“Mạc tiểu thư xin đi theo tôi, Giản tiên sinh sẽ nhanh chóng đến gặp cô”Giản Chiến Nam thật là một người uy phong. Lúc Tiêu Hữu đang phiền não, di
động của cô vang lên, nhìn vào màn hình thấy là mẹ gọi đến. Cô không bắt máy ngay mà nói với người kia “Thật xin lỗi, giờ tôi không thể chờ anh
ta đến gặp tôi được. Nếu anh ta muốn đến nhà tôi thì cứ việc. Nhưng tôi
chỉ có thể dùng chổi đón tiếp mà thôi. Phiền bác nhường đường cho tôi
đi, đừng chặn lại nữa.”Người đàn ông đó liền tránh sang một bên nhường đường. Tiêu Hữu dắt xe đi ra ngoài,
thuận tay nhận điện thoại của mẹ và nói cô sẽ ngay lập tức về nhà. Cô
đạp xe chưa được bao xa đã bị một chiếc xe hơi chặn lại. Tieu Hữu chỉ có thể dừng xe nhìn. Hai người mặc âu phục đen từ bên trong bước xuống,
đứng ở hai bên người cô, một bên trái một bên phải “Mạc tiểu thư, mời
lên xe”
Tiêu Hữu nhíu mày, lại lắc đầu. Lúc cô định chuyển hướng đi, phía sau xe liền bị người khác giữ lại “Các người muốn làm
cái gì? Phiền tránh ra, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tiêu Hữu vừa nói xong, xe đạp của cô
liền bị một người khác dắt đi, hướng phía sau xe hơi phóng mất. Cánh tay cô bị người kia nắm lấy, mở cửa xe hơi đưa cô vào trong. Một người khác khởi động xe chạy đi.
***Biệt thự ven biển, khung cảnh thật đẹp. Do đó biệt thự cũng trở nên đẹp khác thường. Tiêu Hữu không ngừng nhớ lại lời của mẹ, cô cùng Giản Chiến Nam không cùng thế giới. Giờ đây cô có chút đồng ý.Giản Chiến Nam không có ở nhà. Chỉ có người giúp việc tiếp đón cô. Lần đầu
tiên cô không thích Giản Chiến Nam ngang ngạnh như vậy, đem cô đến đây.
Lần đầu tiên tiếp cận thế giới của anh, lòng cô không chịu được bèn lui
về sau một bước. Lời hẹn ước của cô với Giản Chiến Nam dường như càng
thêm xa vời, không thật, không còn đáng tin nữa.
Tiêu Hữu trong chốc lát trở nên ngốc
nghếch. Đang miên man suy nghĩ thì di động đột nhiên vang lên. Cô hồi
thần nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là mẹ. Vội vội vàng vàng nghe máy, nói với mẹ là có chút việc, một chút nữa sẽ về nhà. Ngắt điện thoại,
Tiêu Hữu liền đứng dậy. Cô phải về nhà.Người đưa Tiêu Hữu đến đây vẫn đứng nhìn phía sau, thấy cô đứng dậy vội hỏi
“Mạc tiểu thư, Giản tiên sinh sẽ nhanh chóng ra gặp cô, mong cô kiên
nhẫn chờ trong chốc lát”Cô còn không có kiên nhẫn hay sao? Đã thử ngồi đợi một lần rồi.“Thật sự xin lỗi, thời gian của tôi rất quan trọng” Tiêu Hữu không nói thêm
lời nào, xoay người hướng cửa đi ra, người đó liền theo ngay sau cô “Mạc tiểu thư, giờ cô không thể đi được”
Tiêu Hữu thật sự ghét cảm giác này,
giống như cô đang bị giam cầm. Cái gì mà nói là không cho đi chứ? Không
để ý tới lời nói của người đàn ông đằng sau, cô tự mình mở cửa. Lúc vừa
mới định cất bước ra ngoài đã thấy trước mắt tối sầm, bị người khác chặn đường.
“Giản tiên sinh”
Tiêu Hữu
ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt hiện ra khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ. Cặp mắt đen dài, chiếc mũi cao cao, cái miệng gợi cảm, lông mi anh tuấn,
gương mặt sắc sảo khiến cô không thể nào dời mắt đi chỗ khác, tim cũng
không phòng bị nhảy lên một chút. Con người khiến cô nhớ nhung, khiến
lòng cô vương vấn, khiến tâm trí cô rệu rã hiện đang đứng ngay trước
mắt. Chỉ có điều cô không thể thốt lên nổi dù chỉ một từ.
