Yêu Lại Từ Đầu

Chương 20: Chương 20: Nếu tình yêu đã quên






Với bản chiến lược kinh doanh mà Phương Nghiên lấy được, chẳng mấy mà Tống Phương Như đã đánh bại Phương Bỉnh Sơn. Do công ty của Phương Bỉnh Sơn phát triển khá nhanh nên phụ thuộc vào việc xoay vòng vốn hiệu quả là khá cao. Bản chiến lược kinh doanh chính là mắt xích quan trọng nhất trong quá trình xoay vòng vốn. Ông phải lấy được một mảnh đất mới, sau đó gán đất cho ngân hàng, đổi lại một khoản cho vay mới, đầu tư vào công trình dang dở trước mắt. Nhưng nhờ bản chiến lược kinh doanh này, mà Tống Phương Như nắm được con át chủ bài của Phương Bỉnh Sơn, nhờ đó mà chặn được đường lùi của ông. Phương Bỉnh Sơn không cách nào xin được khoản vay mới, kéo đến việc toàn bộ dòng vốn bị đứt đoạn. Đáng nhẽ, với vốn tích lũy và tiếng tăm của ông trong giới thương nhân, thì không đến nỗi sa vào bước đường cùng nhanh đến vậy. Nhưng ngặt nỗi, với tình hinh như lúc đó, lại thêm những tin đồn thất thiệt lan truyền, nói rằng công ty của Phương Bỉnh Sơn bị thâm hụt vốn nghiêm trọng, khiến ông không thể xoay được số vốn cần thiết trong một khoảng thời gian ngắn.

Đã không vay được tiền, mà ngân hàng lại đến tận nơi thúc nợ do nghe được phong thanh. Khó từ trong ra ngoài, khiến Phương Bỉnh Sơn tiến thoái lưỡng nan. Trước tình hình đó, ông già đi trông thấy, căn bệnh tim dễ tái phát đã biến thuốc men thành vật bât ly thân của ông.

Đòn đánh chí mạng sau cùng diễn ra chính tại nhà họ Phương.

Ngày đó, Tống Phương Như đến nhà ông với gương mặt trang điểm lộng lẫy, như được chạm trổ khéo léo. Đứng giữa căn phòng khách rộng thênh thang của nhà họ Phương, Tống Phương Như nở nụ cười quyến rũ, vẻ đắc thắng. Bà đủng đỉnh bước tới trước mặt hai cha con nhà họ Phương, không đợi Phương Bỉnh Sơn kịp lên tiếng, bà đã là người mở lời trước tiên:

- Hẳn hai cha con đang lấy làm thắc mắc vì sao tôi tới đây?

Không đợi Phương Bỉnh Sơn kịp đáp trả lời, bà đã tiếp tục:

- Phương Bỉnh Sơn, tôi đã hao tâm tổn trí bao năm, không ngờ lại đánh bại anh dễ như trở bàn tay.

Nghe Tống Phương Như nói, Phương Nghiên mới nửa kinh ngạc, nửa khó hiểu, hỏi bà:

- Dì Tống, dì nói gì vậy?

Tống Phương Như liền quay sang, nhìn cô, cười bảo:

- Kể ra, dì vẫn nên cảm ơn cháu mới phải.

Đoạn ngoảnh đầu nhìn Phương Bỉnh Sơn:

- Anh biết không nhỉ? Tôi yêu anh đã hai mươi năm, từ năm hai mươi ba tuổi cho đến tận bây giờ. Để anh vui lòng, tôi đã bán mạng cho công việc, nỗ lực cốt lấy lòng anh. Tôi mặc những trang phục anh ưa nhìn, đến những nơi anh hay đến, thậm chí nói cười theo kiểu anh yêu thích. Tôi cố gắng đối xử tử tế với con gái anh, coi nó như con mình. Từng sóng gió của công ty, tôi luôn theo anh, một bước không rời. Chính tôi đã ở bên anh, chăm sóc anh thường ngày, thuận theo tâm tình của anh. Vì anh, tôi đã phí hoài cả tuổi thanh xuân. Phương Bỉnh Sơn, tôi đã trao những năm tháng đẹp nhất đời người con gái cho anh.

Nói đến đó, bà thoáng ngưng lại, khóe mắt ứa lệ, ánh lên nỗi đau sâu sắc:

- Cứ tưởng sẽ có ngày anh nhận ra; có ngày rồi anh sẽ thực lòng với tôi, dẫu chỉ mảy may, rồi cho tôi một danh phận. Và thế là tôi cứ đợi, rốt cuộc, đợi từ năm này sang năm khác, đợi cả hai mươi năm. Đợi đến khi vết nhăn xếp nếp, tóc bạc trắng mà trái tim anh vẫn chỉ có duy nhất bà vợ đã mất bao năm. Đến tôi cũng được thơm lây từ chị ta. Nếu không vì mặt tôi có nét hao hao chị ta, chắc anh chẳng buồn nhìn lấy đôi lần, để rồi đã bao năm trôi qua.

