Ngày đó, Phương Nghiên và Giang Đào hẹn nhau đến xem hội trường đám cưới. Dù Phương Nghiên đã phản đối năm lần bảy lượt, song Giang Đào vẫn khăng khăng tổ chức một lễ cưới cực kỳ long trọng. Anh giải thích, cả đời mới có một lần kết hôn, tổ chức linh đình chút đỉnh vẫn trong vòng chấp nhận được. Anh nói, đàn ông muốn dành tặng người con gái anh ta yêu một đám cưới xa hoa, như những câu chuyện cổ tích hồi bé từng đọc. Bây giờ anh đủ khả năng làm điều đó, nên anh nhất định phải biến nó thành hiện thực.
Trên đường đi, Phương Nghiên tươi cười, nói chuyện qua điện thoại với Giang Đào:
- Em ra ngoài rồi đây. Cứ để em bắt xe cho tiện, anh không phải tới đón đâu. Anh chẳng nói sắp có cuộc họp là gì?
Giang Đào nghe cô nói, hình như anh còn trêu gì đó khiến Phương Nghiên cất tiếng cười giòn tan. Sau cùng, cô đành phụng phịu trách:
- Anh có chịu thôi đi không? Xem mà lái xe cẩn thận vào, chốc nữa chẳng gặp nhau rồi còn gì? Trước kia có thấy anh lắm lời thế đâu.
Nói rồi, Phương Nghiên liền cúp máy, trên gương mặt vẫn vẹn nguyên nụ cười mãn nguyện, bước chân thoăn thoắt trên con đường tấp nập người qua lại. Đến khi gặp Tô Nguyên Khải, nụ cười đọng lại nơi khóe miệng mới nhạt dần. Thực ra gặp gỡ hoặc vô tình chạm mặt anh không hẳn là điều bất ngờ với cô, chỉ hiềm Phương Nghiên không nghĩ mình sẽ gặp anh trong tình cảnh này.
Dừng bước chân, cô nhìn anh. Không gặp ít lâu ma nom Tô Nguyên Khải gầy rộc đi, song đàn ông bảnh bao, trước sau gì vẫn cứ bảnh bao, cứ thế nào vẫn đẹp.
Tô Nguyên Khải nhìn cô, mỉm cười nói:
- Anh có chuyện muốn nói với em, được không?
Nhìn anh một thoáng, cô đưa tay xem đồng hồ, đoạn bảo:
- Đừng lâu quá, bởi em còn có cái hẹn với người khác.
Tô Nguyên Khải gật đầu:
- Không sao, anh chỉ nói mấy câu thôi.
Hai người tạt vào một quán cà phê ven đường, vốn là một quán khá nhỏ, chỉ vỏn vẹn mấy vị khác ngồi ngây người trong quán. Nhân viên đứng quầy lơ đễnh đưa mắt nhìn quanh, thì thào nói gì đó với một người trẻ tuổi, tướng tá cũng như phục vụ.
Phương Nghiên bưng cốc trước mặt, nhấp ngụm nước. Đặt cốc xuống, cô mới nhìn Tô Nguyên Khải, hỏi:
- Anh có chuyện gì thì nói đi.
- Nghe nói em sắp lấy chồng?
Phương Nghiên thoáng ngây người, nhưng rất nhanh đã đáp lại anh bằng một cái gật đầu khẳng định:
- Phải, em sẽ lấy Giang Đào.
Không ngờ câu trả lời của cô lại bộc trực đến vậy, bất giác, anh không nén được cười, đoạn nói:
- Cũng không có gì đặc biệt đâu, anh chỉ muốn gặp em nói câu chúc mừng thôi.
Phương Nghiên ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Khải, bắt gặp ánh mắt si mê, chất chứa nỗi niềm luyến tiếc của anh đang đăm đăm nhìn mình. Giờ lâu, Phương Nghiên mới cất lời:
- Cảm ơn anh, em biết anh thực lòng.
- Vậy em còn hận anh không?
Nghe anh hỏi, cô khẽ cười trừ, lắc đầu, đáp:
- Em không hận anh, thật sự là vậy.
Tô Nguyên Khải phá lên cười, đoạn nhìn Phương Nghiên, anh nói:
- Là bởi em không yêu anh.
Ánh mắt cô rời khỏi gương mặt anh, trôi về nơi nào đó, rất lâu sau, ánh mắt mới trở lại trên gương mặt anh. Cô nói:
- Quãng thời gian đẹp nhất đời em, và cả những tình cảm chân thành nhất đều khởi nguồn từ lúc yêu Giang Đào. Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một ai khác. Anh có thể nói em không yêu anh, nhưng thời điểm đó, thực lòng em đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để sống bên anh.
Nghe vậy, anh liền chậm rãi cúi đầu. Khi anh cúi xuống, cô không còn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt đó nữa, mà trông anh chỉ còn nỗi buồn rười rượi.
