Những người trẻ tuổi ở chung một chỗ
không tránh được cảnh làm ầm làm ĩ. Tiêu Hữu bị nháo bắt uống một ít,
không có say, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm hồng hồng. Vốn là cặp mắt u buồn cũng đã nỗi lên gợn sóng, lại thật giống như được che chắn
bởi một tầng sương mù, nhìn không thấu, không chạm được, rồi lại khiến
cho người khác tò mò muốn tìm hiểu nó.
Tô Thuộc Cẩn cứ như vậy bị Tiêu Hữu hấp
dẫn. Cô cũng chỉ là không sành sõi việc đời nữ sinh trung học, cùng Cầm
Tử là đứa hai trẻ con, mà hắn luôn không bao giờ co hứng thú với những
nữ sinh thanh thanh thuần thuần này, hắn thích nữ nhân thành thục, quyến rũ. Thế nhưng Tiêu Hữu đối với hắn đột nhiên hấp dẫn thật lớn. Có lẽ là bởi vì tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau có chút đặc thù, hắn đối với cô
có chút dục vọng muốn tìm hiểu. Tầm mắt không nhịn được cứ nhìn Tiêu Hữu mấy lần. Lúc cô cười rất xinh đẹp, kèm theo trong con ngươi nhàn nhạt
đau thương, có một loại u buồn tuyệt mỹ đến kỳ lạ.
Những người khác ngược lại không có chú ý tới Tô Thuộc Cẩn vẫn chú ý nhìn vào một vị trí đến mấy lần, chỉ là từ
vừa mới bắt đầu liền cho là Tiêu Hữu cùng Tô Thuộc Cẩn có gian tình. Thế như Cầm Tử lại luôn để ý tới. Cái tên anh họ mắt cao hơn đầu này của
cô, rất ít khi chú ý tới con gái chứ đừng nói chi là nhìn Tiêu Hữu lâu
đến như vậy, chẳng lẽ trúng tiếng sét ái tình với Tiêu Hữu rồi?
Lúc Tiêu Hữu đã ăn cái gì thì đều rất
chăm chú, ăn cơm chính là ăn cơm, nghiêm túc giống như học sinh đang chú tâm vào học bài. Bộ dạng kia làm cho người khác nhìn thấy liền trong
lòng rất thoải mái, nhìn cô ăn uống, bản thân cũng thấy thật ngon miệng. Tô Thuộc Cẩn cố gắng nhịn cười, lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong một bữa cơm thì đã là tám giờ
tối. Những người này chơi một ngày cũng không biết mệt mỏi, lại muốn
chơi tới cùng. Kế hoạch rốt cuộc cũng không thay đổi, cứ la hét đòi đi
ca hát ở KTV. Tiêu Hữu bảo mình phải về nhà, Cầm Tử trực tiếp móc chìa
khóa xe từ trong túi áo em trai kín đáo đưa cho Tô Thuộc Cẩn “Anh họ!
Anh phụ trách đưa Tiêu Hữu vầ nhà an toàn cho em”
“Không cần làm phiền anh họ cậu đâu, mọi người cứ đi chơi tiếp đi, em đón xe buýt về là được rồi” Tiêu Hữu đúng
ra là không muốn ở cùng một chổ với Tô Thuộc Cẩn. Không phải là bởi vì
đã khi dễ cô, mà chỉ là không thích thích phiền toái đến người khác,
huống chi là người chỉ mới gặp qua hai lần.
