Căn phòng rộng nhưng trống trải đã lâu vì
thiếu vắng tiếng cười. Anh nằm dài trên ghế, đầu óc quay cuồng đau như
búa bổ. Tiếng cười đâu đó của cô đang vọng lại trong tâm trí anh.
Vi Lam ngồi trên bậc bếp, khẽ cười và nháy mắt với anh.
Anh thẫn thờ nhìn cô, rồi hình bóng ấy dần tan biến vì tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày anh làm cô khóc, và họ đã chẳng
gặp lại nhau lần nào nữa. Xa nhau như thế, xa nhau đến bao giờ thì mới
là đủ chứ? Anh chìm mình vào men rượu từng đêm, cố gắng không nghĩ về cô nữa. Nhưng những lúc thế này, chỉ một mình anh trong căn nhà vắng, anh
lại nhớ cô thật nhiều…
…
Điện thoại cô reo từng hồi. Cô bắt máy nhưng chỉ im lặng không nói một lời. Vì đầu dây bên ấy chính là anh…
-Vi Lam à… anh nhớ em nhiều lắm… Đến gặp anh đi, chỉ đêm nay thôi, được không em? Anh xin em đó… xin em mà…
Giọng anh đứt quãng từng hồi, giọng lè nhè của người say không tỉnh
táo. Cô chỉ lắng nghe, không đáp lại lời anh nói, vì trái tim cô cũng
đang mong mỏi hình bóng anh từng ngày…
…
Trái tim anh như bừng tỉnh khi tiếng chuông cửa vang vọng lại. Là cô ấy đến thật hay sao?
Anh loạng choạng chồm người dậy, bước về phía cửa nhà.
Cánh cửa mở toang, và anh mỉm cười nhìn người con gái ấy.
-Em đã đến… Anh nhớ em đến phát điên…
Anh nói và ôm chặt lấy cô vào lòng.
Rồi anh hôn người con gái anh yêu trong điên loạn. Cơn mê muội đã
nhấn chìm anh trong tình yêu cháy bỏng. Anh nhớ cô, yêu cô, sẽ làm tất
cả vì cô…
……………..
Đầu anh đau như búa bổ, anh khó chịu xoay người, bàn tay đập nhẹ vào trán để cố xoa đi cơn đau đang vồn vã kéo đến.
Nhưng anh chợt nhận ra, mùi hương thoang thoảng bên anh nghe sao lạ
quá. Chỗ trống bên cạnh anh vẫn còn hơi ấm, là của cô đã để lại từ buổi
tối hôm qua. Nhưng mùi hương này, chẳng phải là của cô… lẽ nào xa cô đã
lâu, anh đã quên mất nó rồi?
Anh ngồi bật dậy, với tay tròng chiếc áo thun vào người.
Anh bước ra khỏi phòng. Bóng người con gái đang đứng trong bậc bếp, vẫn mái tóc đen dài nhưng có điều gì đó làm anh khựng lại.
Anh linh cảm được điều gì đó kỳ lạ… bóng người đó chẳng thân thuộc như anh đã tưởng…
-Chào buổi sáng
Giọng nói ấy làm anh điếng người. Gương mặt ấy, chẳng phải Vi Lam, là người mà anh yêu thương và mong chờ từng ngày. Người đang đứng trước
anh, trong giây phút này, lại chính là Tư Hân.
Anh bối rối, hoang mang và bàng hoàng. Tối qua, người anh yêu thương không phải là cô hay sao? Tại sao mọi việc lại như thế?
Anh đập nhẹ vào đầu mình cho tỉnh táo. Đêm qua anh đã quá say rồi, có phải vì luôn nhớ về hình bóng cô mà anh đã nghĩ rằng người tìm đến anh
chính là cô? Nếu vậy thì… anh đã thật là hồ đồ quá rồi…
-Anh… – Tư Hân khẽ gọi khi thấy Vỹ Danh thừ người ra nhìn cô – Ăn sáng nhé? Đã lâu rồi em không làm bữa sáng cho anh thế này
Vỹ Danh ậm ừ ngồi xuống ghế, vẫn thấy hụt hẫng đến vô cùng. Bữa sáng
ấy, anh chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Lời Tư Hân nói, anh chẳng nghe
lọt được một câu. Vì tâm trí anh chỉ đầy ắp những bối rối và hoang mang, cảm giác thật có lỗi với cô… Thằng đàn ông như anh thật kỳ lạ, đối diện với người bạn gái, sao lại không thấy có lỗi, mà lại thấy tội lỗi với
người con gái mình yêu lén lút kia chứ? Câu trả lời dĩ nhiên là vô cùng
đơn giản, vì người anh yêu nhất từ tận đáy lòng, chỉ duy nhất mình cô ấy mà thôi…
………
Vi Lam ngồi co người trong góc phòng, giữa màn đêm lạnh lẽo. Căn
phòng không chút ánh sáng, chỉ le lói đâu đó ánh mập mờ từ ngọn đèn ven
đường. Ngoài trời, gió đang thét gào từng cơn, mưa đang giăng kín như
cõi lòng đau đớn của cô vậy.