Rất lâu sau, anh mới ngẩng đầu, nói:
- Cảm ơn em, Phương Nghiên, nếu không có em, chắc anh vẫn là một gã lãng tử tình trường. Cũng phải cảm ơn em và Giang Đào, nhờ có hai người, anh mới tin vào điều tuyệt vời của tình yêu, và khiến anh đủ dũng khí để ấp ủ tình yêu.
Nghe anh nói mà Phương Nghiên bật cười. Quán cà phê vang lên một bài hát cũ của Whitney “I will always love you”. Giai điệu lúc du dương, lúc cao trào vang vọng khắp quán nhỏ bé, bốn bề đắm chìm trong giọng cao tuyệt vời của nữ ca sĩ da màu. Phương Nghiên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đoạn nói:
- Xin lỗi anh, em phải đi bây giờ. Tách cà phê này, anh mời em nhé.
Thấy cô thong thả đứng dậy, khoác áo lên người. Hôm nay cô mặc bộ đầm dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác áo màu trắng, nom xinh xắn, tao nhã rất mực.
Tô Nguyên Khải vẫn ngồi ngây như phỗng. Phương Nghiên đi lướt qua anh, bỗng dừng bước, vỗ vai anh nói:
- Tô Nguyên Khải, em đã tìm thấy hạnh phúc của mình rồi. Anh cũng phải cố gắng, tranh thủ tìm hạnh phúc của mình nhé.
Dứt lời, Phương Nghiên liền rảo chân đi ngay. Rời quán cà phê, gió mát lành thoảng tới, tà váy thướt tha khẽ phất phơ theo ngọn gió.
Giang Đào đứng bên đường, lặng lẽ chờ Phương Nghiên. Cho đến khi bóng hình yêu kiều xuất hiện trước mặt anh, anh nhìn cô, tủm tỉm cười, chỉ vào đồng hồ của mình:
- Sao muộn thế này?
Phương Nghiên nhìn thật sâu vào mắt anh, đáp:
- Tình cờ gặp bạn cũ, anh ấy chúc em hạnh phúc. Anh xem, còn khối người thầm thương trộm nhớ em đấy. Anh phải biết trân trọng, nâng niu em, bằng không, em cho anh ra rìa đấy.
Vẻ mặt cô lém lỉnh như trẻ nhỏ khiến Giang Đào không nén được, bèn phá ra cười:
- Chắc chắn anh sẽ nghe lời vợ, luôn theo vợ.
Đang cười nói, bỗng một bóng người xuất hiện, khiến Giang Đào lẫn Phương Nghiên không khỏi sửng sốt. Nhưng rất nhanh, anh đã lấy lại tinh thần, gọi:
- Duyệt Nhiên.
Trần Duyệt Nhiên nhìn hai người bằng một thần thái phức tạp, sau đó, anh mắt dừng ở Giang Đào, cô nói:
- Em sắp về Mỹ.
Giang Đào mỉm cười gật đầu, ngụ ý mình đã biết. Trần Duyệt Nhiên nhìn anh một chốc, đoạn tiếp:
- Em nghĩ chắc anh sẽ không ra sân bay tiễn em, nên em tới chào anh.
Nghe cô nói, anh cũng chỉ nhìn cô cười trừ, không màng giải thích việc anh sắp xếp một dì giúp việc đến chăm sóc cô. Thậm chí còn tham khảo ý kiến của bác sĩ tâm lý về trường hợp của Trần Duyệt Nhiên.
Nhưng những chuyện đó, Giang Đào không hề hé răng nửa lời. Anh nhìn cô, hỏi:
- Anh nghĩ những gì mình làm là đúng, Duyệt Nhiên, xem ra em vẫn ổn.
- Vậy à?
Trần Duyệt Nhiên nhún vai, đoạn nói:
- Ai mà biết?
- Duyệt Nhiên, anh sắp kết hôn rồi. Anh sẽ lấy Phương Nghiên.
Vẫn nụ cười thường trực, anh nhìn Trần Duyệt Nhiên, mặt thoáng niềm hạnh phúc thiết tha.
Trần Duyệt Nhiên không nói không rằng, lẳng lặng nhìn anh. Anh đứng ngay trước mặt cô, phong thái đĩnh đạc khiến ai nấy đều cảm nhận được vẻ trưởng thành, rắn rỏi nơi anh. Đôi mắt anh sáng ngời, mang theo sắc thái lạ lẫm mà cô chưa một lần bắt gặp. Đáp lại cái nhìn của cô, là ánh mắt điềm đạm, ôn tồn, thân thiện của anh.
Trần Duyệt Nhiên nghe lòng ngậm ngùi khôn xiết, trong cặp mắt chứa chan bao điều phức tạp khó nói nên lời:
- Em muốn nói chuyện riêng với Phương Nghiên, có được không?
Giang Đào thoáng ngỡ ngàng, băn khoăn nhìn Trần Duyệt Nhiên. Chưa kịp đồng ý hay không thì Phương Nghiên đã cất tiếng:
- Được.
