Rốt cuộc Phương Nghiên không bắt kịp anh, lòng thắc mắc không hiểu tại sao ba cô lại kịch liệt phản đối tình cảm giữa hai người, cô bèn bấm bụng quay về. Nghe tiếng mở cửa, Phương Bỉnh Sơn cũng chỉ ngẩng lên, liếc nhìn cô con gái, đoạn nhìn xuống tờ báo trên tay. Phương Nghiên hậm hực đứng ngoài cửa một lúc lâu, thái độ của ba đã đẩy cảm giác thất vọng trong cô lên tới cùng cực. Cô bèn phăm phăm lao tới, giật tờ báo trên tay ông xuống:
- Giang Đào có chỗ nào chưa phải, mà ba lại ghét anh ấy?
Điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, Phương Bỉnh Sơn mới ngước nhìn Phương Nghiên, thủng thỉnh nói:
- Cậu ta đủ tốt rồi nhưng hai đứa không hợp.
Nghe ông giải thích mà cô càng thêm bực bội lẫn hụt hẫng. Không kiềm chế nổi mình, cô đã gắt lên với ba mình:
- Tụi con không hợp ở chỗ nào, chẳng qua ba chê anh ấy nghèo thôi chứ gì?
Nghe con gái tức tối, Phương Bỉnh Sơn mới nhếch mép cười, vẻ sầu muộn hiện rõ trên gương mặt ông. Hồi lâu, ông mới dần bình tĩnh trở lại, nhìn Phương Nghiên nghiêm nghị nói:
- Phương Nghiên, bây giờ con hẵng nhỏ, nhiều việc chưa có được cái nhìn thấu đáo, nghèo cũng phân ra nhiều loại. Giang Đào không chỉ nghèo, mà còn nghèo cả về bản chất. Có thể đó là một đức tính vô cùng tốt đẹp nhưng con sẽ vất vả khi ở bên một người như thế.
Ngày đó Phương Nghiên chưa hiểu hết ý tứ của ông cụ, cũng không buồn cân nhắc kỹ càng, chỉ một mực bất bình, liền buột miệng nói:
- Cái con thích chính là bản chất của anh ấy, khổ thì khổ, con không sợ.
Chẳng thiết khuyên can thêm nữa, Phương Bỉnh Sơn bèn chắp tay ra sau lưng, bỏ lên gác. Được mấy bước chân, ông bất ngờ quay lại, bảo Phương Nghiên:
- Ba nói ba không đồng ý là không đồng ý, con nài mấy cũng vô ích.
Từ bé tới lớn, chưa bao giờ Phương Nghiên thấy ba mình gay gắt đến vậy. Tuy từng chứng kiến ông răn đe, mắng mỏ cấp dưới, nhưng bất luận uy nghiêm ra sao, cử chỉ của ông có vài phần đĩnh đạc. Còn với cô, tuy là hai ba con thường xuyên nhìn nhau tóe lửa, nhưng chung quy, ông vẫn là người cha nhân từ. Còn cái vẻ độc đoán, vô lý lần này thì đây là lần đầu. Nửa tấm tức nửa bực bội, Phương Nghiên mới hung hổ hét toáng lên:
- Con không phải là nhân viên của ba, kể cả ba bằng lòng hay không, con vẫn yêu anh ấy.
Dứt lời, cô quay phắt người, chạy một mạch ra cửa, bất chấp ba mình.
Giang Đào về tới ký túc xá, bạn bè cùng phòng cũng có mặt đông đủ. Một anh bạn đi ngang qua, thấy anh đang sửa soạn sơ yếu lý lịch, bèn nửa đùa nửa thật trêu rằng:
- Ơ Giang Đào, ông còn viết sơ yếu lý lịch làm gì nữa, yêu Phương Nghiên rồi, chả nhẽ công ty của ba người yêu lại không cho ông tha hồ chọn chỗ, việc gì phải tranh miếng cơm manh áo với mấy thằng làng nhàng như bọn này.
