Lăng Việt Nhiên chưa từng kết hôn thế
nhưng bản đăng kí kết hôn kia quá rõ ràng, dấu vân tay đó là của hắn,
nét chữ cũng là của hắn, tất cả thông tin đều cực kỳ chính xác. Thậm chí còn có một đứa trẻ năm tuổi hắn chưa từng gặp qua, là con của hắn và
Giản Thần Hi, là kết quả của một đêm sai lầm hôm đó.
Hắn hận Giản Thần Hi, ngay cả đứa nhỏ vô tội kia giờ phút này trong mắt cũng không khiến hắn quan tâm, không hề
có chút vui sướng nào của một người làm cha. Chỉ là sự sỉ nhục, là phẫn
nộ. Hắn tức giận đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Hữu nắm lấy bàn tay cô,
nghiêm mặt lạnh lùng nói với Giản Thần Hi.
“Cái việc kết hôn này sao lại có chỉ có
mình các người biết? Tôi không đồng ý, muốn tố cáo thì lên đưa đơn lên
tòa án đi, tôi sẽ đi hầu. Mạc Mạc! Chúng ta đi”
Lăng Việt Nhiên không đành lòng nhìn mặt đứa trẻ, đúng là con của anh.
“Lăng Việt Nhiên! Sự thật và chứng cứ
cũng chứng minh anh đã từng kết hôn. Tòa án, anh kì thật còn rõ hơn ai
hết. Chỉ là chờ đợi hai năm trong tù, anh có nghĩ đến Mạc Mạc hay không? Anh vào tù vậy Mạc Mạc phải làm sao bây giờ? Còn có Ny Ny, con gái anh. Không phải là anh nên tận tâm trách nhiệm của người làm cha sao?”
“Giản Chiến Nam! Anh thiết kế ra nhiều
chuyện như vậy lúc này có nghĩ tới Ny Ny và Mạc Mạc hay không? Anh đưa
tôi vào tù có nghĩ đến Ny Ny không? Anh xác định đứa trẻ này là con của
tôi sao?”
Giản Chiến Nam không có ý kiến, chỉ cười.
“Tôi làm tất cả với mục đích gì chắc hẳn anh phải biết”
Lăng Việt Nhiên tức giận nhìn hai anh em nhà họ Giản. Giản Chiến Nam buộc hắn lựa chọn giữa việc ngồi tù hoặc
sống cùng Giản Thần Hi, cho Ny Ny một gia đình đầy đủ.
Việc này hắn không thể thắng.
Quan hệ hôn nhân quả thực có tồn tại, chữ viết cũng không sai, còn có đấu vân tay của hắn năm đó…
Giấy tờ đăng kí kết hôn là một tay hắn
làm cho. Năm đó hắn cùng Giản Thần Hi muốn kết hôn, tất cả đều chuẩn bị
tốt. Thế nhưng giữa chừng lại đổi ý, toàn bộ giấy tờ kết hôn đều ở trong tay Giản Thần Hi. Hắn không còn cách nào khác. Không nghĩ tới lúc trước chỉ vì một phút do dự lại tạo nên cục diện ngày hôm nay.
Tất cả đều là lỗi của hắn, hắn không
biết phải lựa chọn tôn nghiêm của mình để bảo hộ Tiêu Hữu hay vẫn nên
thỏa hiệp, lòng kiêu ngạo của hắn cả đời mãnh liệt cũng không muốn vào
đó một lần nữa. Ba năm tai ương trong tù, ra tù, sau ba năm dốc sức làm
ăn như thế. Hắn thiếu chút nữa kiệt sức.
Thỏa hiệp nhưng thực ra hắn không cam
tâm, không có quyền, ý nghĩ kịch liệt tranh đấu, gương mặt như ngọc lộ
lên vẻ dữ tợn khác thường.
“Giản Chiến Nam! Tôi không tin các người một tay che trời”
“Cậu…”
“Mạc Mạc, đừng sợ!”
Cô lại làm hại hắn. Cô rốt cuộc đã chọc phải dạng đàn ông gì đây? Giản Chiến Nam, lúc này cô thực sự cảm thấy anh rất đáng sợ.
Lăng Việt Nhiên nói xong, kéo tay Tiêu
Hữu đi ra phòng ngoài. Giản Thần Hi đã ôm con gái ngồi ở đó, trong mắt
ngấn lệ nhòe đi, cô cắn môi không nói gì cũng không nhìn Lăng Việt Nhiên đang rời khỏi.
Giản Chiến Nam càng không ngăn cản, rất
thản nhiên ngồi nhìn Tiêu Hữu và Lăng Việt Nhiên, thân áo cưới màu trắng trong mắt anh thật chướng mắt. Cơ thể dựa trên sô pha, nhả khói. Ngón
tay thon dài đánh bật lửa châm thêm,ánh mắt cũng theo khói mờ đi.
Ny Ny vẫn không dám nói lời nào chi chớp mắt nhìn mẹ đang khóc, còn có sắc mặt âm trầm của bác. Không biết mọi
người ở đây rốt cuộc là làm sao vậy? Nó không hiểu vì cái gì lại gặp
được người ba mà nó hằng mong ước, thế nhưng sao ba lại có thể hung ác
như vậy chứ? Thậm chí không cần nó cùng mẹ.
Trong phòng nhất thời lâm vào cảnh tĩnh mịch. Lòng hoảng hốt, Giản Thần Hi nhìn Giản Chiến Nam run giọng nói:
“Anh… Em…”
Giản Chiến Nam nhìn Giản Thần Hi một cái định nói gì đó lại có người đập cửa *thùng thùng*, còn cả tiếng chuông
cửa. Giản Chiến Nam dập điếu thuốc, không để ý. Giản Thần Hi lại chậm rì rì rời khỏi giường, bất mãn hướng phía dưới lầu đi xuống, đi ra mở cửa, thấy vẻ mặt Tiêu Hữu đầy nước mắt, trong mắt hoảng hốt lo sợ còn có oán giận.