Dứt lời, cô liền cất bước về phía Trần Duyệt Nhiên. Thấy vậy, Giang Đào bèn xoay người, lánh sang một bên.
Thấy Giang Đào dần khuất xa, Trần Duyệt Nhiên mới nhìn sang Phương Nghiên, nói:
- Chị có gì hay ho mà cả Giang Đào lẫn Tô Nguyên Khải đều lưu luyến không rời? Tôi hận chị đến tận xương tủy. Nếu không vì chị thì Giang Đào đã chẳng đến nỗi đòi chia tay, dù yêu hay không. Nếu không vì chị thì tôi và Tô Nguyên Khải đã chẳng xích mích.
Thay vì trả lời, Phương Nghiên chỉ tủm tỉm cười. Lâu sau mới cất tiếng:
- Thực ra tôi thấy mình chả có gì hay ho cả. Nhưng Giang Đào đã tha thiết đến vậy, thì tôi cũng không thể nào phụ anh ấy. Đời người mấy chục năm, bảo dài thì chưa hẳn, mà bảo ngắn thì không đến nỗi. Có thể sống được ngày nào, có thể được ở bên người mình yêu ngày nào, thì ta hãy nên vui vẻ hưởng thụ ngày đó. Khó khăn lắm tôi mới nghiệm ra điều này, tôi mong bạn cũng sớm nhận ra.
Nghe Phương Nghiên nói mà Trần Duyệt Nhiên sững sờ. Bấy giờ, Giang Đào đến gần, khoác tay Phương Nghiên, nói:
- Bọn anh phải đi rồi, bên công ty tổ chức sự kiện gọi điện giục mấy lần.
Phương Nghiên nói:
- Vậy tạm biệt bạn.
Trần Duyệt Nhiên gật đầu với hai người, rồi xoay mình bước đi. Giang Đào và Phương Nghiên nhìn theo bóng cô ấy mỗi lúc một xa, đến khi nhòa vào biển người mênh mang. Đám đông tấp nập, sải những bước chân thoăn thoắt, đổ về mọi ngả mà họ mong mỏi. Mặt trời ló qua hai dãy nhà cao tầng ven đường, tỏa xuống mỗi người một quầng sáng dát vàng lấp lánh, dường như hy vọng đang căng tràn trong vạn vật.
Cuộc sống kỳ diệu vậy đó, nó thay đổi bằng chính đôi bàn tay vô hình của mình. Đến cả cái may trong cuộc đời cũng lạ, nó khiến ta trưởng thành, chững chạc, vỡ òa trong nước mắt và thăng trầm.
Thấy cô tủm tỉm, Giang Đào bèn hỏi:
- Duyệt Nhiên nói gì với em vậy?
Phương Nghiên chúm chím môi cười, nguýt anh, đoạn nói:
- Không thèm nói với anh.
Nói đoạn, cô liền băng băng tiến về phía trước.
Hôm lễ cưới, đứng đối diện nhau mà cả anh lẫn Phương Nghiên đều không khỏi ngây ngẩn, có giọt nước mắt hạnh phúc ướt nhòe khóe mi. Đó là bộ lễ phục mà cô đã bỏ nhiều tâm sức, cặm cụi thêu thùa từng đường kim mũi chỉ. Đó cũng là bộ áo mà anh mòn mỏi chờ mong bấy lâu, giây phút này, khi khoác lên mình, dường như nó đã mang tới một niềm hạnh phúc ngỡ tưởng chỉ có trong mơ.
Giang Đào quỳ xuống, giúp cô sửa lại tà váy, những chuyện xưa cũ cùng lúc ùa về trong tim. Ôi chao bấy nhiêu năm đằng đẵng, cuối cùng anh đã đợi được cái ngày Phương Nghiên là cô dâu của mình. Cuối cùng, anh cũng đã khoác lên mình bộ vest do chính tay cô may.
Phương Nghiên cúi xuống, nhìn bàn tay anh khẽ khàng lướt qua tà váy. Ánh mắt chạm đến mái tóc đen láy của anh, nhìn người đàn ông mà cô vẫn luôn một lòng yêu thương từ thuở thanh xuân, cuối cùng, ngày hôm nay, cô đã trở thành cô dâu của anh.
Nếu gian nan là con đường bắt buộc, nếu nước mắt là cái giá phải trả, vậy thì, họ luôn sẵn sàng trải qua con đường nhiều nỗi truân chuyên ấy, cốt để có nhau trọn đời.
Giang Đào nhoẻn miệng cười, đứng dậy. Ánh mắt dán mãi trên người Phương Nghiên, cô dâu xinh đẹp duy nhất mà anh vất vả kiếm tìm, bền lòng chờ đợi, đồng thời cũng hết mực yêu thương.
Nắm tay cô, anh từ từ cúi xuống. Trong màn lệ nhòe, anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô dâu của đời mình.
--------HẾT-----------