Động tác Khương Từ
dừng lại một chút, giơ hai tay, lau nhanh những nét vẽ trên cửa sổ, lạnh nhạt nói, “Lúc nào cũng phải trả lại.”
“Mỗi tháng một ngàn, cô định trả đến khi nào?”
Khương Từ cắn răng, quay đầu, đối diện với ánh mắt Lương Cảnh Hành. Ánh mắt
anh cựa kì phức tạp, hơi hạ xuống dưới, không nhìn thấu được. Ánh mắt
Khương Từ nặng nề, “Anh cảm thấy tôi thực đáng thương?”
Lương Cảnh Hành nhất thời không lên tiếng, mà Khương Từ nhếch môi, quay đầu đi chỗ khác, để lại cho anh cái ót quật cường.
Lương Cảnh Hành buông một tiếng thở dài, tiếng thở dài này dường như bao hàm
một chút cảm xúc như có như không. Trái tim Khương Từ căng thẳng, nhưng
ánh mắt rũ xuống, vẻ mặt hờ hững.
Dòng xe cộ bắt đầu di chuyển,
Lương Cảnh Hành giẫm chân ga, đè nặng ly hợp, nhúc nhích đi theo đoàn xe chậm chạp phía trước. Nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi
đoạn đường tắc, nhập vào làn xe vắng hơn.
Tới đường Hà Vương Động thì trời cũng tạnh mưa, trong không khí phảng phất mùi bùn đất. Lương
Cảnh Hành lấy áo khoác ở ghế sau, khoát lên cánh tay, đi phía sau Khương Từ, chiếc ô màu xanh cô cầm trong tay, vô ý thức xoay xoay, bắn ra một
chuỗi giọt nước mưa li ti.
Đến tầng sáu, Khương Từ lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, đi vào, lại nhìn anh một cái, “…Trong nhà hơi lộn xộn.”
Cô mở cửa, đưa tay ấn công tắc bên vách tường, ngọn đèn vàng vụt sáng.
Lương Cảnh Hành vội vàng nhìn quanh, nhất thời cả kinh. Anh sớm biết bên
trong hiển nhiên đơn sơ, nhưng lại không nghĩ đến có thể đơn sơ đến mức
này.
Phòng ở ước chừng chỉ khoảng bốn mươi mét vuông, phía nam
ngăn cách bằng một tấm rèm, bên trong chỉ có một cái giường đơn, một tủ
quần áo cùng giá sách. Dụng cụ vẽ tranh, phía tây để một cái quạt điện
đứng dựa vào tường, máy sưởi cùng một cái bàn gấp, còn lại bên cạnh là
mấy cái ghế nhựa đỏ xếp chồng lên nhau, chính là loại ghế lần trước anh
nhìn thấy trong biệt thự. Góc bên phải là bình gas và một cái bếp nhỏ,
một cái chạn bát thấp bé, một cái tủ lạnh cũ, hẳn là phòng bếp, một bên
có cái ngăn nhỏ, có cửa che, chắc là nhà vệ sinh.
Trừ mấy thứ đó ra, không còn gì khác.
Phong ở cũng hơi cũ, những kẽ hở đã biến thành màu đen, một tấm thạch cáo
giản dị treo trên đỉnh vì trần nhà bị ngấm nước, phấn lớn tường đã bị
bong tróc, lộ ra lớp lót màu vàng. Trong phòng lấy ánh sáng cũng không
được tốt, vào nhà liền cảm thấy một mùi ẩm mốc.
Không thể tưởng tượng được, Khương Từ từng trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, hiện tại phải ở một nơi như vậy.
Khương Từ từ chồng ghế nhựa lấy ra một cái, đưa cho Lương Cảnh Hành, lại bật
máy sưởi, “Anh ngồi một lúc, hong khô quần, tôi đi đun chút nước.”
Lương Cảnh Hành ngồi xuống, đem máy sưởi đặt gần cái ống quần bị ướt, nhưng ánh mắt lại vẫn gắn trên người Khương Từ.
Chỉ thấy cô thuần thục mở khóa bình gas, bật bếp gas lên, đặt ấm nước lên
trên. Chỉ một lát sau, một mùi dầu máy cùng hơi gas tỏa khắp căn phòng.
Khương Từ mở cửa tủ lạnh, quay đầu hỏi anh, “Anh đã ăn cơm chiều chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Mỳ sợi được không?”
“Tùy ý.”
Nước rất nhanh liền sôi, Khương Từ nhìn một vòng, thấy mỗi cái cốc giấy dùng rồi, liền vào phòng ngủ lấy cái cốc Mã Khắc mình thường dùng, rửa qua
dưới vòi nước, rót một cốc nước, đưa cho Lương Cảnh Hành, “Bình thường
trong nhà cũng không có khách đến, không chuẩn bị trà, anh chịu khó một
chút.” Cô giống như cảm thấy mất mặt, sắc mặt hơi xấu hổ.
