Yêu Không Lối Thoát

Chương 72: Chương 72




Tạ Tề đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, đi tới bắt lấy cổ tay Mạnh Dao.

“Mạnh Dao, cô bình tĩnh một chút.”

“Bình tĩnh?! Tôi đã bình tĩnh rất nhiều năm, từ lúc cô ta bắt đầu quấn lấy A Nghiêu tôi đã không thể bình tĩnh nữa. Đều là tại cô ta, nếu như không cò cô ta thì sẽ không xảy ra chuyện, A Nghiêu cũng sẽ không phải chịu đau đớn như vậy, cũng sẽ không cần phải ở trong phòng phẫu thuật không biết sống chết thế nào! Đều là lỗi của cô ta!”

Ngay cả Tạ Tề Mạnh Dao cũng không nể mặt mũi, điên cuồng giùng giằng, còn muốn tới đánh Cao Ca, móng tay của cô thậm chí còn vạch ra mấy vết máu trên mặt Tạ Tề.

Một cô gái điện cuồng thì mười con ngựa cũng không kéo lại nổi.

Tạ Tề phải dùng hết sức lức toàn thân, thật vất vả mới đem hai tay cô ấy bắt chéo ra sau lưng, đè mạnh vào trên tường. Anh ta thở hổn hến nói: “A Nghiêu sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô.”

Mạnh Dao cười đau khổ. “Anh ấy còn biết nhìn tôi sao? Bây giờ trong mắt anh ất đều chỉ có con tiện nhân kia, tôi thua, thua một cách triệt để.”

“Mạnh Dao, có phong độ một chút đi, để lại cho chính mình chút mặt mũi.”

Mạnh Dao không nói gì, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt. Tạ Tề thấy cô dần bình tĩnh lại, đang chuẩn bị buông cô ra thì lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá bước ra.

Tất cả mọi người vây lại, muốn hỏi thăm tình hình bên trong của Tả Thừa Nghiêu.

Y tá kia lại không kiên nhẫn phất tay. “Tránh ra, mau tránh ra, bệnh nhân đột nhiên chảy máu quá nhiều, bây giờ tôi phải nhanh chóng tới kho máu, không được chắn đường.”

Vì vậy mọi người trong hành lang tự đồng để lại một lối đi.

Vừa nghe nói thương thế của Tả Thừa Nghiêu có biến chuyển, Mạnh Dao vốn đã an tĩnh thừa dịp Tạ Tề không chú ý liền nhanh chóng thoát khỏi khống chế của anh ta, sau đó lại nhào về phía Cao Ca. Ánh mắt của cô hung ác tàn nhẫn, giống như năm đó ở trong quán nhỏ kia cô đột nhiên gặp chuyện không may liền gắt gao chửi rủa Cao Ca.

“Cao Cao, vì sao cô không chết chung cùng mấy người Khưu An Khiết đi? Vì sao? Vì sao người bị thương không phải là cô?! Tôi nên để cho bọn họ giết con tin, sao tôi có thể ngu xuẩn như vây, vẫn cứ ảo tưởng, muốn A Nghiêu chọn tôi. Cứ giết chết cô chẳng phải là chuyện gì cũng giải quyết được sao? Cô chết đi! Cô chết đi!”

Hai tay của cô hung ác bóp mạnh lên cổ Cao Ca, dùng sức cực mạnh, thật sự muốn bóp chết Cao Ca ngay ở chỗ này.

Tạ Tề vội vàng gọi Từ Lập, hai người họ cùng nhau chế ngự Mạnh Dao lần thứ hai.

Hai người đàn ông cùng ra tay, mặc kệ Mạnh Dao có giãy giụa cỡ nào thì rốt cục vẫn bị ngăn chặn lại, không thể động đậy, không thể đả thương được Cao Ca thêm nửa phần.

Nhưng mà Mạnh Dao tuy rằng cơ thể bị chế trụ, tinh thần vẫn kích động như cũ, cô vẫn không ngừng kêu gào chửi bới, “Nếu như A Nghiêu có chuyện gì, tôi nhất định sẽ đưa cô chôn cùng! Lần này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”

Tuy rằng Cao Ca thật vật vả mới thoát ra khỏi trong tay Mạnh Dao, nhưng vừa thiếu chút nữa hít thở không thông, xung quanh trên cổ đã hiện ra dấu tay. Cô không ngừng ho han, miệng mở lớn thở dốc.

