Bánh xe nghiến nhựa đường nghe lạo xạo, tấu cùng gió đêm vi vút bên tai, thổi tung làn tóc rối, gợi lòng khắc khoải lo âu. Sau tiếng thở dài khó lòng kìm giữ, Trần Duyệt Nhiên cất lời, nửa như nói cùng Giang Đào, nửa như tự nhủ với mình:
- Chúng mình đang rất hạnh phúc, tuy rằng hạnh phúc, nhưng sao em cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó?
Không biết Giang Đào nghe rõ câu hỏi hay chưa mà chẳng thấy ừ hừ đáp lời. Chỉ thấy anh hối hả lái xe đưa Trần Duyệt Nhiên về nhà. Ba mẹ cô ra nước ngoài định cư lâu nay, đợt này cô theo Giang Đào về nước, mình cô bơ vơ trong căn nhà rộng thênh thang.
Giang Đào mở cửa xe, đặt môi mình lên má cô, dặn dò:
- Muộn rồi, em lên nhà ngủ sớm đi, mai anh sẽ gọi điện cho em.
Trần Duyệt Nhiên gật đầu, khóe môi mấp máy lời muốn nói, nhưng nhìn anh một chặp, rốt cuộc không nói gì. Đến khi rời đi được mấy bước, không cầm được lòng, cô bèn ngoảnh lại nhìn anh. Thấy anh dợm bước lên xe, cô bột miệng gọi:
- Giang Đào.
Nghe tiếng gọi, Giang Đào khựng lại, nhìn cô, hỏi:
- Sao thế?
Trần Duyệt Nhiên xoay gót chạy về phía đó. Tay mân mê vạt áo sơ mi trên người anh, vùi mặt vào lồng ngực ấy, đoạn nói:
- Hôm nay anh ở lại với em được không?
Giang Đào thoáng ngỡ ngàng, anh đỡ cô đứng thẳng dậy, mới bảo:
- Chúng mình sắp kết hôn rồi.
- Thế mới nói, anh ngủ lại thì có sao? Nói ra chắc chẳng ai tin, chúng mình vốn ở nước ngoài về, giá có ai biết chúng mình yêu nhau kiểu này, chắc họ lại tưởng hai đứa sống ở nước ngoài những năm thế kỷ mười sáu quá.
- Đó là bởi vì anh tôn trọng em.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt lộ vẻ bất mãn. Cô nói:
- Đương nhiên anh có thể viện cớ, nhưng em có cảm giác anh không muốn gần gũi em, không có khao khát với em.
Càng nói, Trần Duyệt Nhiên càng thêm bực bội, ánh mắt nhìn anh như thể chất vấn, cô nói:
- Anh nói đi, rốt cuộc anh có yêu em không? Trong tim anh có phải đang nghĩ tới người con gái khác không?
Nghe cô hỏi, anh bèn cười xòa, dỗ dành:
- Sao càng nói càng lạc đề thế, chúng mình sắp thành vợ chồng rồi. Hôm nay hẳn em phải mệt lắm, mau lên nhà ngủ đi.
Anh nói đến vậy, cô không nỡ nặng lời, bèn bảo:
- Nhưng một mình em sống ở đây, quả thực buồn lắm. Cả ngày không đi loanh quanh trên phố thì cũng ngồi ru rú ở nhà. Anh thì bận, không có thời gian đi chơi với em. Nếu là trước kia, em còn có cây đàn, bây giờ đến đánh đàn cũng khó.
Nỗi day dứt lập tức xâm chiếm trái tim anh theo lời cô nói. Anh nhìn cô, thì thào:
- Anh xin lỗi, tất cả là tại anh.
Thấy anh áy náy, cô cũng không thiết nói thêm, chỉ gật đầu, rồi lầm lũi lên nhà. Nhìn bóng cô bước vào nhà, anh mới mở cửa, leo lên xe.
