Yêu Không Phải Lúc

Chương 3: Chương 3: Màu cam kiên cường (02)




Trần Giác Phi vô cùng bực bội, cũng do trong lòng cảm thấy khó chịu, bất đầu âm thầm để ý đến Khương Từ. Theo dõi hơn nửa tháng, cuối cùng cậu cũng nắm được một “Nhược điểm”.

Ngày nào cha mẹ Trần Giác Phi cũng bận rộn với sự nghiệp của mình, cũng không quan tâm lắm đến cậu, mọi thứ đều được bù lại bằng tiền, đối với hành vi hoang đường của con mình, phần nhiều cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Việc này càng làm cho Trần Giác Phi trở nên kiêu căng, nghĩ dù sao thì cũng có người giải quyết hậu quả cho mình, vì thế hành vi càng thêm trắng trợn.

Làm một người có tiền, không thể thiếu vài đứa bạn hồ bằng cẩu hữu bên người, thường tụ tập lại với nhau, lá gan cũng càng ngày càng lớn, những việc như đi quán Bar chơi bời, thật sự không đáng để nhắc tới.

Cũng chính tại một quán Bar ở phía đông thành phố, Trần Giác Phi nhìn thấy Khương Từ.

Ban đầu cậu cũng không nhận ra, chỉ cảm thấy nhân viên phục vụ mang rượu ra trông rất quen, ánh mắt tự nhiên mà nhìn theo, thấy vẻ mặt khi cô ngẩng đầu nói chuyện với người phục vụ trong quán Bar, mới nhận ra người này chính là Khương Từ. Cô ta đội một bộ tóc giả màu nâu, gương mặt đánh một lớp phấn dày, đính đôi lông mi giả dày thô tục nhìn qua trong như những cái chân của con ruồi vậy.

Ngay lập tức cậu nổi lên tâm tình xem kịch vui, gọi cô ta mang menu đến.

Nét mặt Khương Từ không chút thay đổi, giống như không hề biết người trước mắt, bình thản hỏi: “Xin hỏi, anh còn cần gì nữa không?”

Trần Giấc Phi nhấc chân lên, hai cánh tay khoát lên trên tựa lưng của ghế sô pha, cười mà như không cười nhìn cô: “Bình thường các cô nhận được bao nhiêu tiền boa?”

“Khách hàng cho bao nhiêu, chúng tôi nhận được bấy nhiêu.” Cô dùng từ vô cùng khéo léo, “Khách hàng” chứ không phải “Khách nhân”, lời này làm cho người khác cảm thấy miên man bất định. (Chậc, cái này mình cũng không hiểu cho lắm.)

Trần Giác Phi cười môt tiếng, đột nhiên buông cánh tay xuống, tay đẩy chiếc cốc trước mặt lên phía trước: “Uống một chén, tôi liền cho cô một ngàn.”

Đám nam sinh đến cùng hắn lập tức cười rộ lên.

“Thật xin lỗi, tôi không uống rượu.”

Trần Giác Phi nghiêng mắt nhìn cô: “Cô là phục vụ đúng không?”

Khương Từ yên lặng.

“Đã là phục vụ, ý trên mặt chữ, thì tất nhiên phải phục vụ khách hàng, tiếp rượu cũng là phúc vụ, bảo không uống là không cần uống hay sao?”

Khương Từ lạnh mắt nhìn cậu: “Nếu cậu cần người tiếp rượu, tôi sẽ gọi người đến.”

Trần Giác Phi “Hừ” một tiếng: “Hôm nay tôi không phải là cô thì không được”

Đám nam sinh ồn ào liên tục, trong lời nói đã có vài phần đùa cợt.

Trần Giác Phi thấy Khương Từ vẫn mang vẻ mặt bình thản, không chút giận dữ, càng nổi lên lòng hiếu thắng: “Cô gọi người chịu trách nhiệm quản lý của các cô đến đây.”

Khương Từ liến nhìn cậu, sau đó cầm menu rời đi.

Một lát sau, một người mập mạp đầu đầy mồ hôi theo Khương Từ đi đến, tới gần không chờ Trần Giác Phi mở miệng, lập tức liên tục nói xin lỗi: “Thật ngại quá, cô ấy chỉ là một phục vụ bình thường, nếu ngài muốn người tiếp rượu, tôi sẽ gọi vài cô em xinh đẹp lại đây, ngài thấy có được không?”

Trần Giác Phi chế nhạo: “Một không muốn cô ta ca hát, hai không cần cô ta kể chuyện cười.” Tay cậu chỉ chỉ bên trên mặt bàn bóng loáng, “Chỉ cần ngay tại đây, uống hết ly rượu này, ngay cả sợi lông của cô ta tôi cũng không động vào, thế nào, chỉ là một việc bình thường. chính mình có ý nghĩ xấu xa, nhìn ai cũng như Tây Môn Khánh.”

Môi Khương Từ mím thành một đường, dùng đôi mắt tối đen bình tĩnh nhìn Trần Giác Phi.

