Bảo bối Mạc Mạc, giữa chúng ta lúc đó không có kết thúc.
Đã kết thúc rồi, không phải sao?
Vừa bắt đầu đã là kết thúc không an
lành, Tiêu Hữu cũng gượng ép mình không được suy nghĩ nhiều, cố gắng
khiến cho cuộc sống bận rộn một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
Lúc không có chuyện gì để làm thì cô sẽ
cùng Cầm Tử đi dạo phố. Nhưng có lẽ đến nhà Lăng Việt Nhiện thú vị hơn
nhiều bởi vì nhà cậu có rất nhiều sách, không những trong phòng khách có một mặt tường treo lủng lẳng những chiếc kệ chứa đầy sách báo và tạp
chí, mà còn có một căn phòng chứa sách dùng để đọc và làm việc. Nhà của
cậu bề ngoài là một căn nhà nhưng thật chất bên trong hoàn toàn không
phải là nhà, có thể xem nó như một thư viện nho nhỏ của thành phố.
Những lúc Lăng Việt Nhiên đến công ty
làm việc, chỉ có một mình Tiêu Hữu ở nhà đọc sách đến quên cả thời
gian, cũng không biết ăn cơm là gì. Thế mà cậu vẫn luôn phát hiện ra
nhưng chỉ thở dài ngao ngán. Từ đó về sau, những khi cô đến nhà cậu thì
cậu luôn giúp cô gọi đồ ăn bên ngoài mang đến.
Thói quen được cậu cưng chiều khiến Tiêu Hữu thoải mái tiếp nhận, dĩ nhiên lương tâm vẫn luôn có chút cắn rứt
với tính tình lười biếng của mình. Những khi như vậy, cô thường giúp
Lăng Việt Nhiệt giặt quần áo và quét dọn một chút phòng vệ sinh cũng như phòng ngủ.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, chỉ
khác một chút là buổi trưa Tiêu Hữu không có gọi đồ ăn từ bên ngoài đến
mà chờ Lăng Việt Nhiên trở lại sẽ cùng cậu ra ngoài ăn cho thỏa chí.
Tiêu Hữu chẳng những không cảm kích việc Lăng Việt Nhiên đặc biệt trở về đưa cô ra ngoài dùng bữa mà còn thoải
mái đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu “Cậu này! Cậu làm việc bù đầu bù cổ không
có thời gian nghỉ ngơi, thế mà còn thường xuyên vì cháu tiêu tiền như
nước thế này, thật không muốn để dành tiền cưới vợ sao?”
Lăng Việt Nhiên đưa tay gõ nhẹ một cái
lên đầu Tiêu Hữu ”Khoác lác vừa thôi, có ai như cháu không chứ? Chỉ biết hành hạ cậu là giỏi. Nhanh đi rửa mặt rồi ra ngoài ăn cơm tối, cậu còn
phải đến công ty ký cho xong mớ giấy tờ. Nhìn dáng vẻ của cháu lúc này
hình như rất rãnh rỗi phải không?”
Tiêu Hữu le lưỡi một cái, gấp gáp chạy
đến nhà vệ sinh rửa lại tay chân, chải tóc gọn gàng. Cô cẩn thận kiểm
tra bản thân cho thích hợp mới bước chân ra ngoài kéo cánh tay Lăng Việt Nhiên đi.
Gần nhà có một nhà hàng nấu ăn cũng rất
tuyệt, đi bộ thì cũng tầm 10 phút là đến nơi. Tiêu Hữu ở nhà từ sáng đến trưa cũng chưa có dùng qua bất cứ thứ gì định bụng đến đó vừa gần vừa
tiện. Hai người vừa mới ra khỏi khu nhà, chuẩn bị băng qua đường lại
nghe được có người kêu to “Việt Nhiên…”
Thanh âm rất quen thuộc, Tiêu Hữu không
nhịn được bèn quay đầu lại nhìn. Một cô gái có vẻ ngoài nhu nhược đứng
đó với ánh mắt có chút sợ hãi, hình như còn có vẻ khẩn trương, hai cái
nắm chặt lấy váy áo vò lấy.
Con ngươi luôn luôn ôn hòa của Lăng Việt Nhiên bỗng thoáng qua một chút lạnh lùng. Cậu chỉ hơi hơi cau mày, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy cô gái này, cho nên không hề để ý đến,
chỉ cúi đầu nói với Tiêu Hữu “Đi thôi”
Tiêu Hữu sau một lúc suy nghĩ mới nhớ ra được cô gái này là ai. Đây là người đã nói chuyện cùng với Giản Chiến
Nam lúc ở trong bệnh viện, anh đã hỏi Lăng Việt Nhiên có yêu cô ấy hay
không. Thì ra cô cảm thấy âm thanh này quen thuộc như thế. Cô ấy là em
gái của Giản Chiến Nam – Giản Thần Hi.