Ngồi trong xe, ngả người dựa vào lưng ghế, anh biết những gì Trần Duyệt Nhiên yêu cầu không hẳn là quá đáng, những người yêu nhau, sau rồi cũng tiến đến mức ấy, đó chỉ là chuyện nước chảy tất thành sông. Hành động cự tuyệt, bất kể núp bóng dưới lý do gì đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là một cái cớ thoái thác.
Bao lần thử sức, bao lần nỗ lực, nhưng đến phút chót, anh không thể tự chủ mình, thế rồi khựng lại. Giang Đào có cảm giác mình không thể nào gần gũi được với bất kỳ ai khác, bởi tình yêu thuần khiết trong anh, tuổi thanh xuân mãnh liệt nhất trong anh đã trôi xa mất rồi. Từng có một người, là niềm hy vọng, là ánh sáng đời anh. Bất kể là yêu hay hận, Giang Đào không thể tìm lại cái cảm giác chộn rộn, rạo rực thuở ban đầu. Giờ đây, không một ai khiến anh hưng phấn đến độ trằn trọc mất ngủ. Không một nụ cười nào có thể để lại trong anh những nhớ nhung tha thiết, bịn rịn mãi không nguôi. Bởi Phương Nghiên đã khắc vào trái tim anh một vẻ đẹp thanh tân mơn mởn, mãi không phôi pha. Không phải anh chưa từng cố gắng quên, nhưng có những người, có những việc sẽ mãi hằn sâu trong cuộc đời bạn. Dẫu bạn cố gắng quên đi hình dáng cô ấy, giọng nói cô ấy và cả khuôn mặt ấy, quên đi mọi thứ nhỏ nhặt, để bước tiếp cuộc đời. Nhưng con người đó và khoảng thời gian đó, vẫn luôn là ánh trăng rọi xuống tâm hồn bạn, như một vết thương mỹ miều.
Chợt nhớ, ngày đó anh ngồi trong phòng, đợi cô tìm quà. Bao lâu mới nghe tiếng sột soạt vang lên, cánh cửa bật mở và rồi cô bước ra.
Cô cầm tay anh áp lên ngực mình, thỏ thẻ nói:
- Giang Đào, em chính là món qùa sinh nhật dành tặng anh.
Trong ánh mắt cô là những thiết tha nồng nàn, tưởng chừng vô bờ vô bến.
Giang Đào thừ người, nhìn ra màn đêm nặng nề, trải dài bao la bên ngoài cửa sổ. Con phố thênh thang không một bóng người, chỉ mỗi ánh đèn lặng lẽ tỏa xuống hai ven đường. Không hiểu vì sao, những vết sẹo vằn vện trên đôi bàn tay của Trần Duyệt Nhiên lại hiện lên trong đầu anh. Đôi bàn tay vốn có thể tấu lên những khúc nhạc mỹ miều, thì nay đã không thể nào co gập được tự nhiên. Sau rồi, anh nhớ tới dáng vẻ cô bên cây đàn, sao mà vui vẻ, thích thú đến thế. Và anh cũng nhớ lại ngày đó, không gian ngập tràn giai điệu giáng sinh, Trần Duyệt Nhiên nắm chăt con dao sắc nhọn, gọi vang tên anh. Cô nắm rất chặt, bất kể gã cướp vạm vỡ kia giằng ra cách gì, cô vẫn khăng khăng nắm lấy. Dòng máu đào đầm đìa trên tay, nhỏ giọt xuống con phố tuyết phủ trắng xóa, một màu đỏ kinh hoàng.
Giang Đào ngồi bần thần ở đó không rõ bao lâu, sau mới rút một điếu thuốc từ túi áo, đặt lên mũi hít hà, mà không buồn châm lửa. Màn đêm mỗi lúc một sậm, tựa tấm lưới tàng hình vây tròn quanh anh.
Ít lâu sau đó, Trần Duyệt Nhiên lại hẹn Phương Nghiên. Hôm ấy, cô không nhờ Phương Nghiên đi mua quần áo với mình, mà ngồi tâm sự dông dài:
- Chị ạ, em nhất định phải tìm người nói chuyện, bằng không em phát điên mất.