Thực ra, kể từ lúc yêu Phương Nghiên đến giờ, Giang Đào cũng từng nhận được những câu trêu đùa tương tự. Dù lấy làm khó chịu trong dạ nhưng bình thường anh cũng chỉ cười xòa cho qua, chẳng buồn để bụng. Thế mà chẳng hiểu cơn cớ nào mà bữa nay Giang Đào lại thấy ngứa tai trước những lời lẽ bỡn cợt kiểu đó, sự bực bội trong anh thật khó để diễn tả. Gã bạn vẫn đứng đó cười nói, còn Giang Đào đã vụt đứng dậy, gườm gườm nhìn gã. Bạn bè cùng phòng chứng kiến thái độ của anh, ai nấy đều ngớ ra, nhất loạt ngẩng đầu, nhìn anh vẻ thắc mắc. Gã bạn mới buông câu trêu chọc cũng nghệt mặt, vẻ sượng sùng nói:
- Ơ, sao đấy, đùa thôi mà cũng không được, lại tưởng thật à?
Giang Đào toan đáp trả, nhưng sau cùng chỉ ném cho gã bạn một cái lườm rồi từ từ ngồi xuống. Thấy Giang Đào làm vậy, gã kia càng thêm chưng hửng, mới hậm hực quay về giường mình, vừa đi vừa nói:
- Lại còn làm trò, chẳng qua vớ được đứa có tiêng chứ hay hớm gì? Đồ ghê gớm.
Nhìn gã bạn cùng phòng, Giang Đào cố gắng kìm nén cơn phẫn uất, cùng nỗi nôn nao trong dạ, bỏ ra ngoài ký túc xá. Sân trường đang bước vào thời khắc đẹp nhất trong năm, cành nối cành, cây liền cây, rợp trời bóng râm. Thảm cỏ ven đường rộ nở loài hoa không tên, nào xanh, nào hồng, nào vàng, li li như những viên đá quý lấp lánh sắc màu vương vãi trên cỏ. Nhân viên làm vườn miệt mài xếp những loài hoa rực rỡ muôn màu thành nhiều hình thù, tạo nên khuôn viên tráng lệ, lộng lẫy.
Dạo bước dưới sân trường thênh thang, nhìn từng tốp sinh viên thoăn thoắt băng qua người; còn anh lại đặt những bước chân vô định trên con đường đưa lối quanh co, râm mát rười rượi. Không biết đã thơ thẩn được bao lâu, chỉ khi thấm mệt, anh mới tìm một ghế trống bất kì ven đường, ngồi xuống nghỉ chân. Ngước trông những tòa nhà lấp ló sau tán cây như đan lồng vào nhau. Vầng dương soi mình trên kính cửa sổ xưa cũ, phản quang chói lòa.
Giang Đào thừ người ngồi đó, trông mặt trời tà tà ngả bóng về phía Tây. Mãi khi vòm không bừng ráng chiều, vẽ lên muôn màu rực rỡ, tựa bức tranh vẩy lên bằng chất liệu màu nước; đôi khi lại giống như ngọn lửa rừng rực, ánh đỏ đậm nhạt đan xen. Âm nhạc mở màn cho chương trình phát thanh của trường, tiếng nói của đôi nam nữ sinh viên đang báo cáo chi đó, âm thanh tản mác, len lỏi từng ngóc ngách trong trường.
Đang mải nghe phát thanh viên nhà đài đọc lời chúc sinh nhật của một bạn sinh viên nào đó gởi tới một bạn khác, thì Phương Nghiên chạy tới. Cô đứng trước mặt anh, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy lẫn lo âu, đan xen đôi phần hoảng hốt, như thể cô sợ Giang Đào sẽ đột nhiên biến mất vậy. Cô nhìn anh, luýnh quýnh nói:
- Em xin lỗi, hẳn ba em đã nói những điều khó nghe. Thay mặt ông, em xin lỗi anh.
Giang Đào mỉm cười nhìn cô, vẻ không lấy làm phật ý:
- Thực ra cũng chẳng có gì, có thể do ba em chưa hiểu anh, sau này sẽ khá hơn.
Tuy nói vậy, nhưng cõi lòng anh lại buồn và chán nản vô hạn. Anh vuốt ve gương mặt cô, vành mắt đỏ hoe, ắt hẳn lệ đã vương trên khóe mi cô.
- Em cãi nhau với ba à?
Câu hỏi bất ngờ của anh đã dấy lên nỗi ấm ức trong cô. Cô nhìn anh, gật đầu rồi nói:
- Bất kể ba anh đánh giá anh là người thế nào, em vẫn luôn mong muốn mình được ở bên nhau trọn đời.
Giang Đào nắm tay cô, cười bảo:
- Anh không ngại việc ba em đánh giá anh, thật đấy. Chỉ cần em bằng lòng theo anh, thì dù những người khác phản đối, kể cả là ba em, anh cũng không ngại.
