Tháng ba, cái rét của tháng ba.
Những đám mây đen như ruột bông rách đè nặng đường chân trời, rơi xuống vài
trận mưa, ánh mặt trời mỏng manh như ánh mắt của người đang hấp hối nhìn nhân gian lần cuối cùng.
Khương Từ mặc một bộ váy nhung màu đen, cúi đầu với từng người đến phúng viếng, mặt không chút thay đổi nghe
câu “xin hãy nén bi thương” hết lần này đến lần khác.
Lương Cảnh
Hành che dù đứng trong mưa, chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng bước lên.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tái nhợt của Khương Từ, chợt thấy giật
mình-ngón tay cô lạnh như băng, hoàn toàn không còn chút sinh khí.
Thiên ngôn vạn ngữ măắc kẹt lại ở yết hầu, miệng anh khẽ nhếch lên, nhưng
cuối cùng lại hóa thành lời khuyên “xin hãy nén bi thương”
Cô gái hạ mắt xuống, khẽ gật một cái, vẻ mặt không chút thay đổi.
Lương Cảnh Hành tiến tới linh đường, đặt một bông cúc trắng trước di ảnh của
cha Khương, linh đường to lớn yên lặng như có áp lực đè xuống, vài người túm tụm lại đè thấp thanh âm nói chuyện với nhau. Lương Cảnh Hành nghe
thấy vài câu, cảm thấy chói tai, không khỏi quay đầu nhìn cửa.
Khương Từ vẫn đứng ở đó, dáng vẻ yếu ớt, giống như một nét mực nhạt, bất kì
lúc nào cũng có thể biến mất bên trong ánh mặt trời màu xám trắng.
Sau một thời gian, tang sự đã xử lí xong xuôi, Lương Cảnh Hành lại nghĩ đến hình ảnh Khương Từ trong lễ truy điệu ngày đó, cảm thấy không yên tâm,
cuối cùn đi đến nhà họ Khương.
Biệt thự đã bị niêm phong, ghế
shopha bằng da thật, bộ đồ bằng gỗ cây hoa lê, trong tủ bày đầy đồ cổ…
toàn bộ đều bị niêm phong. Không biết Khương Từ tìm đâu được cái ghế
nhựa màu đỏ – các quán trà giá rẻ ven đường vẫn thường dùng, lại lấy từ
chiếc hộp giấy để ở chân tường một chai nước khoáng đưa cho Lương Cảnh
Hành: “Thật xin lỗi, trong phòng không có nước ấm.”
Hai gò má cô ửng hồng một cách mất tự nhiên, đôi môi nhợt nhạt.
Lương Cảnh Hành nhận chai nước, nhẹ nhàng bóc lớp plastic phía trên, cúi đầu nhìn cô: “Cô bị ốm sao?”
Khương Từ lắc đầu, ho nhẹ một tiếng: “Anh Lương, mời ngồi.”
“Không sao.” Lương Cảnh Hành nhìn xung quanh, cảm thấy hơi mất tự nhiên, lại
nhớ đến mục đích của mình, cuối cùng nói: “Cô Khương, tôi cùng với cha
cô từng là bạn cũ, nếu cô có khó khăn gì, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Nói xong, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo của mình ra.
Khương Từ nhìn thoáng qua, nhẹ giọng cảm ơn, sau đó nhét vào trong túi.
Lương Cảnh Hành nhìn cô: “Xin lỗi, tôi nói thẳng, cha cô có còn để lại tài sản…”
Khương Từ ngẩng đầu, cái áo khoác màu tím càng làm nổi bật vẻ nặng nề, đôi mắt như hai hạt pha lê không tạp chất, mái tóc đen buông xuống thắt lưng,
vẻ mặt lạnh nhạt, cả người lộ ra vẻ rét lạnh: “Không còn gì cả.”
Tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ sát đất, hạt mưa chậm rãi chảy xuống dọc tấm thủy tinh.
Lương Cảnh Hành hạ mắt, liếc qua đống văn kiện dày trên bàn, nghĩ đến luật sư cũng sắp tới, lòng anh đột nhiên cảm thấy phiền muộn, thấp giọng hỏi:
“Tôi có thể hút thuốc được không?”
Khương Từ gật đầu.
Lương Cảnh Hành lấy một điếu thuốc ra, đi về phía cửa sổ, mở hé ra. Mưa rơi
bên ngoài làm cho trời đất vốn phận biệt rõ ràng trở nên nhạt nhòa. Một
lúc lâu sau, ngón tay anh hơi động, một đoạn tàn thuốc thật dài rơi
xuống, bị gió xuân se lạnh dội vào trong cửa sổ thổi qua hóa thành tro
bụi.
“Cô Khương.” Lương Cảnh Hành nhìn Khương Từ, từng bước tiến
về phía trước: “…Tôi có từng mượn cha cô một chút tiền, thật ra hôm nay
đến đây cũng là vì trả nợ.”
Lông mi Khương Tử khẽ run rẩy, đôi
môi mím lại thành một đường, từ lúc bước vào cho đến nay, đây là lần đầu tiên Lương Cảnh Hành thấy vẻ mặt cô có chút thay đổi. Nhưng cô cũng
không nói gì, chỉ nhẹ nhàng “À” một tiếng.
Lương Cảnh Hành lấy một tấm chi phiếu ra, điền vào số tiền mười vạn, đưa cho Khương Từ.
Khương Từ cúi đầu nhìn mũi chân mình, thân thể hơi run, giống như tàn thuốc
kia, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi thành tro bụi. Lúc lâu sao,
cô khẽ cắn môi: “…Người đi thì trà lạnh, anh Khương, anh bằng lòng qua
đây, tôi vô cùng biết ơn.”
Lương Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô: “Vậy hãy nhận đi.”
Cô yên lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi vươn tay ra nhận lấy tấm chi phiếu.
Anh lại hỏi: “Cô còn người thân nào khác không?”
Khương Tử do dự một chút: “Có.”
Đợi một lát, Lương Cảnh Hành cáo từ. Khương Từ tiễn anh ra tận cửa, lễ phép nói cảm ơn.
Lương Cảnh Hành bung dù che mưa: “Không cần khách khí.”
Anh bước vài bước, quay đầu nhìn một cái, Khương Từ vẫn đứng tại chỗ, tóc
đen bị gió thổi bay, vờn nhẹ trên khuôn mặt tái nhợt của cô, hai mắt
tối đen như nổi lên một chút ánh sáng nhạt, nhìn kĩ lại lại như chỉ là
ảo giác.
Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.