Nghe Trần Duyệt Nhiên mở lời, Phương Nghiên cũng khá sững sờ. Ngẩng đầu lên bắt gặp quầng mắt thâm đen, dáng vẻ uể oải, Phương Nghiên mới thắc mắc hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Nhìn cô, Trần Duyệt Nhiên thở dài thườn thượt, lát sau mới cất tiếng:
- Em thấy hình như Giang Đào có tâm sự gì đó giấu em.
Khi tâm sự, mắt cô ấy vẫn đăm đăm nhìn Phương Nghiên:
- Chẳng rõ căng thẳng vì sắp lấy vợ, hay bởi em đa nghi nữa? Lúc nào em cũng thấy Giang Đào không được toàn tâm toàn ý với mình. Chưa bao giờ anh ấy nhắc tới bạn gái cũ, cũng không muốn em hỏi. Không biết hai bọn họ từng xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Trần Duyệt Nhiên không hề rời khỏi Phương Nghiên, tuồng như cô ấy có thể tìm ra câu trả lời từ chính Phương Nghiên.
- Thực ra Giang Đào đã rất chu đáo rồi, chẳng qua là do em quá yêu anh ấy. Em mong tình yêu của anh ấy cũng nhiều như của mình.
Mắt cô rớm lệ, lộ cảm giác bất lực lẫn băn khoăn. Nhìn Phương Nghiên, cô hỏi:
- Chị ơi, có phải em đòi hỏi quá nhiều không?
Tuy là hỏi Phương Nghiên, nhưng xem chừng cô đang tự vấn lòng mình rằng phải chăng là vậy. Nhìn gương mặt hằn những điều âu lo, suy tư ấy mà lòng Phương Nghiên rối bời, thật khó để diễn tả cảm xúc thành lời.
- Phương Nghiên này, chị từng yêu ai chưa? Chị có hiểu tình trạng khổ sở lúc này của em không?
Trần Duyệt Nhiên xúc động, hai tay bưng lấy mặt, nhìn cô đầy chán chường và hoang mang cùng cực.
Lẳng lặng nhìn Trần Duyệt Nhiên, Phương Nghiên chợt ngẫm thân mình. Cô cũng từng yêu Giang Đào đến đắm say, cũng từng vui mừng tột độ khi anh cười, buồn rầu ảo não khi anh chau mày. Bất giác, cô ôm cánh tay Trần Duyệt Nhiên, an ủi:
- Tôi nghĩ có thể việc sắp lên xe hoa làm bạn căng thẳng. Theo tôi thấy thì những gì khi hai người ở bên nhau, anh Giang rất quan tâm bạn. Tôi tin anh ấy yêu bạn thực lòng, bởi kết hôn là lời cam kết chân thành nhất mà một người đàn ông muốn trao cho người phụ nữ của anh ta.
Nghe Phương Nghiên khuyên nhủ, mặt mày Trần Duyệt Nhiên mới dần nhẹ nhõm. Cô ôm chầm lấy Phương Nghiên, nói:
- Chị đúng là người tốt, nghe chị nói vậy, em thấy vui hơn hẳn. Chị nói chí phải, em không nên nghi ngờ Giang Đào, dù gì anh ấy cũng sắp là chồng em.
Phương Nghiên chết lặng trong vòng tay cô, bên tai vẫn vang vọng câu nói sau cùng: Dù gì anh ấy cũng sắp là chồng em. Bao khổ tâm, hụt hẫng giấu trong lòng đều hóa đắng cay, rịn vào tim.
Hôm sau, nghe điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình hiển thị thấy số máy của Phương Nghiên, Tô Nguyên Khải mới lấy làm ngạc nhiên, song cũng mừng thầm. Anh bắt máy, nói ngay:
- Em có chuyện gì?
Phương Nghiên hơi sững người:
- Nào có chuyện gì quan trọng.
- Em chủ động gọi cho anh, mà còn cãi là không có gì quan trọng.
Anh pha trò bằng giọng điệu dí dỏm, nhưng vẫn khiến cô nao nao gợn buồn. Trầm ngâm một lúc mới mở lời:
- Anh có thời gian không? Em mời anh bữa cơm.