Tống Phương Như gạt dòng nước mắt, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng. Dưới ánh đèn sáng trưng, gương mặt đẹp đẽ, tinh tế của bà hằn lên vẻ dữ tợn:

- Phương Bỉnh Sơn, tôi trù tính ngày này đã lâu rồi. Tôi xứng đáng được nhận cái công ty này. Bất kể đông giá hè nực, mình tôi điều hành công ty của anh. Vụ làm ăn đầu tiên cũng từ tay tôi mà thành. Những khi tiền không về kịp lúc, mình tôi đi thúc nợ, từ công ty cho đến nhà riêng, ngày nào cũng như ngày nào, tôi đứng canh trước cửa nhà họ, mặc nắng mặc mưa, khiến bà vợ lão ta sợ chết khiếp, nhờ thế mới đòi được tiền về. Mọi thành công của cái công ty này đều do nỗ lực của tôi mà nên. Chẳng qua tôi chỉ gộp lại, đòi một thể mà thôi.

- Dì Tống.

Chưa một lần trong đời Phương Nghiên băt gặp Tống Phương Như trong dáng vẻ này. Nhất thời, cô không thể hình dung được người phụ nữ xinh đẹp, cởi mở, ung dung phong độ, ôn hòa hiền lành trước kia, với người đàn bà mặt mày tráo trợn, la lối om sòm, hùng hổ hăm dọa này lại chính là một người.

Bao năm qua, Tống Phương Như luôn có cảm giác mình như con thiêu thân trong chiếc hộp thủy tinh, liều mình xông ra nơi có ánh sáng, để rồi bao lần bể đầu, chảy máu. Cho đến một ngày, bà mới vỡ lẽ, có lẽ đó không phải là tình yêu, họa chăng chỉ là tình dục, và rồi ánh sáng vụt tắt trong mắt bà.

Tống Phương Như không màng liếc nhìn Phương Nghiên, bà lại gần Phương Bỉnh Sơn, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc điểm muối tiêu trên trán ông. Bà ngồi xuống, chậm rãi cất lời:

- À, phải, còn một chuyện nữa tôi quên không kể với anh. Hẳn anh phải thắc mắc không biết vì sao tôi lại dễ dàng lấy được bản chiến lược đó?

Tống Phương Như rụt lại cánh tay đặt trên trán ông, đoạn nhìn sang Phương Nghiên:

- Tôi còn phải cảm ơn cô con gái như hoa như ngọc mà anh nuôi lớn bằng ngần này. Nó toàn tâm toàn ý muốn giúp cậu bạn trai bé nhỏ tìm được một công việc danh giá, nên chỉ bằng một cái bẫy cỏn con của tôi, mà nó đã ngoan ngoãn mang bản chiến lược kinh doanh, dâng tận tay tôi.

Nói rồi, bà liền lắc đầu, tặc lưỡi ra chiều cảm than. Đoạn nhìn hai cha con bằng ánh mắt mỉa mai:

- Họ Phương nhà các người đúng là sống vì tình cảm, được cả cha lẫn con.

Phương Nghiên chết trân tại chỗ ngay tức thì, cô không ngờ Tống Phương Như lấy bản chiến lược kế hoạch với mục đích như vậy. Phương Nghiên trợn tròn mắt nhìn Tống Phương Như mà không thể nào tin được. Bao ăn năn hối lỗi, và cả bất bình giận dữ sục sôi trong cõi lòng cô. Sự thật bất ngờ và cú shock này khiến cô mất rất nhiều thời gian để hồi phục tinh thần.

Phương Bỉnh Sơn trợn mắt nhìn Tống Phương Như, ông giơ tay chỉ vào bà, môi lập cập đập vào nhau song không thốt được lời nào. Không còn dáng vẻ bẽn lẽn như trước kia, Tống Phương Như chúm chím mím cười, nhìn xuống Phương Bỉnh Sơn đang giận sôi máu. Gương mặt ông tái mét, đủ để nhìn rõ hai bên thái dương co giật liên hồi.

Đột nhiên, gương mặt ông lộ rõ vẻ đau đớn, đôi mày cau chặt, một tay ôm lấy lồng ngực, tay kia rờ rẫm vào không trung như muốn tìm kiếm điểm tựa. Phương Nghiên luýnh quýnh chạy lại đỡ ông:

- Ba, ba ơi.