Chiếc cốc Mã Khắc màu đỏ thẫm, Lương Cảnh Hành nhận lấy, “Không sao.”
Lương Cảnh Hành để chiếc cốc trên bàn, ngẩng đầu nhìn khương Từ như cũ.
Cô rót nước còn lại trong ấm vào trong phích nước nóng, lại đổ nước vào
chiếc nồi bên cạnh, lấy một quả cà chua trong tủ lạnh, cắt thành từng
miếng, sau đó đỏ sang bên cạnh, một tay chống nạnh, lẳng lặng chờ nước
sôi, nét mặt hơi căng thẳng.
Một lát, nước sôi. Nhấc cái vung ra, hơi nóng màu trắng bốc lên hầm hập, làm khuôn mặt cô trở nên mờ ảo,
giống mây mù lượn lờ ở dưới, hơi nước mờ mịt mà mênh mông bát ngát. Lúc
sương mù tản đi, ánh đèn vàng trong trẻo chiếu rọi, làm cho một bên mặt
xinh đẹp của cô trở nên vô cùng dịu dàng.
Khương Từ vẫn chưa phát hiện ra, đem cà chua cùng mỳ sợi bỏ vào trong nồi, chờ một lúc, lại bỏ
vào trong hai quả trứng gà, cho một ít gia vị, tắt bếp, đem mỳ cho vào
hai cái bát to.
Lương Cảnh Hành lập tức đi qua giúp đỡ, mỗi người cầm một tô, ngồi xuống bàn ăn. Hình như Khương Từ cảm thấy hơi nóng,
đưa hai tay lên sờ sờ lỗ tai.
“Tôi không thích hành tỏi, vì thế
trong nhà không có.” Khương Từ đưa đũa cho Lương Cảnh Hành, “Nếu thấy
nhạt, có thế cho thêm xì dầu.”
“Không sao. Tôi cũng không thích ăn.”
Mắt thấy Lương Cảnh Hành gắp một đũa lên, động tác Khương Từ liền dừng lại, nhìn Lương Cảnh Hành đưa vào miệng, “Thế nào?”
Lương Cảnh Hành giương mắt, “Tạm được, nấu hơi lâu, mỳ hơi bị mềm.”
Khương Từ bĩu môi, “Anh người này cũng ăn ngay nói thật quá.”
Lương Cảnh Hành nở nụ cười, “Lời ngay nói thật sẽ có lợi cho tiến bộ sau này của cô.”
“Quả nhiên là giảng viên đại học, giọng điệu nói chuyện cũng giống như đang
dạy bảo người khác. Tôi không có thiên phú, không thể nào tiến bộ hơn
được nữa đâu. Đa số đều ăn luôn trong căn tin trường học, chỉ có chủ
nhật ở nhà mới nấu cơm.”
“So với Trần Giác Phi thì tốt hơn nhiều, nó ngay cả nước còn không biết đun.”
Khương Từ liếc anh một cái, “Trần Giác Phi ở cùng với anh?”
“Cha mẹ nó thường xuyên đi công tác, vì thế nó thường qua ở chỗ tôi.”
“Khó trách cậu ta to gan lớn mật như vậy.”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Đúng là có chút cờ lơ phất phơ, nhưng bản tính không xấu.”
Vốn nghĩ Khương Từ cùng Trần Giác Phi như nước với lửa như vậy, sẽ phản bác lại hai câu, ai ngờ cô chỉ rũ mắt xuống húp nước mỳ, nhẹ giọng nói,
“Tạm được.”
Lương Cảnh Hành nao nao, cười cười, đơn giản biết
thời biết thế, “Nếu không có hiểu lầm gì lớn, cô cũng đừng giận nó. Tôi
nhìn ra, nó rất để tâm với cô.”
Tay Khương Từ dừng một chút lại
giương mắt về phía Lương Cảnh Hành, vẻ mặt đột nhiên lạnh đi, “… Anh
đang muốn tác hợp tôi với trần Giác Phi?” Đã qua hơn ba tháng, mái tóc
bị cô cạo trọc đã dài khoảng ba bốn phân, ngắn mà cứng, màu sắc như mực, làm tăng thêm vể lạnh lùng quật cường trên gương mặt cô.
Lương Cảnh Hành yên lặng vài giây, khẽ thở dài, “Tôi không có ác ý gì với cô cả.”
Khương Từ nhìn anh chằm chằm, không lên tiếng.
“Cô cùng Trần Giác Phi phát triển như thế nào, là chuyện của hai người, tôi chỉ ở trong lập trường của trưởng bối nói vài lời công bằng thôi.”
Khương Từ muốn phản bác lại hai câu, nhưng lại thấy Lương Cảnh Hành cúi đầu
buông tiếng thở dài, liền đem một bụng không phục nén xuống, há to mồm,
thấp giọng nói, “…Thật xin lỗi.”
Lương Cảnh Hành lắc đầu, bỏ tạm
đôi đũa xuống bàn, “Hôm nay tôi đến đây, là muốn hỏi cô, vì sao lại từ
chối lời đề nghị của Trần Giác Phi?”