Cầm Tử đẩy vai Tiêu Hữu, gương mặt tỏ vẻ không tán thành, nói “Được lắm, bạn học Mạc Tiêu Hữu, nghe lời mình đi. Trễ như thế này rồi mà một mình cậu trở về mọi người cũng không yên
tâm. Với lại đừng có cùng với mình mà tỏ ra khách khí”
Anh chị em của Cầm Tử cũng cùng nhau phụ họa bảo Tô Thuộc Cẩn đưa cô về, mà anh ta cũng mỉm cười, nói “Vì cô
nương mà phục vụ là vinh hạnh của tại hạ, đừng nói tới chuyện phiền toái với khách khí ở đây, đi thôi”
Từ chối tới từ chối lui nữa thì có vẻ
mình đang làm giá, Tiêu Hữu chỉ đành phải nói lời hẹn gặp lại với mọi
người sau đó cùng Tô Thuộc Cẩn đi ra ngoài. Lúc xoay người hướng thang
máy đi tới lại thấy trước mặt mấy bước, một người nam nhân thân ảnh cao
lớn, mạnh mẽ, rắn rõi. Anh đứng nghiêng gương mặt, một tay nắm điện
thoại, một tay cầm điếu thuốc. Trên hành lang trãi thảm đỏ vừa nói
chuyện điện thoại vừa hút thuốc lá, gương mặt thâm trầm, ưu nhã đầy quen thuộc.
Tiên Hữu bước chân không nhịn được liền
dừng một chút, ngay sau đó dường như cất bước nhanh hơn trước. Ngay khi
tới thang máy giữa hắn và cô, anh đột nhiên xoay người lại, tầm mắt ngay lập tức dán trên người cô.
Tâm đột nhiên căng thẳng, bước chân cũng dừng lại, cõi lòng lại đau nhói. Ánh mắt kia không còn là cửa sổ long
lanh khiến cho cô động lòng nữa, nó đã thuộc về một người khác… mà cũng
không khác… chỉ mỗi cô là tự đa tình mà thôi. Tiêu Hữu vẫn không có cách nào quên được anh, không có cách nào nhìn đến anh mà tâm không động,
tim không đập.
Tô Thuộc Cẩn cũng dừng lại sau lưng Tiêu Hữu, liếc mắt nhìn gương mặt có chút tái nhợt của cô, ngay sau đó anh
lướt mắt đến trên thân ảnh Giản Chiến Nam một cái, hỏi “Người quen?”
Tiêu Hữu há miệng định nói chuyện, lại
thấy thân ảnh một người con gái kiều diễm bước ra từ một cánh cửa, cô ấy đưa lưng về phía cô, trực tiếp khoác lên cánh tay Giản Chiến Nam cánh
tay, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh thầm oán vì sao anh lại nói chuyện
điện thoại lâu như vậy.
Hình ảnh Giản Chiến Nam cùng Giang Nhã
thân mật trước mặt khiến tâm Tiêu Hữu thật đau đớn. Cô cứ thê cho rằng
mấy ngày nay trôi qua bình lặng không có anh, cô đã có thể thản nhiên
đối mặt khi gặp lại. Nhưng không ngờ tới, ngay lúc này đây còn khó đối
mặt hơn trước kia.
Giản Chiến Nam là vế sẹo nơi đáy lòng
cô, mà Giang Nhã không thể nghi ngờ chính là bằng chứng để vạch trần vết sẹo kia, nó nhắc nhở cô rằng… cô chỉ là thế thân của một người con gái
khác, là bóng dáng ngày xưa của Giang Nhã. Cô yêu một người đàn ông đã
trao trái tim cho kẻ khác. Những điều này chính là tàn khốc của thực tế, giống như từng cây kim bén nhọn đâm vào cõi lòng Tiêu Hữu.
Cô muốn đi, muốn rời khỏi nơi này nhưng
thân thể dường như bị rút hết sức lực, chân thật giống như đổ chì, không cách nào hoạt động được, cả người không nhịn được lạnh lẽo khẽ run rẩy. Cô từng mỗi một lần la hét ở trong lòng, hi vọng ai đó tới đây mang cô
rời khỏi chốn thị phi này.
Đang lúc Tiêu Hữu nghĩ rằng sẽ không ai
giúp đỡ mình, tim đau đến sắp hít thở không thông, đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ vòng chắc bả vai cô, thật giống như đang chênh vênh trên mặt hồ chợ bấu víu được một khối bè gỗ.
