Lương Cảnh Hành đã nói như vậy, tự nhiên là có lý do của anh..
Khương Từ liếc nhìn anh một cái, "Được rồi, em tin tưởng anh – nói đúng hơn là em tin tưởng Hứa Tẫn Hoan."
Lương Cảnh Hành cười thành tiếng, "Trước kia vẫn cùng cô ấy như nước với lửa, ngay cả giúp cô ấy vẽ vài bức tranh mình họa cũng không chịu..." Anh
đột nhiên ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Từ, "... Anh nói, có
phải khi đó em đang ghen đúng không?"
Sắc mặt Khương Từ vẫn không thay đổi, "Em cứ nghĩ anh đã sớm đoán được."
"Vậy quá phải quá sớm hay không."
Khương Từ cười mà như không cười, bỗng nhiên bước về phía trước một bước, đứng ở giữa hai chân Lương Cảnh Hành, "Chú Lương, sao anh không thử đoán xem em thích anh từ khi nào."
Cô vừa mới gội đầu, vẫn còn hơi ẩm
ướt, theo động tác của cô, sợi tóc nhẹ nhàng tung bay, giống như vẽ một
fđường trong khống khí, tràn ra hương vị sạch sẽ tươi mát.
Hô hấp của Lương Cảnh Hành không khỏi bị kiềm hám, "... Đoán không ra."
"Muốn biết không?"
Khóe môi Lương Cảnh Hành chậm rẫi nhếch lên, không nói chuyện.
Khương Từ chợt bỏ một chiếc dép lê ra, đi chân trần dẫm lên giày anh, dùng một ít lực, nhưng cũng không nặng không nhẹ, làm cho người ta không có cáh
nàoxem nhẹ.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành không khỏi hạ xuống nhìn
thoáng qua, thoáng nhìn bàn chân óng ánh trong suốt như ngọc, nhất thời
hô hấp càng thêm nặng nề, phút chốc, không khỏi nhấc chân cách xa Khương Từ một đoạn, "Đi dép vào, anh đi tắm trước." Dứt lời một tay nhẹ đỡ lấy cánh tay Khương Từ, đứng lên, bước chân vững vàng đi ra ngoài.
Một chân Khương Từ giẫm lên trên mặt đất, nhìn bóng lưng Lương Cảnh Hành đi về phía phòng tắm, ánh mắt nặng nề vài phần.
Lương Cảnh Hành vươn tay khóa cửa, đi đến dưới vòi hoa sen, xoay vặn mở chốt. Nước lạnh đổ xuống từ đỉnh đầu, nhanh chóng bịp kín hai mắt. Anh vẫn
không nhúc nhích, tận đến khi áo sơ mi trên người ướt đẫm, mới vươn tay
vuốt mặt một cái.
Sau một lúc lâu, anh nắm chặt tay ngoan độc đấm mạnh lên trên tường gạch men sứ một cái, cởi quần dài ra, mặt không
chút thay đổi cầm chỗ đó, động tác lên xuống máy móc. Mấy phút đồng hồ
sau, anh dừng tay, thở hổn hển từng ngụm nặng nề, trán dựa lên trên
tường. Nước vẫn chảy xuống không ngừng, giội xuống giữa hai lông mày
anh, vẻ mặt anh mệt mỏi, ánh mắt thâm trầm như đá ngầm giấu dưới mặt
biên.
***
Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Lương Cảnh
Hành đưa Khương Từ về trường học, nhớ tới bỏ quên tập tài liệu ở nhà,
lại lái xe đi vòng lại. Vừa mở cửa ra, thấy một người đang ngồi trong
phòng khách, là Hứa Tẫn Hoan đã mấy tháng không gặp.
Cô đen đi,
hai bím tóc hai bên vay đầy bụi bẩn, giống như người đến từ bộ lạc nào
đó ở Châu Phi. Cô không đổi dép lê, nghiêng người tựa vào ghế sofa ăn
táo, trông thấy Lương Cảnh Hành bước vào, cười nói: "Em tới lấy đồ."
"Sao không gọi điện thoại trước cho anh?"
"Điện thoại di động bị mất, không còn số của ai cả, mà em còn quên dự bị."
"..."