Từ lúc nhà họ Cao bắt đầu gặp chuyện không may, Cao Ca không hề có một đêm ngủ ngon, cũng không có một bữa cơm đàng hoàng. Sau đó lại bị bắt cóc, lại trải qua sự đả kích của việc sống chết, đến lúc này thực sự không còn chút sức lực. Lại bị Mạnh Dao đánh cho một trận, lại nghe thấy y tá nói cái gì mà xuất huyết nhiều, lúc này bất kể là tinh thần hay là thể chất của cô cũng đều không chịu nổi nữa.

Cô dựa vào tường, bất chấp tất cả mà mở miệng thật lớn để hô hấp, dường như trong ngực không có một chút hơi thở nào. Ý thức của cô chậm rãi mờ ảo, ngay cả tiếng Mạnh Dao đang lớn tiếng la lối cô cũng không nghe thấy, cuối cùng trước mắt cô tối sầm, cứ như vậy mà ngã xuống đất.

Trong nháy mắt trước khi hôn mê, trong đầu còn lại một chút ý thức, Tả Thừa Nghiêu, xin anh hãy sống.

***

Lúc Cao Ca tỉnh lại thất Tạ Tề đang ngồi cạnh giường.

Anh ta đang cầm điện thoại di động chơi trò chơi, thấy người trên giường đã tỉnh liền đứng dậy, vội vàng nói: “Đừng động đậy, đừng động đậy, bác sĩ nói cô không đủ dinh dưỡng lại mệt mỏi quá độ, phải để cô tĩnh dưỡng thật tốt. Cô vẫn còn đang truyền dịch đấy, đừng động đậy, đợi tôi chơi xong ván này đã, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Cao Ca nhớ lại chuyện trước khi ngất xỉu, trước tiên là lo lắng cho Tả Thừa Nghiêu, cô có chút mỏi mệt hỏi, “Tả Thừa Nghiêu, anh ấy không sao chứ?”

Tạ Tề vùi đầu vào trong trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ừ, không sao, không có gì nguy hiểm nữa, nếu không sao tôi lại ngồi ở chỗ cô chơi game chứ.”

Cao Ca hơi yên tâm, nhưng mà rất nhanh mọi chuyện lại xông vào đầu. Cố Tư Nguyên, Khưu An Khiết, Cao Lạc Thi, bọn họ đều chết hết sao? Mạnh Dao có khỏe không? Thật nhiều chuyện cô căn bản không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu, tình cảm, ân oán, lời nói thật, lời nói dối…

Bước tiếp theo, cô nên đi như thế nào?

Thật ra Tạ Tề nói không sai, trò chơi của anh ta rất nhanh đã kết thúc.

Anh ta ngẩng đầu lên, đỡ Cao Ca ngồi dậy, dùng gối đặt phía sau lưng cô.

Cao Ca lịch sự nói cảm ơn: “Anh Tạ, cảm ơn sự chăm sóc của anh với tôi, xin hỏi anh có chuyện gì muốn nói.”

Tạ Tề thu lại bộ dáng cà lơ cà phất ngày thường, bày ra vẻ nghiêm túc khó thấy: “Tôi ở chỗ này đợi cô nửa ngày là muốn chờ cô tỉnh lại, nói với cô rằng nên ở lại bên cạnh A Nghiêu, đừng rời đi nữa.”

Cao Ca sửng sốt, thực sự không nghĩ ra là Tạ Tề sẽ nói chuyện này. Cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, làm như không ôm lấy hi vọng: “Anh Tạ, anh nghĩ rằng trải qua nhiều chuyện như vậy mà tôi với anh ấy vẫn còn có thể ở bên nhau sao?”

“Vì sao không? Người A Nghiêu yêu là cô, vẫn luôn yêu là cô, tuy rằng cậu ta không thừa nhận nhưng tôi dám nói, từ bảy năm trước cậu ta đã yêu cô rồi.”

“Tôi không biết từ đâu mà anh lại hiểu sai như vậy, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng này. Tôi là con gái của người anh ấy hận, sao anh ấy có thể yêu tôi? Anh ấy chấp nhận tôi chẳng qua là để trả thù mà thôi, đối với những việc sau đó không cần tôi phải nói chắc là anh cũng đều biết rõ ràng. Tôi đã không còn là một cô gái ngu ngốc mười mấy tuổi, cho nên sẽ không còn ảo tưởng bất cứ chuyện gì nữa. Không, anh ấy không thương tôi, sẽ không yêu tôi. Còn tôi, từ lúc anh ấy làm những chuyện đó với nhà họ Cao…” Cao Ca không muốn nói thêm nữa, cô và Tả Thừa Nghiêu không thể đến với nhau được.