Tô Thuộc Cẩn nhẹ nhàng mỉm cười, nói “Nếu đã không biết, chúng ta có thể đi chứ?”
Tiêu Hữu cứng còng quay đầu lại nhìn anh ta. Không đợi cô lên tiếng, Tô Thuộc Cẩn đã ôm bả vai hướng thang máy đi tới.
Thật ra chẳng qua là có mấy giây thôi, lại thật giống như dài cả một thế kỷ.
Keng!
Cửa thang máy mở ra.
Hình ảnh Tiêu Hữu cùng Tô Thuộc Cẩn ôm nhau nhanh chóng bị cửa thang máy đóng lại che đi.
Tròng mắt đen của Giản Chiến Nam vẫn
nhìn chằm chằm vào nơi Tiêu Hữu biến mất, điện thoại di động trong tay
bị bóp chặt đến muốn nét đi mà anh vẫn không hay biết. Cho đến Giang Nhã cau mày, nói “Chiến Nam, anh bóp đau em”
Giản Chiếm Nam hồi hồn, cúi đầu nhìn
Giang Nhã trong ngực. Khuôn mặt yêu kiều có vẻ giận dỗi, dường như đang
oán giận cái gì đó, anh một chữ cũng nghe không lọt tai. Chẳng qua vẫn ý thức được tay của anh đang chặt chẽ nắm lấy điện thoại di động, một bàn tay khác bóp chặt nắm cổ tay Giang Nhã. Anh đột nhiên buông tay, thấy
nơi cổ tay Giang Nhã xuất hiện một vết đỏ “Thật xin lỗi!” Anh lạnh lùng
nói.
“Anh làm sao vậy?” Giang Nhã có nhìn
thấy Tiêu Hữu. Nhận ra phản ứng kia của Giản Chiến Nam, cô có chút bất
an. Giang Nhã thật muốn mình có thể xác định được tình cảm của anh đối
với Tiêu Hữu là như thế nào nhưng tâm tình vẫn tỏ ra mình rất bình
thường, không biết gì cả. Nhìn sắc mặt lo lắng của anh, cô càng thêm bất an. Mạc Tiêu Hữu kia chẳng qua chỉ là một thế thân, thay thế cô làm bạn gái của Giản Chiến Nam trong một thời gian mà thôi, không thể nào thay
thế cô cả đời được.
Cô không muốn một cái bóng khác của
chính mình, một người chỉ là thế thân có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của
Giản Chiến Nam như thế này, hơn nữa không chỉ là một vài chuyện nào đó,
dường như là tất cả những gì liên quan đến Mạc Tiêu Hữu đều khiến tâm
tình anh thay đổi nhanh chóng. Không nhịn được, Giang Nhã liền vòng tay
ôm chặt lấy Giản Chiến Nam “Chiến Nam! Em yêu anh. Chúng ta đừng bao giờ tách ra một lần nữa nhé. E, cả đời cũng sẽ không sẽ rời khỏi anh, em
thề!”
Lời thề của Giang Nhã… anh vẫn ngoảnh
mặt làm ngơ. Trong lòng vẫn là đang nghĩ cô thật nhanh đã có một gã đàn
ông khác ở bên cạnh sao? Giản Chiến Nam cứ đứng lặng im như vậy, không
nói một lời, tròng mắt đen toàn là một thứ ánh sáng lạnh lẽo, bức người.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Dọc đường về nhà, Tiêu Hữu không có mở
miệng nói một lời nào mà Tô Thuộc Cẩn cũng chỉ tập trung lái xe, thỉnh
thoảng vẫn có quay đầy sang quan sát cô. Hắn chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó tràn đầy thống khổ. Cho đến khi xe dừng trước khu nhà của Tiêu Hữu, cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào khác, chỉ bần thần ngồi im đấy như người vô hồn.
Tô Thuộc Cẩn đột nhiên quay mặt lại.
