Vi Lam mệt mỏi rót đầy ly nước sau khi thức dậy, chợt tiếng chuông cửa nhà lại reo lên. Lẽ nào Vỹ Tường lại đến?
Cô mở dần cánh cửa, và người con trai quen thuộc đang đứng đó, mỉm cười hạnh phúc nhìn cô.
-Chào buổi sáng – Vỹ Danh cười tươi rói đứng trước cửa, một tay giơ bịch thức ăn sáng lên đung đưa trước mặt.
-Em khỏe chưa? Ngủ có ngon không? – Anh tiếp tục hỏi dồn, bước vào nhà và đóng cánh cửa lại
-Em còn mệt lắm – Vi Lam đáp gọn, có chút giận hờn và lạnh lùng trong lời nói.
Cô ngồi bệt xuống ghế sofa mệt mỏi.
-Em sao vậy? – Anh đặt thức ăn sáng xuống bàn, rồi quỳ gối bên cạnh
nhìn cô, ánh mắt dịu dàng – Em mệt lắm sao? Đã uống thuốc chưa?
-Rồi – Cô gật đầu, vẫn là giọng điệu có chút thờ ơ như ban nãy.
-Giận anh hả? – Vỹ Danh nheo mắt nhìn cô dò xét
-Không
-Giận thật rồi – Anh khẽ cười, rồi chồm người ôm lấy cô vào lòng.
-Bỏ ra đi, em đang bệnh đó – Cô phản kháng, cố gắng đẩy nhẹ người anh ra
Nhưng anh lại dễ gì mà bỏ cô ra như vậy? Anh càng siết chặt vòng tay hơn, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ.
Cô cố chống cự, cố đẩy người anh ra, nhưng tất cả là vô ích. Vì cô đã quá yếu sức để có thể phản kháng lại sức mạnh của anh, và cuối cùng cô
đành ngoan ngoãn để mặc anh hôn mình.
-Đừng giận anh nữa mà – Anh thì thầm trên bờ môi mỏng manh ấy
-Em bệnh, sẽ lây cho anh đó
-Bệnh thì bệnh, anh mặc kệ – Anh đáp lời bằng một cái hôn dịu dàng
Cô nhỉn anh bằng ánh mắt hờn dỗi, rồi bất chợt đánh mạnh vào ngực anh đầy trách móc.
-Tối qua anh bận rộn lắm phải không? – Cô hỏi lẫy
-Bận gì chứ? – Anh trợn tròn con mắt nhìn cô, vừa buồn cười vừa cố
phân bua – Em nghĩ anh làm gì? Mới sáng sớm anh chưa kịp về nhà, đã chạy ngay đến coi em. Anh lo cho em nhiều như vậy, em còn nghi oan cho anh
sao?
-Sao em biết được?
-Vậy giờ thì biết chưa? – Anh nheo đôi mắt, rồi lấy tay béo nhẹ hai má cô – Giận hờn lung tung nè…
-AA đau em – Cô hét lên, xoa nhẹ hai gò má
Anh bật cười trước bộ dạng đó, khẽ xoa nhẹ mái tóc cô.
-Ăn sáng đi, anh mua cháo cho em đó. Ăn nhiều cho mau hết bệnh
-Anh làm như em là con nít không bằng – Cô bĩu môi phản đối lời anh
-Thì là con nít mới giận hờn lung tung như vậy
-Vậy thì anh đang dụ dỗ con nít đó – Cô bật cười, hỉnh mũi trêu anh
-Vậy anh có bị bắt không đây? – Anh cười rồi nhào đến ôm chặt lấy cô trên ghế.
Buổi sáng của họ đã bắt đầu một ngày hạnh phúc như thế. Bao nhiêu
nước mắt đã rơi vì cuộc tình này, và rồi cuối cùng hạnh phúc lại vẫn cứ
kéo đến, cố xóa nhòa đi những dòng nước mắt ấy. Tình yêu giữa họ, liệu
sẽ tiếp tục tồn tại như thế được đến khi nào? Sẽ là mãi mãi hay sẽ chỉ
là ngắn ngủi và vụt tan biến trong phút chốc?
…………………….
Trái tim Vi Lam gần như ngừng đập, như có ai đang bóp chặt nó đến nghẹt thở trước lời tâm sự của Tư Hân.
“Hình như anh ấy có người khác rồi”
Tư Hân đã nói vậy đấy, với Vi Lam, với chính cái người là kẻ thứ ba ẩn mặt.
Vi Lam sững người, cố giấu đi ánh mắt tội lỗi và chỉ khẽ cười nhẹ đáp lại lời tâm sự ấy. Người con gái đang ngồi đối diện với cô, đã xem cô
như người chị em thân thiết, đã có thể kể mọi việc tình cảm với cô. Còn
cô, một kẻ giả dối, khoác lên mình bộ mặt thân thiện, nhưng sự thật
những việc cô đã và đang làm, không thể nào xóa nhòa được nữa. Cô tự
thấy lòng chua chát và rối bời…
…….
-Cô ấy đã nhận ra rồi – Cô thì thầm khi ngã đầu vào vai anh
-Về quan hệ giữa chúng ta? – Vỹ Danh đáp, ánh mắt nhìn xa xăm vô hồn
-Không hẳn… nhưng cô ấy biết anh có người khác
-Lẽ ra là phải biết từ lâu rồi. Con gái chẳng phải nhạy cảm lắm sao?
