc xong rồi tự dưng sẽ nguôi ngoai đôi chút. Chỉ là đôi chút thôi, vì cô biết trong lòng mình, hình bóng anh vẫn còn đâu đó, hiện hữu rõ ràng lắm.

Và những lúc anh nhớ cô, anh mở nước thật to xối mạnh vào người ướt sũng. Nước càng lạnh sẽ làm anh càng tỉnh táo. Hét to một tiếng, bao nhiêu ức chế dồn nén trong lòng sẽ tan biến… Tan biến thật hay không? Anh vẫn tự dối lòng rằng đó là sự thật, vì chỉ như thế, anh mới có thể tiếp tục sống, những ngày tháng không có cô bên cạnh.

…………

Một tháng, hai tháng rồi ba tháng đã trôi qua. Cuộc đời họ vẫn không có gì thay đổi, vẫn đều đặn như lúc trước.

Có khác chăng là ở Vi Lam, cô bắt đầu nhận ra một thứ tình cảm kỳ lạ nơi ánh mắt Vỹ Tường dành cho cô. Anh quan tâm cô nhiều vô kể, giúp cô không biết bao nhiêu việc, dù lớn dù nhỏ. Ban đầu cô nghĩ anh tốt vì họ là bạn, và có thể vì anh thấy không yên lòng khi Vỹ Danh là người đã mang cô vướng vào một cuộc tình đau khổ.

Nhưng rồi, cô đoán được rằng Vỹ Tường đã yêu thích mình. Cô không buồn, không sợ nhưng cũng không vui. Đối với cô, Vỹ Tường mãi là một người bạn tốt, và cô chưa bao giờ nghĩ về anh nhiều hơn thế. Biết rõ lòng mình là vậy, nên cô cũng chẳng bao giờ để anh có cơ hội nói những lời yêu thương ấy, vì cô sợ anh sẽ là người phải đau buồn vì cô. Cảm giác yêu một người nhưng không thể ở bên người đó, nó đau khổ thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết. Vì vậy cô không muốn Vỹ Tường cũng như mình, mong rằng những trực giác của cô đều là sai lầm.

……..

Cô quyết định nghỉ ngơi một tháng, không làm việc nữa. Đi du lịch đâu đó giải khuây, sẽ thôi không nghĩ về anh nữa, và cũng tạo cho cô và Vỹ Tường thêm một khoảng cách. Mọi việc trong quán, cô giao lại cho Vỹ Tường xử lý, và mình thì cứ thế mà rong ruổi đến những nơi thanh thản tâm hồn.

Trời và biển, càng ngắm lòng cô lại càng thấy yên bình đến lạ.

Cô lấy tay giữ chặt cái nón rộng vành trong cơn gió lộng. Mái tóc bay lòa xòa, chiếc váy màu tươi tắn bay phấp phới giữa cái nắng rực rỡ của biển hè.

Cô dạo bước trên bãi cát trắng. Bãi biển hôm nay đông đúc người, ồn ào náo nhiệt. Cô mỉm cười, đứng lại nhìn hai đứa bé đang chơi trò xây lâu đài cát. Tự dưng nó làm cô nhớ đến con gái của Hải Đình, cũng lâu rồi cô không gặp lại nó.

Nhưng ở đời thật có lắm chuyện không thể ngờ.

Một trái bóng tròn lăn đến chạm vào chân cô. Cô xoay người nhìn lại.

Một cô bé lon ton chạy lại đến bên Vi Lam.

Cô giật mình, ngồi thụp người xuống nhìn con bé.

-Sin à, sao em ở đây?

-Chị Vi Lam – Con bé mỉm cười, đúng là con gái của Hải Đình rồi.

Cô ngước mắt lên nhìn, Hải Đình đang dần bước tới, tròn xoe cặp mắt nhìn cô.

-Vi Lam? – Anh gọi vẻ mừng rỡ như không tin vào mắt mình

-Anh Hải Đình. Hai cha con đi chơi với nhau sao? – Vi Lam đứng bật dậy, nhoẻn miệng cười.

Hải Đình chưa kịp trả lời câu hỏi ấy, thì bé Sin đã nhanh chóng chạy ù về phía sau.

-Chú Danh !

Con bé reo lên mừng rỡ. Nhưng tiếng gọi của con bé đã vô tình làm trái tim cô thắt lại, sững sờ.