Hình như mưa lại bắt đầu rơi xuống, tí ta tí tách đập vào trên cửa sổ thủy tinh, Khương Từ cúi đầu
trầm mặc, vẻ mặt kia làm cho Lương Hành nghĩ đến ngày diễn ra lễ tang,
cũng là một ngày mưa như vậy.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng trên mặt cô, im lặng chờ cô trả lời.
Hồi lâu, Khương Từ cuối cùng cất tiếng, “Cái phòng nhỏ này, là thứ duy nhất cha tôi không mang đi thế chấp, cũng không bị tòa án niêm phong. Sau
khi cha mẹ tôi kết hôn ở đây vài năm, tận đến khi tôi năm tuổi, cuộc
sống bắt đầu tốt hơn,cả nhà mới chuyển chỗ khác. Về sau, cha tôi thấy
căn phòng này có ý nghĩ kỷ niêm, liền mua lại… Hiện tại tốt xấu gì tôi
cũng không đến mức lưu lạc đầu đường.”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tĩnh lặng như mặt nước, “Tất cả những việc cần tiền để giải quyết, đối với tôi đều lá vấn đề.”
Cô duỗi tay ra, giọng điệu bình bình đạm đạm (bình thường), “Không dư thừa gì cả, cho nên, dù sao cũng phải nắm lấy chút gì đó.”
Lương Cảnh Hành nhất thời không nói lại được lời nào, đành phải yên lặng.
“Mười vạn đồng kia là tôi cần dùng gấp, trả hết học phí bên ngoài, để cho tôi trong thời gian ngắn cũng không đến mức không kịp ăn cơm. Nhưng mà…”
Khương Từ dừng một chút, “Không thể bởi vì anh từng cho tôi mượn tiền,
liền nghĩ rằng mọi việc tôi đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh…”
“A Từ.” Lương Cảnh Hành ngắt lời cô, không chú ý mình thay đổi cách xưng
hô, “Vì sao em cho rằng tôi giới thiệu em cho Hứa Tẫn Hoan, là ‘sắp xếp’ em, hoặc theo ý của em, chính là một loại ‘sỉ nhục’?”
Khương Từ
sửng sốt, ánh mắt hơi hơi lóe lên, tránh đi ánh nhìn chăm chú của Lương
Cảnh Hành, trong lòng lại nghĩ, hóa ra người phụ nữ đó gọi là Hứa Tẫn
Hoan. Nhân sinh đắc ý phải tẫn hoan, đừng sử kim tôn đối không nguyệt.
“Giác Phi cũng chỉ là có ý tốt, tài năng của em không nên lãng phĩ vào việc
phát tờ rơi vô vị như vậy, vẽ tranh minh họa có lẽ là công việc phù hợp
nhất lúc này.”
“Thầy Trần không cho phép tôi vẽ tranh để kiếm
tiền quá sớm, ông ấy cho rằng đây là một hình thức làm tổn hại nghệ
thuật chân chính.”
Lương Cảnh hành lắc đầu, “Bản thân tôi cảm
thấy em đứng ngoài đường giữa trời nắng chói chang, đối với thiên phú
cùng với sức khỏe của em mới là tổn hại.”
Khương Từ không nói lời nào.
“Cho nên em từ chối giúp Hứa Tẫn Hoan vẽ tranh, là băn khoăn về thầy Trần?”
Lương Cảnh Hành chăm chú nhìn Khương Từ, chú ý bến biến hóa nhỏ trên
gương mặt cô, “…Hay là, em còn lý do gì khác?”
Tay Khương Từ lặng lẽ nắm chặt, lại buông ra, cuối cùng chỉ bình thản trả lời, “Không có
lý do gì cả, chỉ đơn giản là không muốn thôi.”
Lương Cảnh Hành buông tiếng thở dài, Khương Từ người này, nếy đã không muốn nói, cũng không có biện pháp cạy miệng cô.
Một lát, Lương Cảnh Hành lại cầm đôi đũa lên —— cái này, đều đã trương
hết, “Cái đó, tôi sẽ nói với thầy Trần, em chỉ cần nói cho tôi biết, có
đồng ý vẽ minh họa giúp công ty tôi không?”
“Giúp anh, hay là giúp cô Hưa?”
Lương Cảnh hành ngừng lại, “Có gì khác nhau sao?”
“Có.” Ánh mắt Khương Từ bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt anh, “Nếu là anh thì tôi giúp.”
Lương Cảnh Hành cười bất đắc dĩ, “… Trước kia có phải Hứa Tẫn Hoan đắc tội em không?”
“Không có, lần điều tiên gặp cô ấy.” Khương Từ cầm đũa chọc chọc bát mỳ trước mặt, để đã lâu, mỳ trương lên, không thể ăn nữa.
“Nói như vậy là đồng ý rồi?”
Khương Từ không ngẩng đầu, cúi đầu “Ừ” một tiếng.