Yêu Không Phải Lúc

Chương 50: Chương 50: Nước xanh lam (03)




Trong lòng Khương Từ nhất thời chua xót không chịu nổi, cái trán dựa vào vai anh, "Còn tức giận phải không?"

"Hiện tại không giận, " Bàn tay Lương Cảnh Hành dán lên lưng của cô, "Anh thấy được báo cáo buổi đấu giá, lúc đó định bay qua bắt em về. Nhưng nếu đã đợi ba năm, ngại gì chờ em thêm ba ngày nữa, nếu như em bằng lòng trở lại..."

"Nếu như mà em không trở lại thì sao."

"Vậy thì em xong rồi."

Khương Từ cười hì hì một tiếng, "Cho nên em có trở về hay không đều giống nhau?"

"Hợp thành một," Lương Cảnh Hành cố ý trầm sắc mặt, "Khương Từ anh cho em biết, bản thân anh đã tiêu tốn bốn năm năm trên người em, thiếu chút nữa thì mất hết cả vốn, nếu em dám xuất hiện, còn mong chạy được nữa sao?"

Khương Từ cười nham nhở không ngừng, "Anh không phải cấu kết với cô gái nhỏ trẻ tuổi khác ư, người ta một tiếng một tiếng gọi Lương tổng nhiệt tình như vậy."

"Chậc," Lương Cảnh Hành nâng Khương Từ lên, để cho cô ngồi lên chân mình, "Bởi vì chuyện này, chào cũng không chào một tiếng?"

"Sợ làm hỏng chuyện tốt của anh chứ sao."

"Khương Từ, có phải em thiếu dạy dỗ hay không?" Mặc dù nói như vậy, Lương Cảnh Hành vẫn giải thích, "Anh có một hạng mục hợp tác với cha cô ấy là Đàm Huy, sau khi cô ấy từ nước ngoài trở về thì phụ trách nó, hạng mục đã đến giai đoạn nghiệm thu kết toán."

Khương Từ chỉ cảm thấy cái tên "Đàm Huy" này nghe có chút quen tai, nhưng bụng kêu ọc ọc một tiếng, liền cũng không hỏi kỹ, chỉ giục Lương Cảnh Hành mau đi tắm, ra ngoài ăn cơm.

Trả phòng rồi đi ăn, sau đó Khương Từ trực tiếp theo Lương Cảnh Hành về biệt thự.

Trong sân trồng vài cây Sơn Trà xanh mướt, dong dỏng như cái ô, bộ dáng lại vẫn giống như ngày trước.

Khương Từ bỏ giày cao gót, đi chân trần tới phòng bếp. Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy trên cửa tủ lạnh vốn không nhiễm một hạt bụi hôm nay lại dán đầy ảnh chụp, nhìn kỹ... Tất cả đều là cô!

Khương Từ sợ hết hồn, tùy tiện lột xuống một tấm xông ra phòng khách, "Sao anh lại có hình của em?"

Lương Cảnh Hành cởi áo sơ mi và quần dài ra, cũng không quay đầu lại, "Từ trong album ảnh của em phục chế ra."

Trong ánh sáng sáng ngời, trên lưng Lương Cảnh Hành dính mồ hôi, đường cong căng đầy mạnh mẽ. Lỗ tai Khương Từ Nhĩ hơi nóng lên, cũng không biết nên nhìn anh hay nên nhìn tấm hình trong tay mình, "... Anh... Chẳng lẽ anh lúc nấu cơm cũng nhìn nó?"

"Không," Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, "Anh chỉ nhìn lúc băm sườn."

"... Chú Lương, chú quá biến thái rồi !"

Lương Cảnh Hành nhíu mày cười một tiếng, "Còn có thứ càng biến thái hơn, em có muốn biết hay không?"

Gương mặt Khương Từ vụt một cái đỏ bừng, cầm tấm hình như một làn khói chạy vào phòng bếp.

Lúc đi ra, Lương Cảnh Hành đã lên lầu hai, đổi một bộ quần áo mặc ở nhà.

Khương Từ đưa bình nước cho anh, "Hôm nay anh không đi làm hả ?"