-Phải, có lẽ là đau lòng lắm… – Cô ngập ngừng vì trái tim chợt nhói đau kỳ lạ – Em không dám đối mặt với cô ấy nữa…
Anh xoay nhẹ đầu, liếc mắt nhìn về phía cô, từng ngón tay đan chặt vào bàn tay cô.
-Ngày mai… anh sẽ nói sự thật nhé? – Anh hỏi thầm, mắt vẫn nhìn cô đầy bối rối
-Đừng… – Cô đáp, liếc vội mắt nhìn anh – Đừng nói
-Tại sao? Chẳng phải chúng ta luôn mong mỏi giây phút này hay sao? Nếu bây giờ không nói, anh sợ mỗi ngày sẽ càng thêm khó khăn…
-Cô ấy sẽ chấp nhận được hay sao? – Vi Lam ngước nhìn anh, khẽ nheo đôi mắt
Anh sững người, điều cô nói là sự thật. Đó là việc duy nhất anh luôn
lo lắng về Tư Hân, là thứ duy nhất để anh duy trì mối quan hệ với cô ấy. Nếu cô ấy là người hiểu chuyện và dễ dàng chấp nhận mọi thứ, thì anh đã chẳng phải đứng giữa thế tiến thoái lưỡng nan như vậy. Nói ra lời chia
tay, có bao giờ cô ấy sẽ lại làm điều dại dột một lần nữa?
-Anh không biết… – Anh lắc đầu, thở dài và nhắm hờ cặp mắt
-Anh biết mà. Vì anh biết cô ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thật, nên anh mới không thể nói lời chia tay… có đúng không?
-Nhưng anh cũng không muốn em tiếp tục dằn vặt như vầy nữa. Đối với
anh, nhìn em tự trách mình, anh buồn và lo lắng đến phát điên đi được.
Nếu phải chọn một, anh sẽ chọn người anh yêu…
-Đừng ích kỷ như vậy anh à. Chúng ta đã quá ích kỷ rồi…
-Vậy sẽ là bao giờ?
-Em không biết… nhưng không phải là lúc này…
-Một năm? Hai năm? Mười năm? Nếu em không điên, thì anh cũng điên mất rồi!
Anh trở nên to tiếng, phẫn nộ với cái suy nghĩ cứ phải giấu giếm tình cảm của mình mãi mãi.
Cô lặng thinh, không biết phải nói gì. Anh rối loạn ư? Cô còn rối hơn anh gấp trăm lần.
-Đi! Đi với anh! – Anh ngồi bật dậy, kéo mạnh tay cô tiến về phía cửa
-Đi đâu chứ? – Cô hét lên, giật mạnh tay mình lại
-Đi nói rõ mọi chuyện với cô ấy! – Vỹ Danh hét lên
-Anh đừng có điên mà! – Cô to tiếng đáp lại, cố giật bàn tay ra khỏi anh
-Anh điên? Phải, anh điên rồi. Anh phát điên khi thấy em như thế. Anh là người làm sai, anh đã khiến em trở thành một kẻ thứ ba ích kỷ. Tiếp
tục như thế thì em sẽ cứ dằn vặt mãi trong lòng, còn muốn nói ra mọi thứ một lần thì em lại không chịu? Vậy rốt cuộc là em muốn gì? EM NÓI ĐI?
-Anh nghĩ mọi chuyện giải quyết dễ dàng như vậy sao? Anh chỉ biết
bồng bột nhất thời thôi, sao không nghĩ cho em chứ? Nếu cô ấy không chấp nhận sự thật, làm những chuyện dại dột, thì liệu em và anh có yên ổn mà sống tiếp tục không?
Cô hét vào mặt anh, đôi mắt đỏ hoe ướt nhòe.
Còn anh đứng đó, vẫn nắm chặt bàn tay cô, người run lên vì cơn giận…
-Em nghĩ là anh dễ chịu, thoải mái lắm sao? Chính anh là người gây ra mọi chuyện. Là anh đã làm em phải đau khổ như vậy… Nhìn em khóc, nhìn
em gánh chịu mọi thứ một mình, trái tim anh không chịu đựng nổi nữa rồi. Anh chỉ muốn làm điều gì đó để giải thoát chúng ta khỏi cái vòng lẩn
quẩn này. Em nói em là kẻ thứ ba ích kỷ, vậy anh lại càng là một thằng
đàn ông tồi tệ, khi làm tổn thương hai người con gái… Nhưng em đã muốn
như thế… vậy thì được… cứ thế đi… em cứ tiếp tục mà tự dằn vặt với lòng
mình đi… và cứ để mặc anh tiếp tục làm một thằng đàn ông xấu xa. Vậy là
em vui rồi chứ gì?
Anh kết thúc câu nói bằng một giọng cười khinh miệt, là tự khinh
chính bản thân mình khi chẳng thể làm được một điều gì cho ba người họ.
Cuộc tình này… lẽ nào sẽ mãi là một trò chơi không lối thoát?
Anh buông vội bàn tay cô ra, rồi bước nhanh ra khỏi nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt cô…