Cô khóc thét lên trong nghẹn ngào. Hai tay ôm chặt đầu gối, thu mình thật nhỏ nhoi trong góc phòng.
… Cô đã đến tìm anh. Cánh cửa nhà chỉ hé mở…
… Cô đẩy nhẹ cánh cửa bước vào… Và anh đang hôn người bạn gái của mình trong điên loạn…
… Mùi rượu đâu đó thoang thoảng khắp căn phòng… Anh vội vã cởi nhanh hàng nút áo, rồi quăng mạnh nó xuống sàn nhà…
… Cô chỉ có thể lặng người, vội vã khép nhẹ cánh cửa lại trong trái tim vỡ nát…
………..
Là vậy đó… cô đang khóc vì cái gì chứ? Vì ganh tị với một ai đó? Cô
cũng có cái quyền được ghen hay sao? Là một kẻ xen ngang vào hạnh phúc
của người khác, và giờ thì lại khóc vì cái sự thật là anh đang ân ái bên người bạn gái của mình…
Tất cả đều rất nực cười… cô cười chính cái sự ngu ngốc và khờ dại của chính mình. Chính cô đã nói rằng sẽ rời xa anh, chính cô ngăn cản không để anh nói ra sự thật, và giờ thì cô khóc vì anh đang yêu một người
không phải là cô? Anh chỉ làm theo những gì cô muốn, lẽ ra cô phải vui
mừng mới phải? Vậy thì những giọt nước mắt này có nghĩa lý gì?
Nhưng cô không thể ngăn nổi trái tim mình. Nước mắt cứ rơi nhạt nhòa, trái tim cứ nhói đau, muốn vỡ tung khỏi lồng ngực. Cảm giác bế tắc lại
tràn về lắp đầy trái tim…
………………..
Anh đập mạnh cửa nhà cô như người điên. Nút nhấn chuông ở bên cạnh, nhưng anh mặc kệ, chỉ dùng hết sức đập loạn xạ lên cánh cửa.
Cánh cửa cuối cùng cũng chợt mở. Cô đứng đó, đối diện với anh thật
gần. Cặp mắt đỏ ngầu và sưng húp gần như đã khô cạn nước mắt vì anh.
Cô nhìn anh, thật vô hồn và trống rỗng, chẳng còn chút sức lực nào hay suy nghĩ gì nữa…
Anh đứng lặng người hồi lâu, nhìn cô đăm đăm.
Khoảng không im lặng giữa hai người như khiến thời gian ngừng lại, dài vô tận…
Bất chợt, anh choàng tay đẩy nhẹ người cô vào lòng.
Vòng tay anh siết chặt, từng ngón tay bấu chặt vào cơ thể nhỏ bé ấy.
Anh tựa cằm mình trên vai cô, lời xin lỗi cứ nghẹn lại nơi cổ họng mà chẳng thể nào thốt ra được. Mà có lẽ, đến lời xin lỗi anh cũng không đủ tư cách để nói ra nữa.
Vòng tay anh buông nhẹ khỏi người cô, rồi anh lặng lẽ quay bước đi.
Chỉ có thế… chỉ muốn gặp cô một lần để nói lời xin lỗi. Nhưng lời xin lỗi ấy vẫn mãi chưa thể nói ra được, và anh thì không đủ dũng khí để
cầu xin hay mang cô về bên mình được nữa.
Chỉ có thể lặng lẽ quay bước đi như thế…
Nhưng người anh như chết lặng lần nữa, khi vòng tay ấm áp của cô đột ngột ôm chặt lấy bờ vai anh.
-Đừng đi…
Giọng cô thì thầm, hơi thở ấm áp phà nhè nhẹ vào lưng anh.
-Em đừng làm thế. Anh không xứng đáng ở bên em….
-Không có anh bên cạnh, em càng đau lòng hơn anh à… Hãy ở bên em cho
đến ngày em không còn yêu anh nữa. Đến lúc đấy, em sẽ để anh ra đi.
-Sẽ có ngày đó hay sao?