Giản Chiến Nam ôm chặt lấy Tiêu Hữu,
người đàn ông còn lại cũng biết ý mà yên lặng rời đi. Cả không gian giờ
chỉ còn cô cùng Giản Chiến Nam, hơi thở với tiếng tim đập có thể rõ ràng nghe thấy.“Mạc Mạc” Giản Chiến Nam
gọi tên cô, cằm cũng chạm vào hai má của cô khiến cho mặt Tiêu Hữu đau
đau. Giờ phút này dường như trái tim cô cũng đau, vui mừng rồi lại thấy
đau, cô lấy tay đấm thùm thụp vào ngực anh “Tôi phải về nhà, phiền anh
buông tôi ra”Giản Chiến Nam không hề buông tay, ngược lại còn ôm chặt thân thể mềm mại của cô hơn, đôi chân
dài bước đi dẫn Tiêu Hữu vào phòng, giọng nói trầm trầm trong tai cô
“Mạc Mạc, có nhớ anh không?”Tiêu Hữu không khống chế được thân thể mình, bị Giản Chiến Nam dùng sức đưa đến
ngồi trên sô pha. Anh ngồi xuống, kéo cô ngồi trên đùi mình, cánh tay
gắt gao ôm lấy cô. Tiêu Hữu nhíu mày, có chút giận dỗi nói “Vị tiên sinh này, chúng ta có quen biết nhau đâu mà sao tôi lại phải nhớ đến anh?
Còn nữa, anh là gì mà lại hạn chế tự do cá nhân của tôi?”Giản Chiến Nam một tay ôm cô, một tay nắm lấy cằm cô, buộc cô quay đầu nhìn
anh. Tiêu Hữu không hề phòng bị liền bị Giản Chiến Nam dùng răng cắn lên đỉnh mũi một cái “Một tháng không gặp, giận dai thế?”Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam thở dài, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, hỏi “Anh vì sao lại xuất hiện trước mặt tôi?”Giản Chiến Nam ánh mắt lạnh lùng, xoay người, đặt Tiêu Hữu ngồi xuống ghế sô pha nhưng vẫn ôm lấy cô. Tiêu Hữu sợ tới mức tim lỡ một nhịp nói không
nên lời, chỉ dùng đôi mắt như ngọc ngước lên nhìn khuôn mặt phút chốc
trở nên lạnh lùng của anh.
“Không nhớ anh có phải không?” Anh lãnh giọng hỏi.
Có nhớ không? Thực sự rất nhớ, nhớ đến
nỗi tim cũng đau đớn. Cô nhớ đến anh biến mất trong thế giới của mình, nhưng anh lại đột ngột xuất hiện như vậy. Anh luôn làm cho cô không hề
cảnh giác, không kịp ứng phó, không thể nắm trong tay. Cảm giác sợ hãi
đó khiến cô co lại nhưng anh không hề hay biết.
“Tôi không biết mình có quan hệ gì với anh cả”
Giản Chiến Nam nghe được lời nói này của Tiêu Hữu, đột nhiên trên môi hiện ra một nụ cười mê hoặc, đôi mắt đen
nhìn nhìn cô trầm giọng nói “Mạc Mạc nhà anh không nhớ anh, không muốn
ôm anh một cái hay sao?” Giản Chiến Nam nói xong liền nắm lấy tay cô,
bắt cô ôm lấy anh. Tiêu Hữu cũng hung hăng cắn anh một cái. Giản Chiến
Nam bị đau khẽ rên lên, cô nhân đấy liền đẩy anh ra, đứng lên.
Sinh nhật, anh trao cô một lời ước định. Chỉ có điều sau đó anh lại đột nhiên không thấy nữa khiến cô nghĩ là
anh muốn rời bỏ thế giới của cô. Vì thế cô cũng cố gắng quay trở lai với cuộc sống trước kia khi Giản Chiến Nam chưa xuất hiện. Chỉ có điều, giờ anh lại o73 đây như vậy, một vị công tử bình thường trước kia giờ biến
thành một người vô cùng giàu có.
Cô không thích cảm giác đó. Hơn nữa, cố
gắng trước kia của cô dường như uổng phí. Anh đã muốn xuất hiện trong
cuộc đời cô, làm sao cô có thể trở lại là cô trước kia được? Giờ cô muốn anh có một lời giải thích cho mình. Nhưng anh trốn tránh, dường như anh không muốn nói. Vì thế cô cũng không có hỏi. Anh cứ thế xuất hiện trước mặt cô, như thế cũng tốt, Tiêu Hữu thản nhiên nói “Giờ không còn sớm,
tôi phải về nhà, phiền anh có thể mang xe đạp của tôi đã bị người của
anh mang đi đến đây được không?”
“Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam nhíu mày, tay
lần nữa ôm lấy cô vào trong lòng, đôi mắt đen đen thâm trầm nhìn “Anh
không cho phép em nói chuyện kiểu đó với anh. Có một số việc anh không
nói với em là vì rất phức tạp. Anh làm gì, thân phận của anh ra sao,
chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng mà em cần nhớ rõ đó là ước
định của chúng ta, lời hứa của chúng ta, vậy là đủ rồi. Mạc Mạc! hôm nay là lần đầu tiên anh để em bước vào thế giới của anh. Anh muốn em cứ thế tiến thẳng vào chứ không phải lùi bước”
Cô đã hỏi mẹ vì sao không cho cô ở cùng
Giản Chiến Nam, mẹ nói cô còn nhỏ, chỉ cần biết ba mẹ muốn tốt cho cô.