Chẳng hiểu nước mắt bất chợt ùa ra là vì ăn năn, hay bởi xót lòng.

Nhìn tình hình trước mắt, Tống Phương Như mỉm cười, lùi lại phía sau, ngẩng đầu nhìn bao quát một lượt khắp căn nhà, đoạn nói thủng thẳng từng tiếng một:

- Tôi sẽ lấy cả căn nhà này. Tôi nhất định phải thử cảm giác làm nữ chủ nhân của nó.

Nói rồi, bà liền phá lên cười lớn, tiếng cười nhức nhối như một lưỡi dao, đâm vào trái tim hai cha con Phương Nghiên.

Cho đến khi không thể gắng vịn vào Phương Nghiên được nữa, Phương Bỉnh Sơn mới ngã lăn ra. Tận mắt chứng kiến Phương Bỉnh Sơn ngã vật xuống đất, cuối cùng Tống Phương Như mới xoay gót bỏ đi, mang theo vẻ mặt hả hê, đắc thắng.

Tiếng còi cấp cứu chói tai như xé toang màn đêm tĩnh mịch, Phương Nghiên nhìn nhân viên y tế khẩn trương nhấc Phương Bỉnh Sơn lên xe cấp cứu, cuối cùng, những tiếng khóc thương đau như xé lòng bật vang giữa đám đông y bác sĩ hối hả chạy ngược chạy xuôi.

Nỗi ăn năn vô bờ như nhấn chìm cô xuống đáy. Cô ôm vai ba, miệng thốt lên những tiếng:

- Ba, con sai rồi, con biết lỗi của mình rồi.

Sau mấy ngày không liên lạc, Giang Đào đành đến trước cổng biệt thự nhà họ Phương. Anh đứng đó đợi chờ bóng dáng Phương Nghiên, với hy vọng mình có được sự tha thứ của cô, để hai người về lại với nhau. Sau một ngày vô vọng, Giang Đào ấn chuông cửa, nhưng mãi lâu mà không một ai trả lời.

Ngước trông lên cửa sổ phòng Phương Nghiên, cô gái mà anh yêu đã từng đứng đó, ngóng nhìn bóng hình anh dưới ánh đèn đường không biết bao nhiêu lần. Họ chỉ cách nhau một khoảng không ngắn ngủi, thi thoảng lại làm động tác như thể đang hôn nhau, chỉ vậy thôi cũng đủ san sẻ hơi ấm. Hoặc không thì họ đắm đuối ngắm nhìn, tưởng như ánh mắt xuyên thấu con tim. Khi thì cứ đứng hoài, tưởng đâu sẽ đứng vậy đến trọn đời.

Trước cổng biệt thự trồng hàng ngô đồng Pháp, gốc liền gốc, trải dài miên man. Lá vàng trút xuống mặt đường, lắc rắc dưới mỗi bước chân, vang lên trong bầu không gian yên ả. Nhìn những phiến lá lả tả gieo mình, gợi anh có cảm giác mình cũng chao đảo tựa phiến lá, chả thể nào chống cự được sức mạnh của số phận.

Anh không tài nào gọi được vào số máy của Phương Nghiên, đồng thời phía Nhã Lâm cũng bặt vô âm tín từ cô. Tâm trạng anh chuyển từ nôn nóng, đến thất vọng, rồi lại sợ hãi, sau cùng anh dần chán nản. Anh tìm đến Hoàng lão tà, nhờ thầy viết thư giới thiệu gửi tới trường đại học ở bên kia đại dương. Những gì Hoàng lão tà cho anh, còn có một vé máy bay xuất phát sau mấy ngày.

Giang Đào chăm chăm bấm số của Phương Nghiên hết lần này đến lần khác như một cái máy. Đầu dây bên kia vẫn lặp đi lặp lại một giọng nữ thánh thót, lạnh lùng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Nhưng sau, ngay cả giọng nói đó cũng tắt lịm.

Giang Đào viết một bức thư, đặt trước cửa nhà Phương Nghiên. Nội dung rất ngắn gọn, anh nói với cô rằng: anh sẽ đợi trước cổng nhà cô, nếu trong ba ngày mà cô không xuất hiện, anh sẽ rời thành phố này, bay đến một quốc gia rất xa cô.