Hình bóng ai như anh… đang thấp thoáng… xa xa và mờ ảo…

Cô và anh đã gặp lại tình cờ và ngại ngùng như thế. Muốn quên một người thật sự là khó đến thế sao? Ông trời lẽ nào cứ muốn đùa giỡn họ, muốn thử thách sự cứng cỏi của trái tim họ? Nếu là thế thì có lẽ ông trời đã sai lầm. Bởi vì… họ chẳng thể nào cứng rắn mãi, khi ở gần bên nhau.

Cô cùng ba người họ ăn tối ở một quán ăn bên bờ biển. Không khí vui vẻ, nhưng thật sự giữa cô và anh chẳng nói thêm một lời nào ngoài những lời khách sáo chào hỏi nhau. Họ vẫn cố cư xử như những người xa lạ, ánh mắt chạm nhau rồi vội vã nhìn sang nơi khác, họ sẽ cố để không bị cuốn vào ánh mắt nhau lần nữa.

Nhưng rồi tối hôm ấy, họ lại không thể tách khỏi nhau như lòng họ mong muốn. Hai con người ấy, một lần nữa lại phải ở gần bên nhau.

Anh và cô dạo từng bước chậm rãi trên con đường lộng gió. Họ đi bên nhau trong yên lặng, chỉ nghe tiếng sóng biển rì rào từng cơn tràn vào những bãi cát.

-Anh không cần đưa em về đâu – Vi Lam lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa họ

-Không sao mà

Vỹ Danh nhoẻn miệng cười, liếc nhìn cô thật nhanh rồi lại nhìn xuống đôi chân đang bước đi của mình. Sự thật thì lòng anh đang thầm trách Hải Đình nhiều lắm, tự dưng lại bỏ đi trước rồi bắt anh phải đưa cô về. Cố gắng tránh né nhau để rồi cuối cùng vẫn phải đi bên nhau như thế, và trái tim anh giờ lại cứ rối bời, đập từng nhịp loạn xạ…

Cả hai dừng lại trước những căn nhà nghỉ ven biển. Vi Lam gật đầu chào anh rồi lặng lẽ bước về phòng. Thật là khó khăn lắm cô mới có thể rời khỏi anh như thế, nhưng cô không thể để anh biết cảm xúc thật của mình. Phải cố che giấu nó thật kỹ càng, chôn chặt nó vào tận đáy trái tim mình.

-Vi Lam…

Tiếng ai như anh gọi cô từ phía sau. Cô lặng người quay lại nhìn. Anh vẫn đứng đó ở một khoảng thật xa, tay đút gọn vào túi, vẫn là dáng đứng lạnh lùng của ngày nào.

Anh nhìn bóng cô quay lại, mái tóc bay nhè nhẹ trong gió. Người con gái ấy đã từng khiến anh yêu điên loạn, và đến giờ thì dường như tình cảm ấy vẫn chưa hề phai nhòa, cho dù anh đã cố gắng hết sức để quên…

-Em… vẫn sống khỏe chứ? – Anh bất giác hỏi, tiến lại thật gần với cô hơn.

-Em vẫn khỏe – Cô mỉm cười

-Chúng ta vẫn là bạn phải không? – Anh ngập ngừng hỏi

-Ừ, vẫn là bạn – Cô gật đầu, gượng cười đáp lời anh

Anh cũng mỉm cười nhìn cô, vẫn là ánh mắt dịu dàng ngày ấy.

-Chúc em ngủ ngon

-Anh cũng vậy

Anh gật đầu chào cô lần cuối, rồi xoay người bước đi.

Cô nhìn theo bóng anh, trái tim lại thấy nhói đau kỳ lạ. Vấn vương và nhớ nhung hình bóng ấy, và giờ thì anh đã xuất hiện trước mắt cô, nhưng vẫn xa vời lắm và mãi không thể chạm đến được. Cảm giác đau lòng đến vô tận, hụt hẫng và tiếc nuối…



Duyên số là do số phận sắp đặt, chẳng phải là thứ con người có thể tự quyết định được. Và duyên phận giữa anh và cô vẫn mãi chưa đến điểm dừng.

Vi Lam đang lang thang dạo chợ đêm, ghé vào một quầy quà lưu niệm, chọn một cái vòng tay xinh xắn, định bụng sẽ tặng cho bé Sin làm quà.

Bất chợt, giọng một ai đó đang hỏi chuyện làm cô giật mình ngước đầu lên nhìn.