"Trước mắt thì em quan trọng hơn."

Khương Từ cười một tiếng, "Em sẽ không sẽ không bỏ chạy, sau hai tuần phải về Bắc Kinh một chuyến, triển lãm Tây Tần có hoạt động tuyên truyền, em phải tham dự."

"Tây Tần không tệ, ký hợp đồng với bọn họ rất có tiền đồ, " Lương Cảnh Hành ngồi xuống ghế sofa, liếc nhìn cô một cái, giọng điệu có tán thưởng, "Bức tranh của em anh đã xem qua, rất tốt, tốt hơn ba năm trước đây."

Lời này Khương Từ nghe nhiều rồi, giờ phút này được Lương Cảnh Hành khen đôi câu, ngược lại có chút ngượng ngùng, "Dù sao ở nước ngoài chịu tội hai năm, không thể không có chút thành quả, nếu không cũng thật xin lỗi chị Tây Tử đã vun trồng."

"Em làm sao lại quen biết với Trần Tây Tử?"

"Em ở Đại Lý quen một người bạn..."

Ánh mắt Lương Cảnh Hành thu lại, "Em từng đến Đại Lý?"

Khương Từ gật đầu, "Lúc đầu em ở Đại Lý một năm."

"Anh cũng từng đến đó."

Khương Từ ngẩn ra, "Lúc nào vậy?"

"Tháng hai năm ngoái."

"... Khi đó em vừa mới đi, đi Bắc Kinh rồi." Khương Từ càng nói càng cảm thấy xấu hổ, "Anh... Tìm em bao lâu?"

"Du lịch, tiện thể tìm em mà thôi."

Khương Từ cười, "... Anh không thể thẳng thắn một chút được sao?"

"Được rồi, tìm em, tiện thể du lịch."

Khương Từ buồn cười, nói về vấn đề chính, "Em ở Đại Lý quen một người bạn, anh ấy vừa vặn là một trong những người đầu tiên sáng lập nên triển lãm Tây Tần, tên triển lãm chính là lấy tên của anh ấy và Trần Tây Tử tạo thành. Em đi Bắc Kinh tìm được chị Tây Tử, vừa vặn khi đó còn có một suất học bổ túc, chị Tây Tử ghi danh cho em."

"Vô điều kiện?"

Khương Từ cười nói: "Đương nhiên là có điều kiện, em ký hợp đồng hai năm họa tác, triển lãm sẽ rút ra năm mươi phần trăm tiền hoa hồng."

Lương Cảnh Hành trầm ngâm, "Điều kiện này có chút hà khắc."

"Em lại cảm thấy không sao cả, chị ấy là thương nhân, cũng không phải là nhà từ thiện. Chi phí ăn ở của em ở Bắc Kinh, tiền học ngoại ngữ, cùng với chi phí du học hai năm, tất cả đều là một mình chị ấy ôm lấy mọi việc. Em tiền có thể kiếm ít, nhưng làm người không thể không có lương tâm."

Lương Cảnh Hành cười cười, gật đầu một cái, "Xem ra ba năm này, em sống rất tốt."

"Không tốt, " Đột nhiên Khương Từ cảm thấy mũi chua xót, đi tới trước mặt Lương Cảnh Hành, một chân quỳ gối giữa hai chân anh trên ghế sa lon, cúi đầu, giọng nói nhất thời nặng trĩu, "Luân Đôn lúc nào cũng mưa, mỗi lần mưa em liền nhớ anh."

Lương Cảnh Hành lại mở miệng, đưa tay ôm hông của cô, "Vậy em cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại."

Khương Từ lắc đầu, "Nếu nghe được giọng nói của anh, em nhất định sẽ sụp đổ, không chống đỡ được nữa."

"Hối hận không?"

Khương Từ dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Không hối hận."

Ở Bắc Kinh, cô cùng Trần Tây Tử mới gặp mà như đã thân quen. Người phụ nữ này mặc dù là một thương nhân khôn khéo, nhưng nhân tình thế thái lại cực kỳ thông suốt, hơn nữa còn có được năng lực thưởng thức và giám định nghệ thuật cực kỳ tinh tế chính xác.

