Lời nói của Giản Chiến Nam khiến Tiêu Hữu vừa đau đớn vừa bối rối. Cô không muốn
anh quên cô, không muốn anh cưới người con gái khác, không muốn anh đem
những lời nói ngọt ngào đã từng chọc cô cười nói cho cô gái khác nghe.
Cô không muốn trở thành một mảnh vá
trong quá khứ của Giản Chiến Nam, không muốn chỉ là khách qua đường
trong cuộc đời anh, đồng thời cô cũng muốn Giản Chiến Nam không phải là
quá khứ của cô. Trái tim Tiêu Hữu rất đau, cô chạy ào xuống xe, trên tay vẫn đang cầm hộp nhạc mà Giản Chiến Nam tặng.
Đứng dưới cơn mưa như trút nước, bị
những cơn gió mạnh mẽ làm cho run rẩy, mưa che hết tầm mắt cô khiến cô
không mở nổi mí mắt, cô nheo mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt,
tiếng gió vần vũ cuối chân trời nuốt đi âm thanh giận dữ của ba mẹ.
Giản Chiến Nam sải những bước chân dài
tới ôm chầm lấy cô vào lồng ngực ấm áp vững trãi của mình, ôm thật chặt
như muốn khảm cô vào thân thể anh, nhập làm một rồi thì sẽ không thể
tách rời nữa.
Thân thể Tiêu Hữu lạnh ngắt, vòng ôm của Giản Chiến Nam cũng lạnh như băng, thế nhưng vòng tay này lại mang đến
cảm giác ấm áp và an toàn cho cả hai con người nhỏ bé. Một tay cầm hộp
nhạc, một tay ôm chặt lấy anh, trái tim cô dần bình tĩnh trở lại, dựa cả người vào lồng ngực của người đàn ông đã cướp mất trái tim cô.
Lăng Việt Nhiên nắm chặt hai nắm tay đến mức trắng bệch hiện ra cả gân xanh, đôi mắt không chớp nhìn hai người
đang ôm nhau dưới màn mưa, trái tim đau thắt lại, Mạc Mạc của cậu, thực
sự yêu anh ta sao?
Ba Tiêu Hữu ban đầu tức giận đến đỏ bừng cả gương mặt nhưng cuối cùng rồi cũng dần bình tĩnh trở lại, tâm trí
chỉ còn lại sự bất đắc dĩ, quay đầu nhìn vợ mình một cái, cuối cùng ông
nhắm mắt, bất lực nói với Lăng Việt Nhiên ”Việt Nhiên, về nhà thôi”
”Thế còn Mạc Mạc?” Lăng Nguyệt Hồng nhìn con gái, tâm trạng từ tức giận đến thương cảm, rồi lại lo lắng không biết làm sao.
”Mọi chuyện đã như vậy rồi thì còn bắt
nó lên máy bay làm gì nữa?” Ba cô giọng điệu đã rất kém, tâm trạng còn
kém hơn. Lăng Nguyệt Hồng im lặng, tâm tình của bà cũng không hề tốt hơn chồng mình bao nhiêu. Còn làm gì được nữa bây giờ? Chẳng lẽ lại cứ để
con bé ở trên đường với cậu ta sao?
Lăng Việt Nhiên chưa từng dời mắt khỏi
Tiêu Hữu, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ thâm trầm, cô đơn nói không nên lời, cuối cùng chỉ đành bất lực lái xe đi.
Tiêu Hữu nhìn thấy ba mẹ cùng cậu rời
đi, tâm trạng lo lắng hoảng hốt định chạy theo nhưng Giản Chiến Nam đã
giữ chặt lấy cô. Nhìn thấy khuôn mặt bần thần của cô, anh đau lòng cúi
người xuống hôn lên đôi môi quyến rũ đã trắng bệch vì lạnh “Mạc Mạc,
không cho phép em rời khỏ anh, rõ chưa?”Sẽ không, sẽ không bao giờ rời xa, nhưng còn ba mẹ?
Tiêu Hữu khổ sở nhìn vào hai tròng mắt đen sâu thăm thẳm của Giản Chiến Nam, nghẹn ngào nói “Anh Nam, ba mẹ có phải không cần em nữa phải không?” Nói xong nước mắt cô từ từ chảy
xuống.”Sẽ không, đừng sợ, có anh ở
đây” Giản Chiến Nam nhẹ nhàng vươn tay gạt đi những giọt lệ như pha lê
của Tiêu Hữu, anh rút ra chiếc khăn tay màu trắng trong túi lau nước mắt và nước mưa vương vãi trên mặt cô, sau đó là lau tóc cô cho khô đồng
thời giở giọng dỗ dành như con nít ”Đừng khóc nào”Giản Chiến Nam nghĩ Tiêu Hữu sẽ không nói lời nào liền muốn rời khỏi anh,
trong lòng lại phát giận. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương kia, anh lại không tài nào bộc phát cho nổi. Cô mềm mại như một em bé, nói
cho cùng cũng chỉ là một em bé lớn tuổi mà thôi.Giản Chiến Nam chợt nhíu mày rồi lái xe đi, anh không đi về nhà hay công ty
của mình mà lái đến nhà cô. Sự tình đã đến nước này thì phải giải quyết, anh nhất định phải khiến anh và cô có thể ở bên nhau._ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Giản Chiến Nam ôm lấy Tiêu Hữu run rẩy
đi lên năm tầng lầu. Cô đứng trước cửa lo sợ, bất an nhìn anh, không
biết ba mẹ và cậu có còn giận không, cô sợ ba không cho vào nhà vì bây
giờ chắc chắn ba cô đang cực kì tức giận.