Hai người cùng ngồi xuống, trong tịch dương mang theo tia nắng yếu ớt cuối cùng của ngày tan biến, nhường chỗ cho những vì tinh tú mọc nơi chân trời, tưởng chừng là những viên kim cương lấp lánh, lắc rắc trên bầu trời sao bao la, trải dài dường như vô tận. Làn gió ấm áp choàng lên thân người, không một tiếng nói cất lên, nhưng đối với họ, đó quả là một đêm tối kỳ diệu. Yêu thương khắc vào xương tủy, họ trao nhau lời hẹn thề, với cả nỗi buồn mênh mang nơi sâu thẳm cõi lòng đối với tương lai.
Phương Nghiên ngỡ ba cô sẽ gây phiền hà cho hai người, nhưng không ngờ sau hôm đó, ông cụ không hề có bất cứ động thái nào, như thể chưa từng phản đối hai người ở bên nhau. Thoạt đầu, Phương Nghiên còn phập phồng lo sợ, dần dà lại càng thêm vững tâm, cô nói với Giang Đào:
- Biết đâu ba em chỉ dọa chúng mình thôi, chứ không hẳn ông phản đối hai đứa yêu nhau. Ba em vẫn thương em lắm, mà em lại thích anh, anh xuất sắc thế này, lý nào ông lại phản đối.
Anh nhoẻn cười khi nhìn vào gương mặt hồn nhiên, trong sáng của cô, nhưng trong thâm tâm, nỗi bồn chồn ngày càng thêm lan rộng. Anh hiểu rất rõ, những gì Phương Bỉnh Sơn nói với anh ngày đó tuyệt đối khoogn phải nói đùa hay thử lòng, mà đích thực ông kịch liệt phản đối mối quan hệ giữa họ. Nếu ngay bây giờ Phương Bỉnh Sơn ngăn cản Phương Nghiên yêu anh, Giang Đào sẽ tự nhủ đó là phản ứng rất đỗi bình thường, nhưng sự thờ ơ kéo dài đến tận giây phút này khiến Giang Đào có linh cảm về một việc gì đó ắt sẽ xảy ra.
Qủa nhiên, không lâu sau đó, Phương Bỉnh Sơn đã tìm đến Giang Đào. Tài xế của ông lái xe đưa anh băng qua gần như xuyên suốt thành phố, từ bờ bắc đến bờ đông. Xe cộ lưu thông nườm nợp trên đường, vun vút chạy lướt qua họ. Dưới sự điều khiển của người lái xe, chiếc xe lướt đi êm ru. Lái xe của Phương Bỉnh Sơn không hé môi lấy một lời, thậm chí không bật nhạc, tiếng lốp xe rin rít càng hiện rõ bầu không khí tĩnh lặng, nồng mùi da thật trong xe. Giang Đào ngõ ra ngoài cửa sổ, thấy những tòa nhà san sát mọc lên hai bên đường như những bức ảnh trên màn hình máy tính, chớp mắt đã trôi vụt về đằng sau.
Phương Bỉnh Sơn hẹn anh tại một quán cà phê rất đỗi bình thường, đối diện một tòa nhà vừa xây, ngối đỏ tường trắng, đẹp tựa như mơ. Nắng tỏa trên đầu, trắng đến chói lòa. Phương Bỉnh Sơn ngồi trong quán, đăm chiêu ngắm nhìn tòa nhà, thấy Giang Đào bước vào, ông chỉ vào chỗ ngồi đối diện, ý bảo anh ngồi xuống. Lúc sau, ông mới quay sang hỏi:
- Phương Nghiên kể cho cậu nghe chuyện mẹ con bé rồi chứ?
Phương Bỉnh Sơn đặt câu hỏi quá đột ngột, khiến Giang Đào thoáng sững sờ, bèn gật đầu đáp:
- Vâng, Phương Nghiên nói bác gái ốm yếu, sinh cô ấy chưa được bao lâu đã qua đời. Cháu cũng thấy bức ảnh bác gái trên bàn học. Phương Nghiên rất giống mẹ.
Nghe Giang Đào nhắc tới người vợ quá cố của mình, vẻ thâm trầm lóe lên trong ánh mắt ông. Phương Bỉnh Sơn trầm ngâm hồi lâu, mới nhìn Giang Đào, chậm rãi nói:
- Mẹ Phương Nghiên qua đời là bởi tự sát, chứ không phải bệnh tật. Sở dĩ tôi một mực lấy lý do sức khỏe ốm yếu là vì sợ con bé sẽ tổn thương.