“Giản Chiến Nam! Anh là tên hỗn đản, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây?” Tiêu Hữu giống như nổi điên đánh vào
ngực Giản Chiến Nam, không hơn tự làm chính mình đau là bao, vẫn duy trì sự thống khổ một hồi.
Lăng Việt Nhiên bị cảnh sát bắt vừa lúc
cả hai đặt chân ra khỏi toà nhà, hắn bị bắt vì vi phạm chế độ một vợ một chồng. Tất cả đều do Giản Chiến Nam sắp xếp, không phải sao? Hắn ta
muốn hại cậu, đơn giản chỉ vì cô không chịu nghe lời, cho nên hắn muốn
nghiêm khắc trừng trị những người ở bên cạnh cô, cô nhất định là rất
quan tâm đến người đó. Thế nhưng Lăng Việt Nhiên không thể lại ngồi tù,
hắn vừa từ trong bóng đen quá khứ đặt chân ra ngoài ánh sáng, không thể
tàn nhẫn như thế được. Giản Chiến Nam, hắn là một con quỷ, hắn không
phải là người.
Giản Chiến Nam chết trụ cánh tay Tiêu Hữu, mặt đưa tiến lại gần nhìn cô.
“Mạc Tiêu Hữu! Em tức giận cái gì?”
Nước mắt của Tiêu Hữu từng giọt từng
giọt lại rơi xuống mang theo hoảng sợ cùng lo lắng gắt gao nhìn hắn,
lòng cô thực đau đớn. Khóc!
“Anh tại sao ại ngoan cố như vậy? Anh
buông tha cho tôi và cậu đi, anh thả cậu tôi ra đi… Tôi sẽ không kết hôn nữa, không cưới nữa, đừng để cậu tôi phải đi tù… Giản Thần Hi! Nếu cô
yêu cậu tôi thì vì sao lại muốn hại cậu ấy? Thương cậu tôi thì tại sao
lại đi hại cậu ấy?… Cô ra đây cho tôi… Vì sao lại làm thế?”
“Cô nói gì cơ?” Tiếng Giản Thần Hi vang
lên có phần kích động lẫn hoang mang. Cô ta chạy từ trên tầng xuống, hốc mắt còn đỏ hồng do dự nhìn Tiêu Hữu, nói:
“Nếu hai người kết hôn… tôi… tôi sẽ rời đi…”
Tiêu Hữu đang khóc lại nở nụ cười lạnh. Bọn họ giả nhân giả nghĩa với cô đây sao? Cô tức giận đẩy Giản Chiến Nam ra.
“Giản Thần Hi! Tôi kinh thường cô. Cô
khiến cho cảnh sát bắt cậu tôi đi rồi còn ở đây gia bộ nhân từ tác thành cho chúng tôi sao?”
Bị cảnh sát bắt đi? Anh trai cô thật sự làm như vậy sao? Giản Thần Hi sắc mặt trắng bệch nhìn Giản Chiến Nam bối rối.
“Anh… Chuyện này là sao?’
Lông mày Giản Chiến Nam nhăn lại. Tâm
tình Tiêu Hữu kích động hận không thể giết chết hắn ta. Trong lòng Giản
Chiến Nam phát cáu, kéo Tiêu Hữu vào trong phòng, không để ý cô giãy
dụa, bởi vì tức giận mà lồng ngực cơ hồ run lên bần bật. Cô lãnh đạm
cùng nghiêm mặt nói với Giản Thần Hi.
“Cô đến sở cảnh sát cho tôi. Cô ko đưa được cậu tôi trở về thì sau này đừng có mà yêu cậu ấy”
Bộ dạng Giản Thần Hi nhu nhược đã không
còn thấy đâu nữa, tay cô lung tung lau đi nước mắt mắt trên mặt, đặt Ny
Ny xuống đất chạy ra ngoài.
“Mẹ! Ny Ny cũng muốn đi”
Giản Thần Hi nhìn Tiêu Hữu nghẹn ngào
khóc, lại quay sang nhìn Giản Chiến Nam một chút, cô đưa tay ôm lấy con
gái vào lòng mở cửa đi ra. Cánh cửa một tiếng đóng sập lại, trong phòng
chỉ còn hai người.
“Không cho phép em khóc” Nhìn Tiêu Hữu
như vậy, Giản Chiến Nam không biết phải làm gì nữa, chỉ là gắt gao ôm cô vào lòng không muốn buông tay. Tiêu Hữu khóc hết khí lực, dùng chút sức mọn còn lại đẩy Giản Chiến Nam ra, tức giận hét lên:
“Giản Chiến Nam! Anh tưởng có tiền là có thể làm mọi thứ sao? Đùa bỡn tình cảm của người khác, lại đùa bỡn tính
mạng của người khác. Tôi và anh không bao giờ có thể ở chung một chỗ…”
Lời nói không thể ở chung này có biết bao nhiêu là nghiêm trọng, khiến tâm tình Giản Chiến Nam kích động.
“Không được nói nữa” Hắn gầm nhẹ.
“Tôi muốn nói đó! Nếu cậu tôi phải ngồi
tù, tôi sẽ đi kiện các người, tôi phải kiện các người. Giản Chiến Nam!
Chỗ này không kiện được anh thì tôi sẽ lên trên kiện”
Giản Chiến Nam cúi xuống hung hăng mà
hôn Tiêu Hữu, trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt. Hai chân cố dùng sức
đem thân thể cô dìu đến sô pha rộng, đẩy cô ngã lên trên.