- Mời cơm anh á?
Sau một chốc ngỡ ngàng, Tô Nguyên Khải mới gạn hỏi bằng giọng nghiêm túc hết mực:
- Em làm sao thế, Phương Nghiên?
- Em làm sao đâu, trước kia toàn do anh mời em, bây giờ em cũng muốn mời anh một bữa. Nếu có thời gian thì anh qua đón em được không?
Tô Nguyên Khải đồng ý rồi nhanh chóng cúp máy, lái xe tới đón Phương Nghiên tại xưởng may của cô. Tới nơi, đã thấy cô đứng đợi sẵn ngoài cửa. Thấy anh bước tới, cô nói:
- Mình đi thôi.
Theo lời chỉ dẫn của Phương Nghiên, Tô Nguyên Khải dừng xe trước một tiệm bánh bao. Anh xuống xe, nhìn ngó mặt tiền bé xíu gần như chưa từng đụng tay sửa sang, hai bên bờ tường đen sì do ám khói bếp lâu năm, mấy cái bàn cọc cạch bày lại với nhau, chỉ có một chàng trai trẻ như con thoi giữa những người thực khách. Lần đầu tiên đặt chân tới nơi này, anh thắc mắc hỏi Phương Nghiên:
- Em bảo mời anh ăn cơm mà, chẳng nhẽ lại cho anh ăn mấy cái bánh bao thôi à, hay để anh mời em?
Nghe anh nói vậy, Phương Nghiên chỉ cười, chốc sau mới nói:
- Món ngon nhất em từng được ăn là ở đây.
Trên gương mặt cô thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười mơ màng, vậy mà con người vẫn bình thản, khiến Tô Nguyên Khải bất giác trầm tư hẳn đi.
Tiệm đang lúc vắng khách, hai lồng bánh bao mà Phương Nghiên gọi loáng cái đã được bưng ra. Phương Nghiên lấy hai chiếc đĩa con, đổ ít giấm, pha thêm bột ớt, đẩy về phía Tô Nguyên Khải:
- Anh nếm xem có ngon không?
Tô Nguyên Khải bắt chước cô, chậm rãi cắn miếng bánh, nuốt xuống, đoạn gật gù:
- Đúng là ngon thật.
Nom điệu bộ có phần khoa trương của anh, cô không sao nhịn được cười. Đợi vẻ tươi tỉnh trên gương mặt cô dần lắng xuống, Tô Nguyên Khải mới hỏi:
- Hôm nay, em hẹn anh thế này, chắc không phải chỉ muốn mời anh ăn bánh bao đâu nhỉ?
Ánh đèn leo lét đổ xuống con đường chật hẹp bên ngoài cửa tiệm. Quán ăn bình dân mọc lên san sát hai ven đường, hơi ẩm tản mác trong bầu không khí, đan quyện đủ thứ mùi thức ăn. Thi thoảng lại có học sinh đạp xe phóng vù vù qua như một cơn gió, để lại tiếng chuông lanh canh cứ mãi ngân nga.
- Lần trước, anh nói chuyện muốn cưới em, giờ vẫn giữ lời chứ?
Nghe Phương Nghiên gợi chuyện mà Tô Nguyên Khải không khỏi choáng váng. Bánh bao kẹp nơi đầu đũa rơi tuột xuống. Anh trợn mắt nhìn Phương Nghiên, cái nhìn chực xuyên thấu cõi lòng cô, để xem rốt cuộc cô muốn thế nào.
Thấy anh thoảng thốt, cô bèn cười giải thích:
- Mấy ngày qua, em vẫn nghĩ, nếu đời này quả thực lấy được anh, với em mà nói, đó là ưu ái mà ông trời dành cho mình. Đây là cái kết có hậu cho em, và cũng là câu chuyện tuyệt vời nhất cho tất cả mọi người.
- Quyết định làm thế, em không sợ sau này mình sẽ hối hận sao?