Trần Tây Tử nhìn qua bức vẽ cô mang đi, đánh giá như thế này: "Khương Từ, trong lồng ngực em có một khe rãnh, nhưng hiện giờ sống quá hẹp hòi đơn bạc. Em đã từng nghe được câu nói này của Nietzsche chưa? Ai cuối cùng danh chấn thiên hạ, thì sẽ tự trầm mặc lâu dài."

Sau lần đó, Trần Tây Tử hết sức khuyên cô tiếp nhận đề nghị ra nước ngoài bồi dưỡng, "Hệ thống học tập đối với em rất có ích, bầu không khí nước ngoài vô cùng khác biệt, đi ra ngoài cảm nhận một phen đi."

Mấy ngày ban đầu kia, chỉ có việc thích ứng ngôn ngữ hoàn cảnh, cũng làm cho Khương Từ vô cùng mệt mỏi, tựa như thời tiết ảm đạm của Luân Đôn.

Sau lại, vì xua đuổi lo lắng cùng tối tăm trong lòng mà không được, cô bắt đầu ép buộc mình tham gia rất nhiều hoạt động. Âm nhạc, triển lãm tranh, triển lãm ảnh, sân khấu, trận bóng... Các kiểu các loại, không có trường hợp cá biệt. Còn làm hành khách ba lô, đi rất nhiều nơi của châu Âu. Cô đem mình thành một miếng bọt biển khô ráo, không ngừng hút lấy dưỡng khí.

Cứ như vậy kéo dài nửa năm, cô phát hiện mình dần dần bình tĩnh lại, hơn nữa bắt đầu hưởng thụ sự cô độc.

"Có một năm em du lịch ở Warsaw, ở trong nhà một đôi vợ chồng già," Khương Từ nằm xuống ghế sofa, đầu gối lên đùi Lương Cảnh Hành, từng chút từng chút, nói liên tục, "Là một đôi vợ chồng già lúc trẻ đều là diễn viên múa ba-lê, sau đó người vợ xảy ra tai nạn xe cộ làm chân bị thương, không thể diễn trên sân khấu được nữa. Khi đó hai người đang như mặt trời giữa trưa, cuộc đời nghệ thuật của người vợ bị ngừng lại, người chồng dứt khoát cự tuyệt thay đổi người hợp tác, cùng vợ mình rời khỏi sân khấu ba-lê. Sau đó người vợ mở một lớp dạy múa, người chồng bắt đầu đi học lại, mấy năm sau trở thành một Kỹ Sư cơ khí cao cấp. Bọn họ còn có ba đứa con, bây giờ đều đã thành tài. Trong nhà của bọn họ có một vườn hoa, trồng đầy hoa hồng, tất cả đều do hai người tự mình xử lý."

Khương Từ giương mắt, nhìn Lương Cảnh Hành, hai mắt đen nhánh sáng ngời, "... Ngày trước em cho là yêu thì nên tùy ý bày ra, không cần kiêng dè gì; nhưng kỳ thật yêu cũng có thể bền bỉ lặng lẽ, nước lặng chạy sâu. Nếu như không có ba năm này, em sẽ không hiểu, cho nên em không hối hận. Anh đúng, anh ở đây hướng dẫn em không nên lên khư khư cố chấp..."

"Anh có chỗ sai, " Lương Cảnh Hành nhỏ giọng nói, "Bảo thủ, không chịu khai thông với em, làm gì cũng đều sợ em bị tổn thương."

Khương Từ cầm ngón tay của anh, "Bây giờ, không còn gì có thể làm em tổn thương."

Lương Cảnh Hành khẽ vuốt tóc cô, trầm mặc một hồi lâu, giọng nói nhất thời khàn khàn, "Tóc em đã dài như vậy rồi..."

"Tiền cắt tóc ở nước Anh rất đắt, không có tiền." Khương Từ làm như có thật.

Lương Cảnh Hành không cười, cũng không nói chuyện, ánh mắt dần dần thâm trầm, động tác vuốt ve chợt càng có nhiều ý vị. Hô hấp Khương Từ cũng không tự giác mà chậm lại, yên lặng không tiếng động nhìn chằm chằm gương mặt sáng ngời sâu xa của anh.