-Sẽ có… Anh hãy tin là vậy
Anh xoay người lại rồi siết chặt cô vào lòng. Cảm giác yêu thương và
làm tổn thương một người thật mong manh quá. Yêu càng nhiều thì trái tim lại càng đau… nhưng có những con người dù biết sẽ đau nhưng vẫn chấp
nhận để được yêu hết mình…
……………
Thời gian lại êm đềm trôi qua, cuộc sống của họ vẫn cứ thế, vẫn cứ
yêu trong một tình yêu không lối thoát, không điểm dừng. Muốn kết thúc
mọi chuyện nhưng chẳng phải dễ dàng. Muốn cả ba người không bị tổn
thương, nhưng làm sao để có cách vẹn toàn?
………….
Ngày mưa gió, anh đội mưa khiến mình ướt như chuột lột, xếp hàng
trước tiệm chè cố mua cho cô món chè trôi nước nóng hổi mà cô bảo rất
muốn ăn. Nhìn anh đứng trước cửa nhà ướt sũng, miệng cười tươi rói với
bịch chè trên tay, trái tim cô lại loạn nhịp yêu anh thêm một phần.
Hôm nhà cô bị cúp điện, anh vội vã đến bên cô, thắp đầy một bàn đầy
những ngọn nến, xếp thành hình trái tim lung linh. Trong ánh sáng mập mờ dưới ngọn nến, cô đã trao anh một nụ hôn đầy yêu thương.
Những việc anh làm đều khiến cô yêu anh nhiều hơn. Bản thân anh cũng
muốn cô biết anh yêu cô nhiều thế nào. Anh không muốn mình là kẻ tệ bạc, chỉ có thể nói mà không thể làm gì, nên anh đã quyết bằng mọi cách phải khiến cô sống thật hạnh phúc, để bù đắp lại những mất mát và tổn thương anh đã gây ra. Có thể nó là không đủ, nhưng chí ít anh và cô cũng có
những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.
Còn đối với Tư Hân, anh gần như đã buông xuôi, chẳng giấu giếm cô
chút nào nữa. Chỉ thiếu một bước công khai người con gái đó là ai mà
thôi, còn lại thì, anh đã để Tư Hân biết là anh đang quan tâm đến một
người con gái khác nhiều hơn cô rất nhiều. Anh biết làm vậy là tàn nhẫn, nhưng anh không muốn cô cứ chồng chất một hy vọng nào đó nơi anh nữa.
Chia tay cô không chấp nhận? Vậy thì anh sẽ như thế, rồi sẽ đến một ngày cô phải chấp nhận sự thật mà thôi.
…
Anh và cơm vào miệng một cách vội vã, như cố nuốt trọn bữa ăn cho xong nhiệm vụ của mình.
Tư Hân ngồi đó, đối diện anh, cố gượng cười rồi gắp thêm vài món ăn vào chén cơm trên tay anh.
Anh khựng lại, nhìn cô ấy đăm đăm.
Đặt vội đôi đũa và chén cơm xuống bàn, anh nhìn cô vẫn bằng ánh mắt bất lực ấy.
-Em đừng như thế nữa, đừng cố đối xử tốt với anh như vậy. Em chỉ càng làm anh thấy mình thêm xấu xa mà thôi.
Tư Hân lắc đầu nguầy nguầy, cố kiềm nén đôi mắt đang dần đỏ hoe…
-Có phải anh nên đối xử thật tệ với em ngay từ đầu? Làm một kẻ sở
khanh, ruồng bỏ em, không quan tâm đến cảm nhận của em, mặc kệ em muốn
làm gì thì làm? Anh có nên làm vậy không?
-Anh… sẽ không làm vậy… – Cô đáp nghẹn ngào
-Vì anh còn có lương tâm của chính mình. Anh không muốn em phải sống
như thế này vì anh đâu. Anh cũng không thể tàn nhẫn bỏ rơi em được. Anh
chỉ mong em có thể hiểu, tình cảm là thứ không thể níu kéo được. Chúng
ta không thể ở bên nhau, đó không phải là lỗi của em, chỉ là vì chúng ta không còn duyên phận. Đừng níu kéo như thế này nữa Tư Hân à. Anh xin em đấy… Ở bên anh như thế này, em chẳng thể hạnh phúc đâu, và anh lại càng không muốn thấy em như vậy.
-Anh thật sự yêu cô ấy nhiều lắm sao?
Giọng Tư Hân hỏi trong cay đắng, giọt nước mắt vẫn lăn dài…
Anh lặng người nhìn cô, chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.
-Có thể cho em biết… cô ấy là ai không?
Trái tim anh thắt lại trước câu hỏi đột ngột ấy.
-Em biết để làm gì?
-Em thật sự rất muốn biết… Nếu cô ấy là người đáng để anh yêu… thì em sẽ buông tay anh ra, thật đó. Hãy cho em biết đi.
-Sự thật thì sớm muộn gì em cũng sẽ biết… Anh sẽ cho em biết câu trả lời vào một ngày nào đó…