"Thật mà!" Hứa Tẫn Hoan móc từ trong túi tiền, lấy ra một cái di động mới
tinh, "Bị giật túi ở Ai Cạp, đúng là xui xẻo, toàn bộ hộ chiếu visa
chứng minh thư ở bên trong, nếu không thế thì anh nghĩ sao em lại trở về sớm như vậy?"
"Về sau trước khi ra khỏi nhà em nên nói trước với ba em, " Lương Cảnh Hành nâng tay nhìn đồng hồ, "Anh còn phải đi dậy,
em cứ tự nhiên - - nhớ đem mấy đồ linh tinh của em đi, " Dừng một chút,
"Còn nữa, chuyện em lấy anh làm lá chắn, nhanh chóng tìm cơ hội nói rõ
với ba mẹ em đi."
"... Vội đuổi em đi như vậy, có phải định Kim Ốc Tàng Kiều đúng không."
Lương Cảnh Hành không nói gì.
Hứa Tẫn Hoan sửng sốt, không nghĩ tới chính mình vậy mà lại đoán trúng,
"Lương Cảnh Hành, anh đã làm chuyện tốt gì sau lưng em vậy?"
"..."
Hứa Tẫn Hoan lập tức ném quả táo đi đứng dậy, "Anh đã độc thân nhiều năm
như vậy, đến tuổi này đột nhiên lại nói chuyện yêu đương, quả thực so
với cây vạn tuế ra hoa vẫn còn hiếm có hơn, mau nói cho em biết, rốt
cuộc là ai có năng lực lớn như vậy?"
Lương Cảnh Hành chẳng muốn
nói chuyện vô nghĩa với cô, bước một bước dài, "Anh đi đây." Nhớ tới cái gì đó, bước chân dừng lại, nhìn Hóa Tẫn Hoan vươn tay, "Chìa khóa kia
cũng đưa cho anh đi, sau này muốn đến thì gọi điệnt hoại trước."
Hứa Tẫn Hoan yên lặng tính toán chi phí thuê trọ bên ngoài, càng nghĩ càng
cảm thấy tim đang nhỏ máu, không khỏi quơ lấy gối ôm ném về phía anh,
"... Lương Cảnh Hành, em muốn tuyệt giao với anh!"
***
Khương Từ trở lại ký túc xá, đúng lúc gặp phải Đàm Hạ đang ra ngoài ăn sáng.
Đàm hạ dừng bước, "Khương Từ, có phải tối hôm qua cậu không trở lại kí
túc xá đúng không?"
"Mình về nhà có chút việc."
Đàm Hạ
cười cười, "Lần sau nhớ gửi tin nhắn nói cho mình một tiếng, mình sợ cậu gặp phải chuyện gì, vẫn đợi đến tận mười một giờ mới ngủ."
Khương Từ ngẩn ra, "Thật xin lỗi."
"Không sao... Mình đi ăn sáng, " Đàm Hạ cất bước đi, còn nói, "Buổi tối nhớ đến bữa tiệc chào đón tân sinh viên."
Khương Từ đối với cái bữa tiệc đón tân sinh viên này không hề có hứng thú,
nhưng nhớ lại lời nhắc nhở của Lương Cảnh Hành, cũng đi cùng mấy người ở kí túc xá.
Âm nhạc ầm ĩ vang bốn phía đại sảnh, bốn người đến
hơi muộn, tìm một vòng cũng chỉ tìm được ba cái ghế ngồi. Lỗ tai vủa
Khương Từ vì tiếng nhạc mà đau nhức, liền để cho ba cô ấy ngồi, còn mình thì định lén chạy trở về.
Chưa đi được mấy bước, phía sau truyền đến một âm thanh du dương, "Khương Từ?"
Khương Từ dừng bước quay lại, nhìn thấy đích thực là Phương Thanh Nham đang nở một nụ cười lễ phép lễ phép. Vừa hay bên cạnh anh còn thừa một chỗ
trống, liền mời Khương Từ ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Phương Thanh Nham cười nhạt hỏi cô: "Kết thúc quân huấn rồi à?”
Khương Từ gật đầu.