-Lấy cho tôi món này, màu hồng nhé? Tặng quà cho con nít đó nên gói lại đẹp đẹp giùm tôi

Người đứng đấy là Vỹ Danh, tay cầm một đôi giày nhỏ.

Vi Lam ngỡ ngàng trong một phút, rồi cô bật cười gọi anh.

-Không phải anh định mua đôi giày ấy cho bé Sin chứ?

Vỹ Danh ngạc nhiên quay người lại nhìn, mắt tròn xoe khi thấy cô đứng đó.

-Đôi giày này nhỏ lắm, em bé sơ sinh mang thì vừa, chứ bé Shin đã 5 tuổi rồi, anh mua làm sao nó mang? – Cô cười, giật nhẹ đôi giày trên tay anh và trêu

-Vậy sao? – Anh nhoẻn miệng cười bối rối – May mà gặp em

-Lấy đôi này đi – Vi Lam nhanh tay chọn một đôi giày khác đưa cho anh

-Ừ, thì đôi này vậy. Cám ơn em nhé



Họ cùng bước ra khỏi cửa hàng, mỗi người cầm một món quà được gói thật xinh xắn trên tay. Họ nhìn nhau một lúc thật lâu, trong ngại ngùng.

-Em đi hướng nào? – Anh hỏi, chỉ tay bâng quơ về phía con đường

-Em đi bên này – Cô đáp, chỉ tay về phía mình chọn

-Ừ… Vậy… anh đi bên này – Anh cười, nụ cười mà anh cố gắng lắm mới lộ ra được.

Cô gật nhè nhẹ đầu, hiểu rõ lòng anh và cô đang nghĩ gì. Họ muốn thật lòng rời xa khỏi nhau, vì họ biết trái tim mình có thể sẽ không đứng vững nổi khi cứ chạm mặt nhau như thế.

Cô lặng lẽ bước đi về phía mình đã chọn, phớt nhẹ người qua vai anh mà lòng đau đến thấu tim. Nước mắt hình như lưng tròng đâu đó trên khóe mắt, và cơn nghẹn ngào chua chát đang dâng lên trong cổ họng. Muốn bật khóc nhưng phải cố kiềm nén lại, cảm giác đau lòng khi phải từ bỏ thứ tình yêu mà cô biết là tình yêu sâu đậm…

Cô lặng lẽ bước đi giữa dòng người đông đúc trên con phố biển. Người người cười nói rộn ràng, tiếng nhạc văng vẳng đâu đó, ánh sáng chớp tắt của những ánh đèn màu, không gian xung quanh cô rộn rã và nhộn nhịp đến thế nhưng sao lòng cô cứ đau dai dẳng không ngừng, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và lạc lõng giữa cuộc sống này quá… Vì cô đã không còn anh bên cạnh.



Nhưng rồi, định mệnh như sắp đặt sẵn, thần tình ái cứ như đeo bám họ không rời, và đùa giỡn với trái tim mỏng manh của họ.

Giữa con phố đông người, giữa ngã tư đông đúc…

Họ lại đối diện nhau một lần nữa.

Chỉ là một khoảng cách ngắn mà ngọn đèn giao thông màu đỏ đang ngăn bước chân họ lại. Họ đứng lặng người nhìn nhau, ánh mắt không rời nhau nữa. Đã là quá đủ rồi, đừng đùa giỡn như thế nữa… Muốn trốn tránh nhau nhưng sao lại khó khăn đến thế. Họ cứ như đang tự bước trên vòng tròn lẩn quẩn, dù có đi ngược hướng với nhau, thì cuối cùng vẫn lại gặp nhau tại một điểm như định sẵn.

Đèn giành cho người đi bộ chợt chuyển sang màu trắng.

Họ bước xuống lòng đường, chậm rãi từng bước một.

Họ gặp nhau giữa lòng đường, ánh mắt nhìn nhau đau đáu.

Họ vẫn đứng đấy, mặc kệ cho dòng người đông đúc đang cố chen lấn băng ngang qua lòng đường.

Ánh mắt anh nhìn cô sâu tận trái tim.

-Đừng đùa giỡn với anh nữa, Vi Lam à – Anh nói thì thầm, ánh mắt không rời cô dù chỉ là một giây phút

-Vậy anh… cũng đừng đùa với em nữa – Cô đáp, khóe mắt thấy cay cay đến lạ

-Tại sao chúng ta cứ phải như thế này? – Anh nhếch miệng cười, nụ cười cay đắng

Rồi anh nắm chặt lấy bàn tay cô.