Thời gian ba ngày, bảy mươi hai tiếng đồng hồ, bốn nghìn ba trăm hai mươi phút đồng hồ, quả thực ngắn ngủi. Giang Đào một mực đứng đợi, từ lúc mặt trời ló rạng đến khi mặt trời ngả núi; ánh đèn đường sáng choang, và rồi ánh đèn đường vụt tắt; từ lúc mà nhà cô lên đèn, đến khi ánh đèn lịm hẳn. Nhìn thứ ánh sáng kia, từ im lìm rồi bỗng sáng rực, đang sáng rực bỗng tắt ngấm, mà trước sau không hề thấy cô xuất hiện trước mặt anh. Đôi khi, Giang Đào chợt nghe như có tiếng thở của cô ở ngay sau lưng mình, lòng mừng vui quay lại, nhưng vẫn con đường trống trải mênh mông, nào đâu thấy gương mặt phấn khởi của cô. Bên tai anh có tiếng cô rì rầm, cả thế giới vang vọng tiếng cô gọi anh.

Bất chợt một khắc lảo đảo, anh ngã phịch xuống nền đất lạnh băng, nước mắt bất giác tuôn trào. Tối hôm sau, trời đổ mưa. Bỗng đâu mây đen vần vũ giăng ngang đầu, gió ào ngang mặt. hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống xối xả, đột ngột quất lên người anh. Giang Đào không màng né tránh, phút chốc mà áo sơ mi ướt đẫm. Thi thoảng vài ba xe phóng vọt qua bên người, không một ai bận tâm tới anh, họ cứ thế hối hả lướt qua, để lại anh đắm mình trong làn mưa rơi.

Tuyệt vọng, bi ai trong lòng cũng như màn mưa trước mặt, chúng khởi nguồn từ con tim và rồi không ngừng lan tỏa. Về sáng thi trời tạnh mưa, vầng dương rực đỏ từ từ nhô cao, kéo theo ánh bình minh chói lọi như ngọn lửa, tỏa ánh đỏ lấp lánh nhuộm sáng cả vùng đất. Cảnh đẹp mê hồn ấy đong trong mắt anh, bỗng Giang Đào có cảm giác, thì ra tình yêu của mình đã chết như thế.

Máy bay vút lên cao, xuyên qua tầng mây, mây trắng như bông, mênh mông trải dài, đùn quanh như biển. Giang Đào hâm hấp sốt, trong lúc mơ màng, dường như anh thấy gương mặt Phương Nghiên, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng lúc cười, ngây ngô và có gì đó hơi yểu điệu. Vầng trán anh có cảm giác mát lạnh, như thể bàn tay cô vừa chạm vào, giục anh mở choàng đôi mắt.

Tiếp viên hàng không nở nụ cười thân thiện:

- Thưa anh, anh đã thấy khỏe hơn chưa? Anh phát sôt kể từ khi máy bay cất cánh tới giờ.

Qua đôi mắt sáng long lanh của cô gái, Giang Đào bắt gặp khuôn mặt đầy vẻ bất an của chính mình, bấy giờ, anh mới dần bình tâm trở lại. Bỗng nhiên anh thấy nhớ hơi ấm như ứa tràn từ đôi mắt Phương Nghiên, còn anh, anh nguyện tan chảy trong những nồng nàn nơi cô. Anh thích ngắm chính mình qua đôi mắt cô, lúc ấy, anh cứ ngỡ, trong mắt cô chỉ in bóng hình mình, đến mãi mãi.

Nắng xuyên thủng những tầng mây, tỏa khắp bốn bề, cũng tỏa xuống gương mặt anh lấp lánh ánh vàng. Anh vẫn là anh, chỉ bởi nỗi đau mà hốc hác đi thấy rõ, cả người như toát ra hơi thở của thăng trầm, biến cố. Cuối cùng, Giang Đào cũng nghiệm ra, loài người đã già đi như thế.

Mọi nỗ lực cấp cứu của bệnh viện cũng không thể giúp Phương Bỉnh Sơn trụ được lâu hơn, chỉ độ chưa quá nửa tháng sau đó, ông đã buông tay từ trần. Phần lớn thời gian nằm viện, ông luôn trong tình trạng hôn mê. Nhìn gương mặt già nua trông thấy của người cha già nằm trên giường bệnh, Phương Nghiên tư vấn, ba mình đã trở nên già yếu từ bao giờ. Không một điều gì có thể giúp ông kìm hãm bước chân của tuổi già, dù có bao nhiêu của cải, dù quản lý trên quyền bao nhiêu nhân công, dù được bao người ngưỡng mộ, cũng không thể khiến cho sức khỏe ông chuyển biến, thậm chí không thể thay đổi được cuộc sống cô độc của ông bao năm qua. Nghĩ tới chuyện ông đã tranh đấu trọn một đời người, đồng nghĩa với việc trọn đời phấn đấu, trọn đời cô đơn, đến sau cùng, lại nhận về mình kết cuộc như ngày hôm nay, khiến cô không sao cầm được dòng nước mắt.