Trong nháy mắt, Lương Cảnh Hành cúi đầu, đôi môi hơi nóng chạm nhẹ lên thái dương cô, vuốt ve, đem đầu cô nghiên nghiêng sang bên cạnh, hôn lên sau tai. Khương Từ hít sâu một hơi, cổ cũng rụt lại, toàn thân giống như có một dòng điện xẹt qua. Nụ hôn êm ái diễn ra trong chốc lát, một bàn tay chợt đi vào, có mấy phần thô bạo mà xoa bóp một cái.

Từng cái từng cái ma sát, thân thể lập tức như dây cung bị kéo căng, khẩn trương, khẽ run, vận sức chờ phát động.

Hô hấp của Lương Cảnh Hành trở nên nặng nhọc, lật người, nhanh chóng cởi quần áo của cô ra. Cô tựa như cảm thấy ngượng ngùng, đưa tay ngăn lại. Anh cầm cánh tay cô bỏ ra, đột nhiên sinh ra chút hứng thú trêu cợt ác ý. Giày vò hồi lâu, cho đến khi cô luôn miệng xin tha, lúc này mới dừng tay, giống như mang theo một sức mạnh thiên quân vạn mã lần lượt đánh thẳng vào, gió bão mưa rào không ngừng không ngớt.

Mồ hôi cô chả ròng ròng, hai gò má đầy vệt nước đỏ bừng, hơi nước tràn ngập trong con mắt màu đen, hô hấp thật giống như đứt dây, "... Chú Lương, không cần..."

Ánh mắt của anh âm u, cúi người hôn cô, khàn giọng hỏi: "... Gọi anh cái gì?"

Cô từ trong hỗn độn trắng xóa lấy lại một tia thanh minh, nghĩ đến mới vừa gọi, bất giác xấu hổ khó chịu, chỉ cắn chặt răng không mở miệng. Anh lại càng thêm cường thế, càng thêm ác ý. Đến cuối cùng cô rốt cuộc buông tha, tùy ý anh giày vò, chỉ vô ý thức rên rỉ.

Trời nghiêng đất lật, mà cô thả người trong nước lũ, làm việc nghĩa không được chùn bước.

***

Lương Cảnh Hành rốt cuộc dừng lại, thở hổn hển từng tiếng, lật người, đem Khương Từ ôm vào trong ngực.

Trên mặt Khương Từ thấm mồ hôi , tóc mái đều thấm ướt, giờ phút này bị mệt mỏi khổng lồ chiếm lấy, nghe nhịp tim Lương Cảnh Hành đánh trống reo hò như cũ, cảm thấy thỏa mãn, không muốn nhúc nhích chút nào.

Nghỉ ngơi một lát, không nhịn được nhạo báng anh, "... Anh đây là nín hỏng hả?"

"Khương Từ, anh phát hiện em chỉ biết công phu múa mép khua môi, lúc làm thật một chút cũng không được."

"Dạ dạ, khẳng định kém anh thân kinh bách chiến."

Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Em đây là muốn lục tìm nợ cũ?"

"Lật lại được sao?"

"Này sợ rằng không thể, muốn anh từng cái từng cái kể cho em nghe sao?"

Khuỷu tay Khương Từ chống lên ghế sa lon, nhỏm người dậy tới một chút, cười như không cười, "Kể nghe một chút."

Lương Cảnh Hành vỗ lên đầu cô, "Vẫn còn muốn nếm thêm chút công phu ngoan độc như vừa rồi, hả?"

Mặt Khương Từ nóng lên, lại nằm xuống, "... Không nói với anh nữa, lão lưu manh, càng nói càng dũng cảm."

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, nhất thời không lên tiếng. Một lát sau, không nghe thấy động tĩnh của Khương Từ nữa, nghiêng đầu nhìn một cái, hô hấp cô đều đều ngân nga, đã ngủ rồi.

Lương Cảnh Hành rón rén đứng dậy, đi vào phòng cầm tấm chăn mỏng đắp lên người Khương Từ, bản thân tự đi dội một trận nước lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.