-Đi theo anh

Anh nói và chẳng chờ cô đáp trả. Vì anh biết, cô đã không thể nào từ chối lại trái tim mình nữa rồi. Anh biết lòng cô cũng như anh, đã đi đến một giới hạn cực độ của chính mình, và không thể nào chịu đựng nổi nữa…

Và anh kéo tay cô đi thật nhanh… giữa dòng người đông đúc vội vã…

Bàn tay ấy nắm chặt lấy tay cô không rời, kéo đi vội vã.

Cô lẳng lặng bước theo anh, ngoan ngoãn không chút kháng cự.

Vì cô biết, bàn tay anh đã trói chặt trái tim cô mất rồi. Đã vuột khỏi tầm tay một lần, lẽ nào cô sẽ lại để anh ra đi một lần nữa? Cô có đủ can đảm và dũng khí để làm điều ấy hay không? Cô không dám tin vào bản thân mình nữa rồi.

Bàn chân anh bước chậm dần, rồi dừng lại hẳn trước bãi biển vắng. Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhàng và tiếng sóng vỗ bờ từng hồi một. Không gian yên lặng trong buổi đêm, chỉ có tiếng hai trái tim đang đập loạn xạ từng cơn…

Anh nhìn cô hồi lâu, lặng thinh không nói gì. Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, và ánh mắt nhìn cô đăm đăm sâu thẳm.

Rồi anh ôm cô vào lòng. Chiếc ôm nhẹ nhàng nhưng đủ sưởi ấm trái tim đơn độc bấy lâu nay của cô, chiếc ôm làm khóe mắt cô trở nên cay xè một cách kỳ lạ. Hơi ấm ấy, cô đã từng nhớ nó tha thiết bấy lâu nay.

-Anh không làm được. Không thể quên em được – Giọng anh run run, nói thì thầm bên tai cô.

Cô lặng người, cơn nghẹn ngào như muốn vỡ òa thành tiếng khóc. Nhưng cô cố kiềm nén lại cái cảm xúc đáng ghét ấy, cố dằn lòng mình phải mạnh mẽ khi ở bên anh.

-Anh đã cố quên, cố quên em thật nhiều. Nhưng đến khi gặp lại em, thì hình như tất cả những việc anh làm đều trở nên vô nghĩa. Bao nhiêu công sức đã bỏ ra, bao nhiêu nhớ nhung cố chôn vùi trong tim, giờ đều là vô nghĩa thật rồi. Anh phải làm sao đây?

Cô vẫn không trả lời, vòng tay siết chặt lấy anh hơn, và từng ngón tay cào nhẹ vào da anh. Cô không muốn trả lời câu hỏi ấy, một câu hỏi mà chính cô cũng đang tìm lời giải đáp.

-Vi Lam à, chúng ta quay về bên nhau em nhé?

Anh hỏi, đẩy nhẹ người cô ra để đối mặt với mình. Ánh mắt anh nhìn cô đau đáu, mong mỏi một câu trả lời có thể làm trái tim anh hạnh phúc.

-Em nhận ra mình không phải là một người cao thượng, mà là một kẻ ích kỷ trong tình yêu. Em đã buông tay anh ra một lần… và em sẽ không bao giờ buông tay anh thêm một lần nữa đâu… Không bao giờ.

Anh lắng nghe từng lời cô nói, khóe môi chợt hiện lên một nụ cười hạnh phúc mà chính anh cũng không điều khiển được. Nụ cười cứ tự dưng hiện hữu, vì một thứ cảm xúc lâng lâng kỳ lạ đang dâng trào đầy ắp khắp tâm trí anh. Người con gái anh yêu, anh sẽ quyết định yêu cô một lần cho đáng, sẽ không để cô phải đau khổ hay tổn thương thêm một giây phút nào nữa.

-Anh sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy. Anh không thể yêu một người mà lại sống bên một người khác. Anh sẽ không để chúng ta phải rời xa nhau nữa.

Anh nói rồi đặt vội lên môi cô một nụ hôn dịu dàng. Cô bất ngờ, bối rối nhưng rồi khẽ mỉm cười đón nhận nụ hôn ấy. Cảm giác ngọt ngào đã rời xa cô bấy lâu nay, đến giờ cô mới cảm nhận lại được. Được yêu anh lần nữa, ôm anh trong vòng tay và cô chỉ muốn giữ chặt anh cho riêng mình. Anh… sẽ chỉ thuộc về mình cô mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.