Mãi tận lúc ra đi, Phương Bỉnh Sơn yếu tới độ không đủ sức để nói với con gái một câu trọn vẹn. Vào giây phút hấp hối, ông một mực nắm tay con gái, ánh mắt biểu lộ vô vàn lưu luyến, và cả nỗi lo âu sâu thẳm, đến độ ứa giọt nước mắt già nua. Phương Nghiên khóc lóc gọi bác sĩ, gọi ba, cô nắm tay ông bằng hết sức bình sinh. Thế mà, tiếng gào khóc của cô chẳng thể nào níu giữ tính mạng ông, chẳng thể nào đấy lui được bước chân tử thần.

E rằng mọi chuyện đều có sự mưu tính, hoặc chưa hẳn là thế, song chân tướng sự thực ra sao đã không còn quan trọng nữa rồi. Bởi sự thực không thể đổi lại công ty của Phương Bỉnh Sơn, càng không đổi lại được tính mạng ông.

Người anh hùng vào tuổi xế chiều chỉ càng khiến người ta thêm phần bùi ngùi, mọi phồn hoa của nhà họ Phương kể từ lúc Phương Bỉnh Sơn qua đời chẳng mấy mà suy kiệt. Phương Nghiên đã thấu hiểu sự vô tình, lạnh nhạt của thương trường, đến bảo mẫu trong nhà cũng bỏ đi không lời từ biệt. Sau đám tang của ba, Phương Nghiên mới phát hiện ra lá thư vất trong xó nhà mà Giang Đào viết cho mình.

Đọc xong lá thư, cô vội vàng quay trở về căn phòng trọ trước kia. Căn nhà vẫn còn đó, dáng vẻ đơn sơ giản dị vốn có. Gió đưa rèm cửa phất phơ, tấm rèm đi liền với bộ ga giường, gợi Phương Nghiên nhớ đến câu nói của anh, “thứ đẹp nhất trong căn phòng tuềnh toàng này phải kể đến đồ em mua”. Cốc đánh răng vẫn nằm trên bàn, kem đánh răng vơi một nửa, như thể chủ nhân của nó chỉ ra ngoài có chút việc, sẽ về rất nhanh sau đó.

Lao ra khỏi căn phòng, cô đứng nơi đầu đường, hoang mang nhìn khắp bốn phía, bụng dạ nóng lòng mong ngóng. Giang Đào ở đâu, anh ở đâu, vì sao không tìm thấy anh? Chỗ làm không thấy anh, ở trường không thấy anh, tiệm bánh bao ngoài cổng Tây cũng không bóng dáng anh. Phương Nghiên đứng lặng ở đó, không biết mình còn nơi đâu để tìm.

Cô lầm lũi cất bước, khu phố buôn bán sầm uất người qua lại, cô mê muội tìm kiếm bốn phương, trong tiếng nhạc chào mời rộn ràng khắp con phố. Cô cứ đi, đi mãi, nhưng chẳng thấy bóng hình anh đâu. Bước chân cứ mải miết, song đi mấy vẫn chẳng thể nào bước ra khỏi nỗi thê lương nhấn chìm con tim.

Cô nhớ Giang Đào, nhớ dáng vẻ anh khi viết luận văn, nhớ lúc anh đưa mình về, nhớ nụ cười tủm tỉm của anh, và cả những nụ hôn triền miên. Phương Nghiên bật khóc thành tiếng, nhưng không một ai trao cho cô gái đang nức nở ấy một vòng ôm, cô gái bé nhỏ! Cô nhớ Giang Đào luôn thích cầm tay cô, cái nắm tay rất đỗi quen thuộc, tự nhiên, lan truyền hơi ấm của tình yêu.

Sau cùng, cô đành quay về nơi trọ cũ của hai người. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước róc rách nhỏ giọt mà hàng xóm sát vách mở van ngoài kia truyền lại. Phương Nghiên thừ người, chẳng biết phải làm sao. Bên ngoài ráng chiều rực rỡ, thế giới này yên ả, thanh bình quá đỗi. Tấm gương trên bàn phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn của cô. Khoảnh khắc thấy bóng mình trong gương, cũng là lúc giọt nước mắt bỗng chốc lăn dài, giàn giụa trên mặt cô. Dường như cả con tim trong nháy mắt đã vỡ tan như thế, chỉ thấy lồng ngực như bị đục khoét mất một mảnh, thì ra thế giới này quả thực tồn tại một nỗi đau mang tên “lòng đau như cắt”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.