Ánh mắt Giản Chiến Nam lạnh đi một chút, anh lại cúi xuống ngấu nghiến hôn lấy môi Tiêu Hữu, có chút trừng phạt
trong nụ hôn đó, giọng nói thâm trầm mê hoặc “Thích ai? Để dành cho ai?”
“Anh…!!! Còn chưa trả lời sao lại hôn
em?…” Lời nói của Tiêu Hữu vẫn còn chưa thoát ra khỏi cuống họng đã bị
Giản Chiến Nam ép quay trở vào. Chỉ còn lại nụ hôn thô bạo của anh cùng
hơi thở dồn dập.
“Mạc Mạc có thích anh không? Có không?” Giản Chiến Nam tiếp tục trêu ghẹo môi Tiêu Hữu, trầm thấp hỏi cô.
“Anh Nam…”
“Có không? Nói đi, Mạc Mạc, có thích anh không?” Giản Chiến Nam lại cúi xuống hôn Tiêu Hữu, ngấu nghiến khiến cô có cảm giác như từ đâu xuất hiện một dòng điện xẹt qua cơ thể. Hai tay
cô níu chặt lấy quần áo anh, tim đập liên hồi trong ngực, đầu óc hỗn
loạn. Cuối cùng nhịn không được đành thủ thỉ “Em… thích anh!”
Nghe được câu nói đó, lòng Giản Chiến
Nam rung động không thôi, rên lên một tiếng lại hôn lấy môi cô. Lưỡi anh chui vào trong miệng cô, gắt gao mút lấy chiếc lưỡi mềm mại, cướp hết
hương vị ngọt ngào của nó. Giản Chiến Nam chịu không nổi lấy tay vòng
quanh cái eo nhỏ của Tiêu Hữu, đưa cô tựa sát vào cơ thể anh hơn.
Đối với chuyện hôn nhau, Tiêu Hữu chỉ là nhân viên tập sự, cô làm sao có thể chịu đựng được kỹ thuật hôn điêu
luyện của Giản Chiến Nam. Những nghi vấn trong đầu sớm đã biến mất, cô
vô lực dựa hẳn vào trong lòng anh, thân thể giống như bị lửa thiêu đốt.
Một lúc lâu sau, Giản Chiến Nam mới kìm
chế được dục vọng của mình đành buông cô ra. Tiêu Hữu cúi đầu không dám
nhìn thẳng vào anh. Đôi môi đỏ mọng vẫn còn vươn lại hương vị ngọt ngào
đó, thậm chí anh còn gây ra cho cô một cảm giác rất lạ lẫm.
Đôi môi Giản Chiến Nam vẫn còn thấp
thoáng hương vị của cô lại dán vào đôi má hồng hồng, khàn giọng nói “Mạc Mạc, chỗ này chỉ có anh mới có thể hôn thôi, biết chưa?”
“Vì sao?” Khuôn mặt đang đỏ hồng
của Tiêu Hữu ngẩng lên, vẻ mặt mờ mịt, trong mắt lại hiện lên một tia
khó hiểu. Cô đã nói là thích anh, còn anh có thích cô hay không, cô cũng rất muốn biết.
“Nha đầu ranh ma” Giản Chiến Nam khe khẽ cười, gương mặt tuấn mĩ tràn đầy vẻ ngang ngược vậy mà giọng nói vẫn
rất bình thản “Bởi vì Mạc Tiêu Hữu là cô dâu tương lai của Giản Chiến
Nam, là cô gái của Giản Chiến Nam, người khác làm sao dám đụng vào?”
Cô dâu? Tiêu Hữu nhìn chằm chằm khuôn
mặt của Giản Chiến Nam, soáy sâu vào đôi mắt đen. Lòng của cô giống như
đang leo núi, lúc ở trên cao lúc lại xuống thấp. Anh Nam đã nói cô là cô dâu của anh? Cũng giống như người trong lòng ở rất xa lại như gần trong gang tấc. Anh Nam của cô hiện đang ở ngay bên cạnh cô, chỉ cần cô đưa
tay ra là có thể với tới được.
Cảm giác mông lung từ khi quen biết Giản Chiến Nam cho tới nay đột nhiên trở nên rõ ràng hơn. Vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cô, anh Nam đã nói cô là cô dâu tương lai của anh, là cô gái của anh.
Cô mới mười bảy tuổi, đối với chuyện cô
gái, cô dâu, hai chữ này chắc chắc không hiểu được ý nghĩa sâu sắc của
Giản Chiến Nam. Chỉ là cô biết rằng lúc nghe thấy thì lòng của cô tràn
ngập sự chờ mong và sung sướng.