Cô muốn biết anh vì sao một tháng nay không thấy có bất kỳ tin tức gì,
anh lại chỉ nói cô chỉ cần nhớ kĩ ước định của bọn họ là đủ rồi. Liệu có đủ hay không? Có lẽ như vậy là đủ rồi, nhưng cô vốn tham lam, làm thế
nào mà cảm thấy đủ đây? Ba mẹ, kể cả Giản Chiến Nam, tất cả đều coi cô
như là một đứa trẻ cho nên chuyện của người lớn cô không cần phải biết.
Thấy Mạc Mạc vẫn không nói gì, Giản
Chiến Nam cũng không làm khó cô nữa, lái xe đưa cô về nhà. Lúc xuống xe, Giản Chiến Nam lại hôn cô. Nụ hôn tinh tế ngọt ngào lại khiến cô đứng
cũng không vững. Giọng nói trầm thấp áp sát tai cô, nói rằng về sau anh
sẽ không để cho cô phải đi tìm kiếm anh như trước nữa.
Lúc về đến đã là hơn bảy giờ, ba mẹ đều
có ở nhà. Cơm tối đã dọn sẵn đặt trên bàn. Ba mẹ đang đợi cô. Mặt ba có
vẻ không tốt lắm, thấy cô trở về, liền hỏi “Có phải con lại đi gặp cậu
ta hay không?”
Tiêu Hữu không muốn nói dối chỉ có điều
cô cũng không dám nói thật, chỉ đứng đó trầm mặc không nói gì, hai tay
cầm chắc lấy cái túi sách, cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt nghiêm túc
cùng ánh mắt đầy tức giận của ba.
Tay ba cô đập trên bàn, người cũng đứng
lên “Mạc Mạc, ba đã nói với con rất nhiều lần rồi, không được gặp lại
cậu ta nữa, tránh xa cậu ta ra, vì sao con lại không nghe lời?”
Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, cất tiếng hỏi điều vẫn luôn đè nặng trong lòng cô “Ba! Vì sao lại ghét anh ấy như thế?”
Vẻ mặt ba cô vô cùng tức giận, thẳng tay chỉ vào Tiêu Hữu, nói “Vì sao ư? Không có vì sao hết, nếu con còn muốn
gặp cậu ta thì đừng có nhận ta là ba con nữa”
Mẹ cô tựa hồ cũng không dám nói gì, chỉ
là có chút trầm mặc cùng đau lòng nhìn cô, cuối cùng bảo đi rửa tay ăn
cơm. Tiêu Hữu không muốn làm cho ba tức giận, cũng không muốn làm cho mẹ lo lắng. Chỉ có điều anh Nam, cô cũng không thể bỏ được.
Vài ngày sau, ba cô đều lái xe đưa đi
học, xe đạp của cô để trong gara. Giản Chiến Nam gọi điện thoại nói muốn gặp cô, cô cũng tìm mọi lí do để trốn tránh. Tiêu Hữu đọc báo biết được thân phận thật sự của anh. Vốn dĩ anh là con trai của chủ tịch tập đoàn Hoành Nghiệp, mới từ Mĩ về, tương lai sẽ là người thừa kế tập đoàn.
Lại một tuần trôi qua, Giản Chiến Nam
muốn cô ra ngoài. Cô lại cự tuyệt vì ba mẹ đều ở nhà. Cô không muốn làm
cho họ tức giận. Cũng bởi vì cô cần một chút thời gian để ổn định tinh
thần.
Đến tối, ba mẹ cô đều đi ngủ, cơ hồ cô
cũng đang ngủ. Bên ngoài trời mưa, tiếng mưa rất to khiến Tiêu Hữu không thể ngủ say, tay đặt trên đầu giường. Lúc cô đang định xem sách một lát thì di động chợt vang lên. Nhìn màn hình, là Giản Chiến Nam gọi đến,
Tiêu Hữu do dự một lúc nhưng rồi vẫn nghe máy.
“Mạc Tiêu Hữu, xuống nhà đi, anh đang ở dưới lầu” Giản Chiến Nam chỉ nói mỗi một câu như vậy liền tắt điện thoại.
Tiêu Hữu đứng dậy đi đến trước cửa sổ,
trong bóng đêm có một người cao lớn đứng giữa trời mưa. Cô không nhìn rõ mặt người đó, nhưng cô biết chính là anh. Tim Tiêu Hữu có chút đau đớn, vội mặc thêm quần áo, lấy ô, không dám đánh thức cha mẹ lặng lẽ mở cửa
bước ra ngoài chạy vội xuống dưới lầu.
Cô còn chưa chạy đến nơi, cả người đã
rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo, môi cũng bị hôn lấy. Hương vị quen thuộc,
hơi thở nam tính, nụ hôn bá đạo, dường như còn có chút tức giận, đoạt đi hơi thở của cô.
Môi anh mạnh mẽ quấn lấy môi cô, cánh
tay cũng tăng thêm lực khiến ngực cô một hồi nóng lên. Cô quên mất giờ
phút này cả hai người vẫn đang đứng dưới mưa, quên mất mưa đang từng đợt xối xả trút xuống hai người.