Trần Giác Phi cười nhạo một tiếng, nhún vai, hò hét với mấy người bạn bắt đầu uống rượu, không nhìn Khương Từ lấy một cái, tay quản lý mập kéo đồng phục của Khương Từ, nói thầm: “Đi thôi.” Khương Từ không nhúc nhích, quản lý mập lại kéo lần nữa.

Đột nhiên Khương Từ giật tay của quản lý mập ra, từ trong túi lấy ra tiền lương vừa được phát hôm nay, soạt một cái để trên bàn: “Anh uống hết ly rượu này, tôi cho anh một ngàn.” Dứt lời, không chờ Trần Giác Phi kịp phản ứng, cầm lấy ly rượu trên bàn hất thẳng vào người Trần Giác Phi.

Trần Giác Phi bật dậy từ trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn qua cả người mình, quần áo bị ướt một mảng lớn, rượu theo một đường tí tách chảy xuống đất. Tất cả xảy ra quá nhanh, mấy người ngồi bên cạnh cũng sợ ngây người, đến khi kịp phản ứng, Khương Từ đã tháo thẻ tên trên ngực xuống, nhét vào trong tay của quản lý mập. “Anh Tào, đã đắc tội khách, tôi xin nghỉ việc.” Dứt lời, đi qua người quản lý mập, đầu cũng không thèm quay lại hướng về phía sau phòng nghỉ.

Quản lý mập lau mồ hôi trên trán, vội vàng khom người xin lỗi. Nếu là bình thường, e rằng Trần Giác Phi đã sớm nổi điên, nhưng lần này từ đầu đến cuối lại không có tức giận, chỉ nhếch môi, nhìn Khương Từ biến mất trong ánh đèn màu xanh lá.

“Giác Phi?” Có một người vỗ vỗ vai Trần Giác Phi.

Trần Giác Phi không để ý, đột nhiên nhấc chân đuổi theo.

Cửa phòng nghỉ có khóa, không phải nhân viên của quán thì không vào được, Trần Giác Phi dựa trên cánh cửa kiên nhẫn chờ đợi, khoảng chừng mười phút sau, cửa “Cạch” một tiếng mở ra.

Khương Từ tẩy trang, đầu đội tóc giả, da đầu màu xanh hơi lộ ra. Cô mặc một chiếc sơ mi trắng vô cùng bình thường, đeo một chiếc ba lô đen, tay xỏ trong túi quần, quay người lại thấy Trần Giác Phi, dừng lại một chút, lại tiếp tục bước lên phía trước.

“Này.”

Bước chân Khương Từ vẫn không dừng lại.

Trần Giác Phi bước lên phía trước bắt được cánh tay Khương Từ: “Kêu cô đấy, điếc sao?”

Đầu tiên Khương Từ liếc nhìn tay cậu một cái, sau đó ánh mắt dời đi, dừng lại ở trên mặt Trần Giác Phi: “Làm gì vậy?”

Trần Giác Phi giũ giũ quần áo ướt sũng trên người: “Cô cứ như vậy mà đi sao?”

“Không phải là tiếp rượu cho anh sao?”

Trần Giác Phi giận quá hoá cười: “Người khác động vào đuôi tóc cô một chút liền cạo luôn đầu, vừa rồi có một tên đàn ông sờ soạng chân cô, sao không thấy cô chặt luôn chân đi?” Mắt cậu nhìn chằm chằm vào Khương Từ, “Đã làm việc tại nơi này, còn giả bộ trinh tiết liệt nữ gì nữa?” Không chờ Khương Từ phản ứng, cậu buông cánh tay cô ra, bước từng bước về phía sau, khóe miệng mang theo một nụ cười châm chọc.

Mặt Khương Từ trắng bệch.

“Chuyện lần trước, tôi cũng rộng lượng không so đo với cô.” Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Tốt nhất lần sau không được động đến tôi, nếu không tôi sẽ giao bức ảnh này cho chủ nhiệm lớp cô.”

Khương Từ yên lặng, lạnh lùng nhìn Trần Giác Phi. Trần Giác Phi cuối cùng cũng thấy hòa nhau, trong lòng thoải mái, đang muốn đem điện thoại cất vào trong túi, trước mặt đột nhiên nhoáng một cái, di động đã không còn ở trong tay.

Cậu sững sờ một lúc, Khương Từ đã chạy đi. Trần Giác Phi nhanh chân đuổi theo: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Khương Từ làm như không nghe thấy, từ cửa sau quán Bar, chạy về phía đầu ngõ như mất mạng, suy cho cùng cô cũng là con gái, không so nổi với chân dài của Trần Giác Phi, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, bất giác tay hất một cái.

Di động bộp một tiếng nằm trên đường cái, đúng lúc bị một chiếc xe con đi qua nghiền nát.

Trần Giác Phi dừng bước, nhìn chiếc điện thoại mới đổi tan xương nát thịt trước mặt mình, sững sờ một lúc lâu, giọng nói mang theo vài phần tủi thân vang lên: “Cô có bệnh hả!”

Khương Từ cũng hơi sũng sờ, dường như mới kịp nhận ra mình vừa làm ra chuyện gì.