Người ấn chuông là Giản Chiến Nam, đứng
mãi ở ngoài này Tiêu Hữu sẽ trở bệnh mất, đằng nào chuyện này cũng cần
phải giải quyết chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Giản Chiến Nam nghĩ
phải nhân cơ hội này thừa cơ làm tới, tốc chiến tốc thắng.
Mẹ cô mở cửa ra, hai tay Mạc Mạc nắm
chặt lấy nhau bối rối nhìn mẹ, khe khẽ gọi một tiếng. Con gái có sai thì cũng vẫn là con mình, Lăng Nguyệt Hồng tuy tức giận nhưng nhìn thấy cô
ướt sũng cũng vừa thương cảm vừa đau lòng.
Nhìn con gái rồi lại nhìn nam nhân đứng
bên cạnh, bà nhíu mày nhưng sau đó vẫn tránh sang một bên nhường đường
cho hai người ”Vào đi, còn đứng đấy làm gì?” Tuy đau lòng nhưng giọng bà khi nói chuyện vẫn rất bình tĩnh.
Giản Chiến Nam nắm tay Tiêu Hữu vâng lời đi vào, sau đó mới buông ra. Ba cô ngồi ở giữa sô pha, sắc mặt có chút
khó coi, Lăng Việt Nhiên thì sự địch ý với Giản Chiến Nam đã hiện rõ lên trên gương mặt lạnh băng nhưng với Tiêu Hữu vẫn là ánh mắt đau lòng
cùng bi thương ”Mạc Mạc, đi tắm nước ấm rồi thay quần áo đi”
Tiêu Hữu không dám quay đi, chỉ liếc
nhìn về phía ba mình. Ông cũng liếc nhìn cô một cái nhưng vẫn không nói
chuyện. Tiêu Hữu biết ba đang tức giận nhưng cũng không tỏ ra thật quyết liệt với cô. Quay đầu lại nhìn Giản Chiến Nam, anh vỗ về vai cô ”Đi đi” Nơi này anh có thể ứng phó được.
Tiêu Hữu vào phòng ngủ lấy quần áo rồi
đi tắm. Cô tuy rất muốn nghe xem bên ngoài họ đang nói những gì nhưng
lại không tài nào nghe rõ, âm thanh khi được khi mất rất mơ hồ, có vẻ
như đang phát ra từ phòng làm việc của bố. Cô không biết Giản Chiến Nam
sẽ giair quyết mọi chuyện với ba mẹ như thế nào, kết quả ra sao, cho nên rất lo lắng cùng căng thẳng.
Tắm xong cô lại thay quần áo rồi ra
ngoài, nhìn thấy ba mẹ vẫn ngồi trên sô pha, Lăng Việt Nhiên có vẻ rất
mất kiên nhẫn, Giản Chiến Nam ngồi bên cạnh quần áo vẫn hơi ướt, nhưng
vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, khí chất trấn định không hề tỏ ra nao núng.
Tiêu Hữu có chút lúng túng không biết nói năng gì, hấp tấp nói ”Ba, mẹ… con….”
”Mạc Mạc!” Ba cô đứng lên khỏi ghế có vẻ mệt mỏi ”Mạc Mạc, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng có thể tự quyết định chuyện của mình được rồi, mọi chuyện ba không muốn can thiệp nữa, đường con… con tự mình đi thôi. Nguyệt Hồng, tìm bộ quần áo sạch cho cậu ta
thay, tôi mệt rồi, đi nghỉ đây”
Ba cô nói xong liền trở về phòng ngủ,
Lăng Nguyệt Hồng tìm quần áo cho Giản Chiến Nam thay, quần áo của chồng
mình không vừa nên đành lấy của Lăng Việt Nhiên. Nghĩ đến chuyện chàng
trai này cướp đi con gái rượu của mình, Lăng Nguyệt Hồng tuy không tức
giận nhưng vẫn rất khó đối xử với anh như người bình thường, hơn nữa
chàng trai này còn là con trai của người phụ nữ đó, bà chỉ đưa quần áo
cho Tiêu Hữu rồi khó chịu nói ”Mạc Mạc, đưa quần áo cho cậu ta, mẹ đi
xem bố con, tới giờ uống thuốc rồi”
Tiêu Hữu đờ đẫn đứng im trong phòng
khách, tay cầm bộ quần áo, đôi mắt to tròn bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ
lên, nghi hoặc nhìn Giản Chiến Nam. Khuôn mặt tuấn tú của anh thoải mái
cười, bước dần về phía cô rồi khẽ nhéo chiếc mũi nhỏ nhỏ xinh xinh ”Cô
bé, sao thế?”
”Ba của em…”
Giản Chiến Nam vươn tay ôm lấy eo Tiêu
Hữu, trán anh tựa vào trán cô, một mùi hương từ cô lan sang hấp dẫn anh, anh thấp giọng vấn ”Mạc Mạc! Về sau cũng sẽ là bố anh…”
Hả? Tiêu Hữu ngây người! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?