- Tại sao ạ?
Giang Đào há hốc mồm kinh ngạc, nhìn Phương Bỉnh Sơn mà không sao tin nổi những gì ông vừa trần tình. Nhấc chiếc thìa ra khỏi cốc nước, đặt sang một bên, Phương Bỉnh Sơn bưng cốc nước, nhấp một ngụm với vẻ mặt buồn rười rượi. Ông thong thả đặt cốc xuống bàn, dần lấy lại thần thái ban đầu qua nét mặt. Chỉ sang tòa nhà mới xây bên phía đối diên, ông kể:
- Bên đó, từng là nhà cũ của tôi và mẹ Phương Nghiên.
Dừng một lát, ông mới tiếp lời:
- Hồi ấy, nơi này vẫn còn hoang vu, xung quanh là đồng ruộng mênh mông. Tôi và mẹ con bé sống trong một căn nhà mái bằng quay mặt về phía Bắc ở bên đó. Mùa đông lạnh thấu xương, thời ấy, nơi đây chưa có lò sưởi, chỉ có thể cắn răng chịu lạnh. Những lúc nhiệt độ xuống thấp, đành nhóm lò sưởi ấm. Mẹ Phương Nghiên chưa từng đụng tay vào những việc ấy, không biết lúc nhóm lò phải mởi cửa sổ, khí độc tỏa khắp phòng, may mà tôi về kịp, bằng không, chắc đến Phương Nghiên cũng chả còn.
Vừa kể, ông vừa hướng ánh mắt mông lung nhìn về phía trước, dường như ánh mắt ông xuyên qua thời gian, những chuyện xưa kia lại một lần nữa tái hiện trước mắt. Về phần Giang Đào, anh lặng lẽ chờ đợi Phương Bỉnh Sơn tiếp tục câu chuyện.
- Tôi của ngày xưa chắc cũng giống cậu bây giờ, nghèo nhưng chí lớn, tài hoa, phải lòng mẹ Phương Nghiên vốn xuất thân từ gia đình cán bộ. Bất chấp sự phảu đối của người thân, chúng tôi vẫn một mực ở bên nhau. Bởi có sự can dự của gia đình bên ngoại mà trường không thể nào bố trí công việc cho chúng tôi, đã thế, bố trí xong, đơn vị cũng không nhận. Thế là chúng tôi đành bỏ lại bạn bè, đến Bắc Kinh, tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc đã mở ra từ đây.
Phương Bỉnh Sơn ngẩng đầu, nhìn Giang Đào mà hỏi:
- Nhưng cậu biết cuộc sống thực sự lúc bấy giờ là gì không?
Không để Giang Đào trả lời, ông đã lắc đầu, nhếch mép cười bảo:
- Cuộc sống đích thực đó là, bởi sự cách biệt quá lớn trong đời sống, nên vô số những chuyện lặt vặt đã khiến chúng tôi oán hờn, cãi vã, khóc lóc rồi lại trở về với nhau. Nhưng sau đó vẫn là oán hờn, cãi vã, khóc lóc, rồi lại hòa hợp cứ theo một vòng tuần hoàn, cho tới khi kiệt quệ, nguội lòng.
- Cho đến về sau, khi Phương Nghiên ra đời, mẹ con bé đã chọn cách tự tử. Và sau tất cả, bà ấy hận tôi đã đập vỡ lý tưởng của bà ấy đối với tình yêu, hận tôi là kẻ bất tài vô dụng, không cho bà ấy một cuộc sống như mong muốn, để tình yêu của bà ấy giữ mãi những khoảnh khắc thanh tân.
Ánh mắt ông bộc lộ nhiều thần thái phức tạp, nửa đau khổ, nửa buồn rầu. Hồi lâu mới bình tĩnh, nói:
- Cho nên, tôi không thể để con gái mình đi theo con đường của mẹ nó. Tôi muốn lấy tư cách là một người cha để cầu xin cậu, vì chính cậu, và cũng là vì Phương Nghiên, mong hai đứa hãy dừng tại đây.