“Việt Nhiên…” Cô gái đuổi theo, vội vàng ngăn lại phía trước mặt họ. Đôi mắt dịu dàng như nước chỉ chứa lấy hình ảnh của Lăng Việt Nhiên, sắc môi có chút trắng bệch khẩn thiết mà nói
“Việt Nhiên! Em… Em có thể cùng anh nói chuyện một chút không? Sẽ không
làm mất nhiều thời gian của anh đâu…”
“Thật xin lỗi, tôi không có trách nhiệm
phải nói chuyện cùng với cô” Giọng nói giờ phút này của Lăng Việt Nhiên
lại đáng sợ lạnh như băng. Cậu nói xong liền vòng tay ôm lấy eo Tiêu Hữu bước đi. Trong mắt Giản Thần Hi xuất hiện nước mắt, cô ấy đưa tay kéo
lại vạt áo của Lăng Việt Nhiên, gương mặt tràn đầy thống khổ nói “Việt
Nhiên… Van cầu anh… Đừng đối xử với em như vậy, được không…?”
Ánh mắt Lăng Việt Nhiên thoáng qua chút
gì đó, cuối cùng mãnh liệt hất cánh tay của Giản Thần Hi. Cậu quay sang
nói khẽ với Tiêu Hữu “Đến nhà hàng chờ cậu một chút, cậu sẽ đến ngay”
“Dạ!” Tiêu Hữu liếc mắt nhìn Giản Thần
Hi một chút sau đó xoay người rời đi. Dáng dấp Giản Thần Hi nhìn qua có
vẻ là nhu nhược vô hại lại nhát gan và dịu dàng, thế tại sao lại có khả
năng bắt cậu đi tù?
Có lẽ là bởi vì quan hệ giữa Giàn Thần
Hi và Giản Chiến Nam, và cũng có lẽ là bởi vì cô ấy đã từng khiến cậu bị tổn thương cho nên Tiêu Hữu đối với cô ấy không chút hảo cảm.
Đi đến nhà hàng, Tiêu Hữu phải đợi một
chút mà cậu vận còn chưa tới. Một chút sau mới nhận được điện thoại bảo
cô một mình ăn trước. Tiêu Hữu biết cậu tạm thời không thể đến được rồi.
Thế là, Tiêu Hữu ăn một mình. Ăn xong,
tính tiền. Lúc rời khỏi nhà hàng, cô đang suy nghĩ xem mình nên về nhà
hay lại đến nhà cậu tiếp tục đọc sách thì điện thoại chợt vang lên.
Là Cầm Tử.
“Này, Tiêu Hữu! Đến nhà mình đi, mình
bệnh rồi, ở nhà chán muốn chết đây. Cậu phải đến thăn mình đấy, nhớ mua
kem nữa nhé, phải là vị dâu đấy. Còn phải…” Vừa bắt điện thoại, Tiêu Hữu đã chưa kịp mở miệng nói chuyện mà Cầm Tử đã nói một tràng, cô chỉ có
thể mỉm cười chờ Cầm Tử nói cho xong.
“Tiêu Hữu nhớ đấy! Mình chờ cập, cúp
đây!” Nói xong, cắt đứt điện thoại, Tiêu Hữu lắc đầu cười. Nha đầu này,
lúc nào thì mới có thể thay đổi cái thói quen xấu này đây? Dù sao cũng
phải cho cô một cơ hội mở miệng phản bác đã rồi hay cúp máy chứ.
Tiêu Hữu mua xong đồ mới nhắn tin cho
Lăng Việt Nhiên bảo mình đến nhà bạn. Cô liền quá giang xe nhà của Cầm
Tử và xách theo bịch kem. Người ra mở cửa là đứa bạn thân thắm thiết đã
bất chấp mọi thứ hành hạ cuộc sống của cô. Lúc thấy cô, mắt Cầm Tử sáng
rực lên, nói chính xác hơn là lúc nhìn thấy mấy hộp kem trong tay cô “Ô! Tiêu Hữu là tốt nhất trên đời”
“Thế nào? Cậu không thoải mái ở đâu?” Tiêu Hữu tháo giầy ra rồi hỏi “Chú và cô không có ở nhà sao?”