“Chuyện năm đó căn bản không phải như cô nghĩ, lúc đó A Nghiêu cũng không biết cô là con gái của Cao Chí Viễn. Những chuyện xảy ra ngoài ý muốn của hai người, gồm cả chuyện của mẹ cô đều không phải do cậu ta làm, mà là do Cố Tư Nguyên làm.”

“Anh nói cái gì?” Chẳng lẽ những gì Khưu An Khiết nói là thật. Cao Ca bỗng nhiên cả kinh, nhưng mà vì sao anh tư lại muốn làm như vậy? Lúc ở nhà xưởng bỏ hoang, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bị chuyện này đến chuyện khác kích động khiến cô căn bản không kịp hỏi cho rõ ràng.

“Cố Tư Nguyên vốn không phải là người tốt. Thực ra từ bảy năm trước hắn cùng với Khưu An Khiết đã cấu kết với nhau rồi.”

“Anh tư và Khâu An Khiết, vì sao? Từ nhỏ anh ấy đã theo mẹ tôi, còn Khưu An Khiết là kẻ phá hoại hôn nhân của ba mẹ tôi, vì sao anh ất lại có thể cấu kết với Khưu An Khiết?”

“Biết người biết mặt không biết lòng. Lòng người sâu như biển, rất khó dò. Chẳng qua nói một cách thẳng thắn thì chung quy cũng chỉ vì một chữ lợi. Có lẽ từ lúc hắn mới về nhà họ Cao, được ăn no mặc ấm cũng đã cảm thấy thỏa mãn. Nhưng mà thời gian càng lâu, hắn ở phía sau các người thường thấy vinh hoa phú quý thì làm sao có thể thỏa mãn với những no ấm thường ngày được? Nhất là hắn biết rõ rằng tiền tài này của nhà họ Cao với hắn không hề có chút liên quan nào. Đương nhiên, những thứ này đều là bọn tôi suy đoán, Cố Tư Nguyên đã chết, không ai có thể biết được chính xác tâm tư của hắn.

Tóm lại thì, lúc này Khưu An Khiết vừa mới xuất hiện, bà ta muốn bước chân vào nhà họ Cao, muốn thay thế mẹ cô. Nhưng mà bất kể bà ta có dùng thủ đoạn gì, dù cho có sinh ra được đứa con trai duy nhất cho nhà họ Cao thì Cao Chí Viễn cũng không muốn ly hôn. Bởi vì ba của cô rất rõ rằng mẹ của cô nắm giữ cổ phiếu của Cao thị, chỉ cần ly hôn thôi thì hơn nửa gia tài của Nhà họ Cao sẽ phải chia đôi, Cao Chí Viễn đương nhiên không muốn thế.

Mà Khâu An Khiết vẫn coi trọng ba cô là vì bà ta không còn trẻ nữa, lại còn sinh hai đứa con rồi, sẽ rất khó mà tìm được một nơi nào tốt. Không chừng bên ngoài còn có nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi khác đang chờ để thay thế. Cho nên bà ta chỉ có thể làm ra những chuyện tuyệt tình trái lương tâm. Tôi không biết bà ta đã đồng ý với Cố Tư Nguyên chuyện gì, nhưng nhất định là một khoản lợi ích rất lớn. Có lẽ là nếu Cao Lạc Văn có thể lấy được cổ phần của Cao thị thì sẽ chia cho hắn một phần, có lẽ là trước khi người thừa kế Nhà họ Cao lên nắm giữ chức vụ thì hắn sẽ là người hay quyền điều hành. Dù sao thì Cố Tư Nguyên và Khâu An Khiết là hai kẻ thông đồng với nhau.

Bọn họ biết mẹ cô bị bệnh tim cho nên đã nghĩ đến chuyện thúc đẩy bệnh tình bộc phát. Người mà mẹ cô quan tâm nhất chính là cô, nếu ra tay từ trên người cô thì quá chính xác. Đúng lúc đó cô lại yêu A Nghiêu, Cố Tư Nguyên lại luôn đi theo cô, đối tốt với cô. Hắn biết chuyện cô và A Nghiêu, liền giúp đỡ, dốc hết sức để thúc đẩy hai người. Vào cái đêm lần đầu tiên hai người hẹn hò, liền hạ thuốc kích thích vào trong rượu, khiến cho hai người nhanh chóng xảy ra quan hệ. Đồng thời hắn cũng đặt thiết bị ghi hình trong phòng, quay lại tất cả những chuyện xảy ra trong phòng.”