Giang Đào nhìn ông, nghe ông kể chuyện, khó mà diễn tả nổi thứ cảm xúc đang có. Lúc lâu sau, anh vẫn lên tiếng:
- Bác ạ, cháu rất lấy làm tiếc chuyện của hai bác. Nhưng cháu không phải bác, Phương Nghiên cũng không phải bác gái. Cô ấy không hề mong manh như bác hằng tưởng. Chỉ cần bác không phản đối bọn cháu, cháu nghĩ, bọn cháu sẽ hạnh phúc.
- Chàng trai, đừng nói chuyện yêu đương với tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không tin vào tình yêu, mà chính hoàn cảnh sống và tính cách con người đã khiến tình yêu mất đi vẻ thuần khiết vốn có. Cả cuộc đời tôi chỉ yêu duy nhất mẹ Phương Nghiên, sau này tôi đến Thâm Quyến kiếm được bộn tiền, trở về nơi từng chung sống, thực hiện những gì từng hứa với bà ấy. Tôi từng hứa, sẽ xây một tòa nhà có mái ngói đỏ, trồng một vườn hoa toàn hoa bạch ngọc lan. Giờ đây, nhà đã xây xong, chính là tòa nhà mà cậu đang thấy. Nhưng rồi đã sao? Sau khi đến với nhau, chúng tôi chưa từng hạnh phúc, với cả, chính bởi thất vọng, mà đến tính mệnh cũng dám chà đạp.
Nói đến đó, mắt ông chậm rãi cụp xuống, nhẹ buông tiếng thở dài. Trong khoảng nắng rọi cửa sổ, Giang Đào đã thấy hai bên mái tóc ông điểm bạc, cõi lòng anh như trào dâng một nỗi niềm phức tạp đến khó tả.
- Giang Đào, tôi biết điều cậu muốn nói, hẳn là cậu sẽ cố gắng hết sức mình để mang lại hạnh phúc cho Phương Nghiên, sẽ đùm bọc và bao dung nó. Điểm này tôi không hề hoài nghi. Tôi cũng tin, cậu sẽ gặt hái được thành công, trở thành người tài ba nhất trong đám bạn cùng trang lứa. Nhưng cậu là chàng trai có nguyên tắc và tự ái cao, cậu có sẵn sang vứt bỏ lòng tự trọng vì Phương Nghiên không? Cậu sẽ làm vậy chứ?
Phương Bỉnh Sơn nhìn Giang Đào đương ngồi đối diện bằng ánh mắt sáng quắc.
Câu hỏi của ông khiến Giang Đào hoang mang, chưa bao giờ anh nghĩ đến vấn đề. Trong lòng anh, tự tôn và tình yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Phương Bỉnh Sơn nhìn Giang Đào một chặp, đoạn tiếp lời:
- Một người không dám vứt bỏ lòng tự tôn lẫn tự ái, ắt sẽ long đong lận đận. Thân là một người cha, tôi không muốn con gái mình chịu khổ theo cậu. Tôi chưa từng hy vọng con gái mình sẽ xuất sắc hơn người, nhưng chỉ mong nó có cuộc sống yên ổn, nhiều niềm vui.
Dứt lời, Phương Bỉnh Sơn liền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và một bản cam kết, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt anh:
- Trong tấm thẻ này có một ít tiền, đủ để cậu mua nhà, mua xe và sống thoải mái. Tôi cũng có thể cho cậu việc làm có đãi ngộ cao, dễ dàng thăng tiến ở công ty tôi. Ở đây có một bản thỏa thuận, chỉ cần cậu chấp nhận những thứ này, tôi sẽ đồng ý cho phép cậu và Phương Nghiên yêu nhau. Đừng vì Phương Nghiên yêu cậu, mà bắt con bé phải bỏ cả tuổi xuân tươi đẹp của mình ra, để làm vật trang trí cho cuộc đời huyền thoại của cậu.
Giang Đào không hề nghĩ rằng ba của Phương Nghiên lại đề xuất điều kiện như vậy với mình. Mọi việc quá đường đột khiến anh thoảng thốt, thừ người ra đó, bối rối nhìn tấm thẻ ngân hàng và bản thỏa thuận trên mặt bàn. Thay vì gò ép, Phương Bỉnh Sơn chỉ lặng lẽ quan sát anh. Nắng phủ trùm lên căn nhà như tòa lâu đài ở phía đối diện, vách kính hắt ra ánh sáng chói lóa, phản chiếu trên mặt bàn mà họ đang ngồi, nắng vàng óng ả nhảy nhót đong đưa.