“Bị cảm thôi. Ba mẹ mình đến thăm ông nội rồi”
Cầm Tử vừa nói vừa ngồi phịch lên trên
ghế sa lon, ban tay thoăn thoắt mở hộp kem ra, nhất thời toàn bộ đều là
thất vọng “Mạc Tiêu Hữu! Đây là vị dâu ư? Cậu quá làm tổn thương tâm của mình… Quá làm cho mình thất vọng, khiến cho mình chán ghét cậu”
Thứ Tiêu Hữu mua không phải kem vị dâu mà là chocolate. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay cốc nhẹ lên đầu Cầm Tử “Cảm mà còn đòi ăn kem”
Cầm Tử tạm thời chấp nhận, vị chocolate cũng không tồi.
“Mà sao lại chỉ có một mình cậu ở nhà thế này?”
“Cảm mạo thôi, lại cũng không có nặng.
Ông nội đột nhiên lại gọi bảo ba mẹ ta qua bên đó, cũng không biết là có chuyện gì nữa” Cầm Tử ngoạm một miếng kem lạnh trong miệng “Có anh họ
mình ở đây, đang ngủ trong phòng dành cho khách ấy”
Tô Thuộc Cẩn? Tiêu Hữu đột nhiên có chút mất tự nhiên. Cầm Tử nhìn cô, cười hì hì nói “Tiêu Hữu! Tại sao khi
mình nhắc tới anh họ thì cậu lại đỏ mặt nha?”
“Xú nha đầu. Mình đáng chết cậu, dám lấy mình ra mà trêu đùa…” Tiêu Hữu đưa tay thọt tới thọt lui trên người Cầm Tử, Cầm Tử bỏ hũ kem lên bàn ôm bụng cười ra cả nước mắt. Một hồi xin
khoan dung, một hồi xin tha thứ, cô sợ nhất là nhột nha. Tiêu Hữu là một đứa bạn tồi tệ, cứ luôn nhắm vào điểm yếu của cô mà tấn công.
“Thật ồn ào!”
Một tiếng quát không chút vui vẻ vang
lên khiến cả hai đều dừng động tác của mình lại. Tiêu Hữu nghe ra là
tiếng của Tô Thuộc Cẩn, vội vàng quay đầu lại nhìn anh.
Một thân đồng phục cảnh sát, hiên ngang
mạnh mẽ. Tiêu Hữu vẫn cảm thấy anh mặc bộ đồng phục này trông rất tuấn
tú, tầm mắt không nhịn được dời lên phía trên. Lúc nhìn đến gương mặt
của Tô Thuộc Cẩn, cô như bị sét đánh.
Khóe môi Tiêu Hữu không nhịn được co
quắp lại, dường như là rất buồn cười nhưng vẫn cố dùng sức nhịn lại. Cầm Tử nhìn Tô Thuộc Cẩn bước ra từ phòng dành cho khách, không cố kỵ chút
nào bèn cười lớn. Tiêu Hữu cuối cùng cũng không nhịn được theo Cầm Tử
cười lên. Hai đứa nhỏ liên tiếp ôm bụng cười khiến Tô Thuộc Cẩm vô cùng
hoài nghi, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Tiêu Hữu, tim anh đập thật nhanh.
Thế nhưng cuối cùng anh có cái gì lại
khiến cho hai nha đầu này cười thành ra như vậy? Không nhịn được bèn đưa thay sờ sờ lên gương mặt của mình, vẫn không có cái gì mà. Nhưng hai
đứa kia còn cười lợi hại hơn trước, Tô Thuộc Cẩn không nói một lời liền
đi đến phòng vệ sinh. Từ trong gương liền thấy được mặt của mình, trên
cằm bị người ta dùng bút dạ đen vẽ ra mấy chòm râu, miệng còn bị bôi
bằng son môi trông giống như hai khúc lạp xưởng, mắt hoàn toàn là mắt
của gấu mèo, trên trán còn vẽ một… ông rùa!!!
Mẹ nó! Quá mất mặt rồi. Nhất là bị Tiêu
Hữu nhìn thấy được, tại sao phải là ở trước mặt cô bị mất mặt như thế
này? Tô Thuộc Cẩn trong lòng nổi trận lôi đình “Nha đầu chết tiệt kia,
xem anh mày làm sao mà xử lý được mày. Thật là vô pháp vô thiên!” Tô
Thuộc Cẩn kêu gào, người cũng giống như đầu xe lửa từ phòng rửa tay lao
ra ngoài.