Tiêu Hữu giật mình khi trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người thật to. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả người ngã ra đằng sau, tâm
tình hoảng hốt có chút khó chịu “Anh… Anh làm gì thế?”
“Không có làm gì hết nha, chẳng qua là
không thích bị người khác xem như là kẻ vô hình thôi. Cũng may, không
phải là hoàn toàn không bị nhìn thấy” Tô Thuộc Cẩn giương ra khuôn mặt
hài hước, đôi mắt lấp lánh nhìn ngắm cô, bộ dạng côn đồ thứ thiệt, hỏi
“Em thật sự muốn đến nhà anh sao?”
Tiêu Hữu đẩy mặt của hắn ra xa mình một chút, liếc mặt nhìn một cái “Em điên hay sao mà muốn đến nhà anh?”
Tô Thuộc Cẩn tay nắm chặt tay lái, híp
mắt nhìn Tiêu Hữu. Hắn nhíu mày nói “Nếu không muốn đến nhà anh vậy em
còn nương nhờ trên xe anh làm cái gì nha? Anh cứ nghĩ là em không nỡ rời đi…”
Tiêu Hữu nhìn nhìn, xe đã dừng ở trước
cửa khu nhà. Cô hốt hoảng mở cửa xe, nói thầm “Ai thèm đến nhà của anh
chứ…” Vừa nói xong thì người cũng bước khỏi xe, xoay người rời đi. Thế
nhưng khi chỉ đi được hai bước lại đột ngột quay trở lại. Cô đưa tay gõ
cửa kính xa một cái, Tô Thuộc Cẩm bên trong bấm nút cho cửa kính kéo
xuống, đôi mắt hình hoa đào nhìn Tiêu Hữu mỉm cười. Hắn thật thắc mắc
không biết cô muốn cái gì nữa. Cuối cùng chỉ nghe Tiêu Hữu ngập ngừng
nói “Ngủ ngon… Hôm nay… thật cám ơn anh”
Cuối cùng hắn cũng hồi hồn. Vẫn còn biết nói lời lễ phép như thế, thật là một đứa bé ngoan. Tô Thuộc Cẩn cười
cười “Thế thì bữa nào mời anh đi ăn cơm đi”
“Cái gì?” Tiêu Hữu không kịp phản ứng.
“Em không phải là muốn cám ơn anh sao?”
“À?”
“Chẳng lẽ lời cám ơn của em cũng chỉ là một câu khách sáo sáo rỗng thôi sao?”
Tiêu Hữu á khẩu mà mặt lại không nhịn
được đỏ rần lên. Rốt cuộc là đang cám ơn hắn giúp cô giải vây hay chỉ là một lời khách sao cho có? Bị hắn hỏi như vậy, cô cũng không biết như
thế nào nữa.
Tô Thuộc Cẩn khởi động xe “Khuya rồi, em vào nhà đi. Mà nhớ là đang thiếu anh một bữa cơm đấy nhá!” Nói xong,
hắn liền nhấn chân ga, tiêu sái rời đi…
Tiêu Hữu nhìn chiếc xe dần dần biến mất
trong bòng tối chỉ khẽ lắc đầu. Gã này là người như thế nào nha? Mỗi một câu nói đều như có bẫy bên trong đó khiến cô dù có rẽ ngã nào thì cũng
luôn bị té xuống. Bị Tô Thuộc Cẩn phá cho dở khóc dở cười như vậy liền
cảm giác khó chịu lúc trước cũng quên đi một chút.
Đưa tay vỗ vỗ gương mặt lạnh như băng
của mình, cô xoay người bước vào khu nhà. Thế nhưng mới vừa đi không
được mấy bước đã bị một bóng người chặn lại đường đi khiến cô sợ tới mức ‘ a ’ lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Tiêu Hữu chưa cần
biết đó là ai đã xoay người muốn chạy, eo nhanh chóng bị người ta ôm lấy thật chặt, cơ thể rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, mặt dán chặt
vào lồng ngực vững trãi. Sống lưng Tiêu Hữu cứng đờ…