Cô thích anh Nam, cô nguyện ý làm vợ
anh, nguyện ý chờ đợi tương lai đó đến. Giờ phút này Tiêu Hữu còn không
biết hai chữ tương lai có tràn ngập chuyện không tốt hay không? Không ai biết rồi sẽ phát sinh chuyện những gì.
Tất cả cứ xảy ra, giống như đây là
chuyện đương nhiên sẽ có. Vì thế cô đưa ngón út lên trước mặt anh “Chúng ta móc nghoéo, anh Nam không được gạt em. Anh phải đợi em lớn lên để
làm cô dâu của anh”
Giản Chiến Nam mỉm cười. Anh đã qua cái
tuổi khờ dại như vậy rồi. Chỉ có điều anh vẫn cùng cô móc nghoéo “Giản
Chiến Nam này lời đã nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi, Mạc Mạc”
Giản Chiến Nam đưa Tiêu Hữu về nhà. Lúc
cô đang định đi vào khu chung cư, Giản Chiến Nam lại đột nhiên hỏi Tiêu
Hữu, cô có cảm giác gì khi anh hôn cô hay không. Cô vất vả lắm mới khiến cho mặt mình không đỏ ửng cả lên, ấp úng trả lời anh “Có… cảm giác
giống như có con gì đó trong miệng…”
Khuôn mặt tuấn mĩ của Giản Chiến Nam lần lượt thay đổi lúc trắng lúc xanh.
Con gì ở trong miệng?
Nếu không nghĩ đến chuyện cô đang đứng ở trước khu chung cư, giờ phút này anh nhất định sẽ hôn cô thật mạnh bạo, rồi hỏi cô có thật là giống con gì trong miệng hay không.
Tiêu Hữu nhún vai chào Giản Chiến Nam và nói gặp lại sau.
Anh nhìn mãi cho tới khi bóng dáng cô khuất hẳn mới khẽ mỉm cười.
Tiêu Hữu là của anh.
***
Ngày sinh nhật mười bảy tuổi này của
Tiêu Hữu thu hoạch được rất nhiều, cô nhận được cả một nguyện vọng to
lớn. Lúc trước cô từng mơ ước rằng sẽ nguyện ý lấy một người con trai,
mà anh Nam chính là người con trai trong định mệnh của cô.
Giản Chiến Nam tặng cô một món quà nhân
dịp đặc biệt này. Đó là một cái hộp nhạc màu trắng. Trong đó có một
chàng hoàng tử anh tuấn cao lớn tuyệt mĩ. Trong lòng chàng hoàng tử này
là vợ của chàng. Trên khuôn mặt của vị hoàng tử là một nụ cười ngọt
ngào.
Tiêu Hữu sau khi chia tay Giản Chiến
Nam, về đến nhà trong lòng vẫn còn chút xao động. Cô có một ước định
cùng anh Nam. Đợi đến lúc thích hợp, cô sẽ nói cho ba mẹ biết, nhưng
chưa phải là bây giờ.
Ba mẹ đều ở nhà. Chỉ có điều cô có cảm
giác không khí trong nhà là lạ. Mẹ thấy cô trở về, mở miệng đinh nói gì
đó rồi lại thôi “Mạc Mạc, đã về rồi à…?”
“Mạc Mạc!” ba cô hô to một tiếng, có vẻ rất tức giận, nhưng lo âu nhiều hơn.
“Ba mẹ?” Tiêu Hữu cảm thấy có chút bất an nhìn hai người.
Mẹ cô kéo tay cô, do dự hỏi “Mạc Mạc, con cùng với người con trai đó quen biết như thế nào?”
Người con trai? Tim Tiêu Hữu không khỏi đập nhanh hơn một chút. Ba mẹ đã biết chuyện của cô và anh Nam hay sao?
“Con xin lỗi mẹ, không phải là con cố ý không nói cho mẹ biết…”
“Cái đó không quan trọng” Ba cô quát một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi vì bị dọa của Tiêu Hữu, liền hạ giọng
xuống “Mạc Mạc! Con cùng với người đó quan hệ đến đâu rồi, nói cho ba
biết”
“Ba, chúng con đã ước định với nhau…”
Ba cô đột nhiên tức giận đứng bật dậy “Ba không quan tâm đến ước định gì đó của con và hắn. Từ hôm nay trở đi, tránh xa hắn ra!”