- Câu này phải hỏi anh mới đúng. Tô Nguyên Khải, anh đừng quyết định chóng vánh như thế. Có ít việc em nhất định phải nói với anh, anh nên biết. Khi đã tường tỏ, anh hẵng quyết định.
Nói đến đo, ánh mắt cô nhìn anh, thoáng ngập ngừng, đoạn tiếp lời:
- Em thích thầm một người, chắc anh cũng biết.
Tô Nguyên Khải gật đầum nhìn cô, đợi chờ câu chuyện sau đó.
- Người em thích, hơn em một khóa, cùng một mái trường đại học. Một lần đi lấy cơm, em hất văng hộp cơm của anh ấy. Lúc đó, em vẫn là cô nàng tiểu thư vô tâm vô tính, kiêu kỳ, xốc nổi, lại ngang bướng. Chẳng những không xin lỗi, mà còn mắng mỏ anh ấy. Khi đó, tuy anh ấy chỉ là một sinh viên nghèo, nhưng rất mực khẳng khái. Sau đó, bọn em cãi vã một trận to.
Kể đến đấy, cô liền bật cười, vẻ tươi tỉnh dịu dàng hiển hiện trên nét mặt, dường như cô đang quay lại thời kỳ đó. Ngưng ngang một lúc, cô mới kể tiếp:
- Sau này, vì muốn chống chế thầy cô, nên em tính bỏ tiền thuê anh ấy viết hộ một bài luận văn. Đương nhiên anh ấy từ chối thẳng thừng. Ngày ấy, e cần nộp bài gấp, nên chẳng mấy cân nhắc, cứ khóc lóc, nằn nỉ anh ấy rat ay giúp đỡ. Dần dà, bọn em trở nên thân quen. Sau đó thì yêu nhau. Ngày ấy, quả thực chúng em rất hạnh phúc.
- Nhưng ba em không đồng ý cho hai đứa yêu nhau. Ba em nói, anh ấy là người có tự trọng, không chịu quỵ lụy, cả nể ai bao giờ. Em theo anh ấy sẽ khổ nhiều hơn là sướng. Còn em, tất nhiên không thể chịu được khổ, kết cuộc sẽ chẳng tốt đẹp gì. Em bất chấp tất cả để đi theo anh ấy. Hai đứa kiên quyết phải ở bên nhau. Nhưng cũng bởi ba em can thiệp mà anh ấy không tìm được việc làm, trong khi vẫn phải chăm sóc em. Em của hồi đó còn dại khờ, không chịu được cuộc sống kham khổ, bao bức bối trong lòng đều trút sang anh ấy. Nhưng anh ấy chưa một lần cáu bẳn, mà luôn cố gắng đáp ứng mọi đòi hỏi của em. Đổi lại, chỉ cần em không ép anh ấy phải nghe theo ba mình.
- Chuyện sau đó, chắc anh cũng đoán ra. Em không làm được như đã hứa. Sau này, nhà em xảy ra một vài biến cố, anh ấy bỏ đi, và thành ra như bây giờ.
- Khi còn yêu nhau, chúng em không có tiền để ăn những thứ ngon lành, nên thường ghé quán bánh bao này. Chủ cũ của nó vốn là một đôi vợ chồng. Hồi đó, anh ấy không tìm được việc trong suốt một khoảng thời gian dài, bọn em vẫn thường đùa rằng, mình cũng phải mở một tiệm bánh bao.
Kể đến đó, gương mặt cô vẫn bình lặng, thần thái điềm nhiên, như thể đang kể chuyện của ai đó. Trái ngược với cô, Tô Nguyên Khải lại nghe lòng bùi ngùi, xót xa vô hạn. Anh cầm tay cô dịu dàng áp lên mặt mình, cốt mong cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô. Nhưng bàn tay nuột nà, mềm mại ấy lại mang theo hơi mát lạnh, áp lên gương mặt anh.
Phương Nghiên không vùng ra, để mặc anh nắm tay mình, hồi lâu cô mới ngần ngừ cất lời:
- Tô Nguyên Khải, người con trai ấy chính là Giang Đào.