Cao Ca yên lặng nghe, cô cứ nghĩ những chuyện kinh khủng này chỉ là chuyện hoang đường. Tạ Tề lại nói cho cô biết việc ấy là do anh tư làm? Cô chỉ có thể nghe, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Tạ Tề nói tiếp, “Có thể bọn họ sợ chỉ chuyện video kia còn chưa đủ nên làm thêm một chuyện nữa, đó là lên kế hoạch để cô uống say, lợi dụng mấy tên nam tiếp viên kích thích cô nói ra muốn trừng trị Mạnh Dao, khiến cho cô nghĩ là mình đã làm ra chuyện sai lầm không thể tha thứ. Đồng thời, còn mang theo mẹ cô đến hiện trường. Đáng tiếc bọn họ đánh giá thấp trái tim bảo vệ con của mẹ cô, mẹ cô uống thuốc đặc biệt, kiên cường chống đỡ giúp cô giải quyết chuyện này, đe dọa Mạnh Dao không được báo cảnh sát. Cho nên bọn họ mới tung ra những tấm hình kia và cả video của cô, đồng thời tráo đổi thuốc của mẹ cô, cuối cùng cũng thành công hại chết mẹ cô.”

Cao Ca nghe đến đó liền nhịn không được mà khóc thất thanh. Mẹ, mẹ, trong lòng cô kêu gào.

Cô nhớ tới những lời nói của Khưu An Khiết… Cố tiểu tam, cậu ở đây giả vờ giả vịt cái gì, nếu như không phải vì cậu thì sao Cao Ca lại lên giường với Tả Thừa Nghiêu chứ?!

… Năm đó cô và Tả Thừa Nghiêu hẹn hò cùng nhau ở tại khách sạn mà Cố Tư Nguyên đặt cho cô? Hai người uống phải rượu bị bỏ thuốc kích thích, vì sao cô và Tả Thừa Nghiêu lại nhanh như vậy không kìm nén được mà lên giường, cô cứ suy nghĩ kỹ lưỡng một chút xem có đúng hay không? Có thể tự do ra vào phòng trọ của cô còn có ai ngoài Cố Tư Nguyên? Hắn bố trí một cái máy ảnh để chụp trộm thì thật là quá dễ như trở bàn tay?

Cô cho là Mạnh Dao bị cô thuê người hãm hại, thực ra thì cô sớm đã uống say như chết, đó là do hắn thừa cơ tìm mấy tên đàn ông để hãm hại cô thôi, khiến cho cô phạm vào tội tày trời…

Cô lại nghĩ tới Tả Thừa Nghiêu, ngày đó cô lấy dao đâm anh bị thương, anh nói, không phải do anh làm, hung thủ là người khác. Anh còn hỏi cô có phải chỉ cần anh nói thì cô sẽ tin.

Lúc đó cô đã trả lời sao, cô nói không, cô không bao giờ tin tưởng anh nữa.

Còn cả Cố Tư Nguyên lúc đó liều lĩnh nổ súng, hắn sợ, hắn muốn giết người diệt khẩu.

Cao Ca không thể tin được mọi chuyện đều là thật, cô thật muốn chạy tới nhà xác, lôi xác Cố Tư Nguyên dậy mà hỏi hắn vì sao lại hại chết mẹ cô, sao lại làm những chuyện đó.

Đáng tiếc hắn đã chết, không có cách nào có thể trả lời cô.

Tạ Tề thở dài một hơi, nói tiếp: “Thực ra A Nghiêu đã biết chuyện Cố Tư Nguyên một thời gian rồi, nhưng cậu ấy vẫn không nói, cậu ấy không muốn cô phải đối mặt với chuyện người mình tín nhiệm lại phản bội mình. Cậu ấy chỉ là muốn giúp cô báo thù nhưng không nghĩ đến còn chưa kịp hành động thì đã xảy ra chuyện như vậy. Mạnh Dao, cô ấy…” Ta Tề nói đến đây lại có chút chần chờ, “…Cô không nên trách cô ấy, cô ấy cũng là một người đáng thương. Chuyện bắt cóc lần này thật ra là do Mạnh Dạo thuận tiện hợp tác với mẹ con Khâu An Khiết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.