Phương Thanh Nham lại hỏi một vài lời khách sáo "Ở có quen không" "Có thích
ứng được không", nhưng nhìn thấy Khương Từ không có hứng thú, đành cười
cười, cả người ngồi thẳng nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Trễ hơn mười phút, tiệc tối vẫn chưa bắt đầu, Khương Từ lấy điện thoại di
động ra gửi tin nhắn cho Lương Cảnh Hành, chờ một lúc, không thấy nhắn
lại. Khương Từ đoán rằng anh đang có việc bận, liền cất điện thoại đi,
ngồi ngẩn người.
Lúc tiệc tối chính thức bắt đầu, Khương Từ bỗng cảm thấy trong túi áo rung rung, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
"Đang giờ học."
Khương từ hơi cong khóe môi, nghĩ nghĩ, trả lời: "Phòng học nào?"
Người dân chương trình trên sân khấu tuyên bố khai mạc xong, lập tức vang lên vũ khúc soundbox sôi động. Phương Thanh Nham ngồi bên cạnh di chuyển,
chợt lấy từ trong túi ra một cái cameras đơn giản.
Khương Từ tiện thể nhướn mắt lên, nhìn lướt qua phía trước, lập tức ngẩn ra - - người múa đầu đúng là Đàm Hạ.
Điện thoại rung lên, Khương Từ thu hồi ánh mắt.
"Phòng 203. Tập trung tham gia dạ hội đi, không được tới tìm anh."
Khương Từ cười khẽ một tiếng, chợt nghe nghe thấy Phương Thanh Nham ngồi bên
cạnh hỏi: "Khương Từ, cổ thể cầm giúap anh một chút được không, taanh
phải nghe điện thoại."
Khương cất điện thoại đi, nhận lấy chiếc cameras trong tay Phương Thanh Nham, hướng về phía sân khấu.
Trong khung hình, Đàm Hạ mặc một bộ quần da áo da, đầu đội một chiếc mũ phớt, trang điểm đậm, mái tóc dài rối tung như tảo biện. Cô mông vểnh chân
dài, vòng eo linh động như rắn nước, khi hơi nhếch cằm nhìn về phía khán đài, hơi có chút quyến rũ gợi cảm.
Khương Từ đối với múa hát đều không cảm thấy hứng thú cho lắm, hiện giờ cầm cameras, mà lại say sưa
xem khoảng ba phút, có lẽ không thể không có quan hệ với việc Đàm Hạ
nhảy múa vô cùng đặc sắc – so sánh với điệu múa chuẩn xác thành thạo lại có sức dãn, cái bạn khác múa quả thực giống như đang tập thể dục theo
đài.
Rất nhanh, Phương Thanh Nham nói chuyện điện thoại xong,
biểu diễn trên sân khấu cũng đã kết thúc. Phương Thanh Nham nói cam ơn,
nhận lấy cameras, thấy Khương Từ bỗng nhiên đứng lên, sửng sốt một phen, "Em không xem?"
Khương Từ nở một nụ cười cực kì nhạt, "Không xem, chỗ ngồi để cho Đàm Hạ đi."
Ra khỏi đại sảnh ầm ĩ, Khương Từ hít một hơi thật sâu cảm thụ gió mát bên
ngoài, đi đến chỗ ngoặt, ngăn một người lại, "Bạn học, xin hỏi chỗ năm
ba học là ở đâu?"
203 là một cái phòng học nhỏ, cửa trước cửa sau đều mở rộng. Lúc Khương Từ đến, vừa đúng lúc kết thúc tiết một. Cô
xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, Lương Cảnh Hành đang đứng trên bục
giảng, bên cạnh có hai, ba nữ sinh vậy quanh.
Khương Từ hừ nhẹ một tiếng, từ cửa sau lặng lẽ đi vào, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Mấy phút đồng hồ sau, chuông báo tiết hai vang lên. Mấy nữ sinh kia đi khỏi bục giảng, Lương Cảnh Hành ấn chuột, hình ảnh bảo vệ trên màn hình chợt lóe lên, nhảy ra ppt, "Được rồi, chúng ta tiếp tục nội dung của tiết
học hôm nay. Cấu trúc của một bức hình quyết định lớn đến chất lượng của bức hình ấy, nhưng mà ấp dụng tư liệu sống..." Lương Cảnh Hành ngẩng
đầu, âm thanh nhất thời ngừng lại, im lặng quỷ dị trong nháy mắt, "...