Trải qua việc như vậy, Trần Giác Phi chưa phục, châm rãi đi lên một tay xoa thắt lưng, thở hổn hển liếc nhìn Khương Từ. “Tôi tận mắt nhìn thấy cô làm việc trong quán Bar, chẳng lẽ cô cũng định móc mắt tôi?”

Ai ngờ Khương Từ lại chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mặt dừng lại ở trên mắt cậu.

Lưng Trần Giác Phi lạnh run, hoàn toàn chịu phục. “Cô đúng là bị thần kinh.”

Cả người cậu đầu mồ hôi, rượu trên áo cũng chưa khô, hai hỗn hợp trộn vào nhau, dính và da như cao su làm toàn thân vô cùng khó chịu. Cậu cũng không muốn trở lại tìm mấy người… bạn bè kia, ở trước mặt bọn họ chịu nhục như vậy, cũng hơi có chút bẽ mặt.

“Cho tôi mượn di động gọi một cuộc điện thoại kêu người tới đón.”

Khương Từ bất động, chỉ cảnh giác nhìn cậu.

“…Tôi không ném điện thoại của cô đi đâu. Nếu cô không yên tâm thì ấn gọi hộ tôi.” Nói xong cũng không quản Khương Từ có đồng ý hay không, đọc ra một dãy số.

Cô yên lặng trong chốc lát, lấy điện thoại từ trong ba lô ra, ấn dãy số.

Điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia liền truyền đến một thanh âm trầm thấp dễ nghe, có vài phần quen thuộc, Khương Từ cũng không nghĩ nhiều nói: “Đến đón Trần Giác Phi ở đối diện Walmart, đường Hà Vương Động.”

Bên kia yên lặng vài giây: “Cô Khương?”

Khương Từ sửng sốt, cũng nhận ra Lương Cảnh Hành: “Anh Lương.”

“Giác Phi đang ở cùng cô sao?”

“…Tình cờ gặp, cậu ta bị mất di động.”

Quả thật hắn không nghĩ tới Khương Từ có thể “Mặt dày” như vậy.

Lương Cảnh Hành cũng không hỏi thêm nữa. “Được, cô bảo nó đứng chờ ở đó, tôi lập tức tới ngay.”

Khương Từ cúp điện thoại, liếc nhìn Trần Giác Phi, nhạt nhẽo nói. “Anh ta sẽ tới ngay, cậu cứ chờ ở đây.” Nói xong liền muốn đi.

Trần Giác Phi vươn tay bắt đượcc ba lô trên lưng cô. “Cô cứ như vậy rồi đi sao?”

Khương Từ quay đầu nhìn cậu.

“Quân áo thì thôi đi, thế còn di động?”

Khương Từ buông ánh mắt. “Tạm thời tôi không đền nổi.”

Đây là sự thật. Trần Giác Phi hoàn toàn không cáu giận nổi nữa. “Không chào mà định đi, vậy cô giúp tôi mua một bộ quần áo cũng không quá đáng chứ?”

Phía trước vài bước là chợ đêm, con ngõ nhỏ nghiêm chỉnh, ven đương đều là quán. Từ nhỏ Trần Giác Phi đều là cẩm y ngọc thực, bình thường quần áo cũng không dưới một ngàn, chưa từng bước vào những quán hàng rong bán những bộ quần áo giả mạo kém chất lượng như vậy.

Nhưng trên người nhớp nháp vô cùng khó chịu, cậu cũng mặc kệ, lấy bừa trên giá hàng một cái áo. “Cái này đi.”

Khương Từ hỏi chủ quán: “Áo này bao nhiêu tiền?”

“Bốn mươi.”

“Đắt quá, ba mươi.”

Trần Giác Phi không thể tưởng tượng nổi nhìn Khương Từ, giá đã rẻ đến mức không thể tin rồi, cô ta còn muốn mặc cả? Khương Từ Chẳng những mặc cả, còn cùng chủ quản cò kè nửa ngày, cuối cùng mua với giá 35 đồng.

Rời sạp hàng, Trần Giác Phi tìm chỗ vắng người cởi chiếc sơ mi trên người ra, mặc vào cái áo mua với giá rẻ nhất từ trước tới nay, tiện tay đem quần áo bẩn vứt vào thùng rác, trào phúng nói: “Lúc cô quăng ra một ngàn, sao không thấy cô tính toán chi li như vậy?”

Khương Từ không nói chuyên, Trần Giác Phi cũng không trông mong Khương Từ trả lời.

Hai người yên lặng đi về phía đối diện Walmart, bỗng nhiên Khương Từ thấp giọng nói: “Chuyện đó không giống.”

Trần Giác Phi không hiểu gì cả. “Cái gì không giống?” Lời vừa nói ra, mớt kịp phản ứng, Khương Từ đang trả lời vấn đề cậu hỏi năm phút trước.

Cậu không khỏi nhìn thoáng qua Khương Từ.

Trong bóng đêm, Khương Từ cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt mang theo vài phần cô đơn không nói lên lời. Sự cô đơn này, cũng giống như cô vậy, người ngoài bất kể như thế nào, cũng không thể xông vào được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.