Của mình, cũng vô cùng quan trọng."
Anh dừng một chút, xắn ống
tay áo lên, thanh thanh cổ họng, chống lại nụ cười hơi khiêu khích của
Khương Từ, "Vị bạn học này, nếu cho bạn một đề tai về ‘Hoàng hôn’, bạn
sẽ xây dựng tác phẩm của mình như thế nào?"
Hai sinh viên nữ bên cạnh nhỏ giọng bàn luận: "Ai vậy, hình như không thuộc ban của chúng ta?"
Khương Từ không chút để ý, đứng lên, trong nháy mắt buông xuống ánh mắt trầm
tư, giọng nói trong trẻo trả lời: "Một con ngõ nhỏ, quán nhỏ bán kẹo
đường, vài đứa bé ôm cặp sách."
Ánh mắt Lương Cảnh Hành mắt chợt
tắt, trong lòng ngầm thán phục, đề bài này, anh thường dùng để khảo sát
hứng thú của các tân sinh viên hệ quay phim chụp ảnh, nhằm vào mục đích
của bọn họ mà tùy theo khả năng mà dạy. Nhưng đã dạy bốn khóa, chỉ có
câu trả lời của Khương Từ, giống với sự lựa chọn của anh nhất.
"Tô bổ sung cho bạn thêm một chi tiết nữa, một con chó lớn - - lạoi chó
Trung Hoa Điền Viên, nằm úp sấp bên cạnh quán nhỏ." Khóe miệng của anh
thoáng hiện một nụ cười nhạt, hơi hơi đè ép ngón tay, "Mời ngồi. Lần tới muốn dự thính, nhớ xin phép giáo viên trước."
Trong mắt Khương Từ thoáng qua ý cười nhẹ nhàng, "Vâng, thầy Lương."
Tay Lương Cảnh Hành run lên một cái -- người này, lại có thể xem danh xưng
“Thầy Lương” rõ ràng là đứng đắn nghiêm túc như vậy, thành một ý tứ hàm
xúc khác.
Kế tiếp, Lương Cảnh Hành dùng những dẫn chứng phong phú, đem tiết lí thuyết vốn vô cùng buồn tẻ trở nên vô cùng sống động
Khương Từ chưa bao giờ nhìn thấy một mặt tràn đầy khí thể như vậy của anh, bất kể là khi anh giảng bài, âm điệu khi cao khi thấp của anh, hai mắt chăm chú khi anh nghe sinh viêntrả lời, bóng dáng thoải mái của anh khi xoay người viết lên bảng, cùng với chữ viết mạnh mẽ như rồng bay phượng múa
trên bảng đen của anh... Đều tràn ngập sức quyến rũ mà người khác khó có thể có được.
Người đàn ông như vậy, phong thái xuất sắc như vậy..
45 phút trôi qua trong nháy mắt, Lương Cảnh Hành tuyên bố tan học, lúc sắp xếp giáo án cùng máy vi tính, ngay lập tức liền có người xúm lại.
Khương Từ từ trên chỗ ngồi đứng lên, chỉ cảm thấy đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, ngay lúc đang do dự, điện thoại di động rung
lên.
"Chờ anh ở bãi đỗ xe."
Vừa đọc xong, tin nhắn thứ hai lại đến, "Mua cho anh một chai nước lạnh."
Khương Từ nhếch miệng, nhín thoáng qua bục giảng - - người nọ đang cất di động vào trong túi, vẫn không nhìn cô, chỉ nghiêng đầu nghe câu hỏi của sinh viên, nhưng mặt mày giãn ra, rõ ràng hàm chứa ý cười.
Khương Từ
mua nước ở máy bán hàng tự động dưới lầu, ngoan ngoan đi ra bãi đỗ xe
của học viện chờ. Dạ tiệc đón tân sinh viên hình như còn chưa kết thúc,
mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hát truyền ra từ đại sảnh.
Đợi khoảng 15 phút, Lương Cảnh Hành đạp bóng đêm mà đến, kúc đi giống như mang theo một cơn gió
Mở cửa xe đi vào, Khương Từ nhìn xung quanh, bóng đêm bí ẩn, yên tĩnh
không hề có tiếng động, cô nhịn không được ôm lấy cổ Lương Cảnh Hành,
hôn anh.