Yêu Lầm Phải Xã Hội Đen

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18:

Rầm…rầm…

Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, Lâm Kiệt đứng bên ngoài, hai hàng chân mày khẽ nhăn lại, sau đó không chút lưu tình nào mà xoay người đi ra phòng khách.

Lưu Thiên Vân đập cửa đến đau cả tay, kêu khàn cả cổ họng nhưng Lâm Kiệt không hề đem cậu thả ra.

Cậu có chút bất lực mà đem người tựa vào cửa, sau đó chậm rãi mà ngồi xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu của mình. Trong lòng là bao nhiêu cảm xức ngổn ngang vừa sợ hãi, lại vừa tức giận…

Đối với chuyện Lâm Kiệt lừa dối mình, lúc tĩnh tâm mà suy nghĩ lại, Lưu Thiên Vân nhận thấy bản thân cũng không còn quá tức giận nữa, trong lòng đã có điểm muốn tha thứ cho hắn, chỉ là trong lòng vẫn không thể xác định rõ được là bản thân có thể một lần nữa đối mặt với hắn hay không? Chính vì vậy, cậu mới quyết định rời đi, quyết định cho cả hai thêm thời gian và khoảng cách để suy nghĩ cho thật đúng đắn…

Nhưng khi đó, khi Lâm Kiệt mang trên người thương tích do cậu gây ra, trên mặt mang theo biểu tình vừa lo lắng lại vừa đau khổ, cả người tựa như một cái xác không hồn mà đứng trước mặt của cậu, ngay tại giây phút đó, Lưu Thiên Vân biết, bản thân mình đối với hắn đã không còn tức giận.

Lâm Kiệt lừa dối cậu là vạn bất đắc dĩ, mà cậu cũng không biết được những yêu thương lúc trước hắn dành cho cậu có phải thật tâm hay không, hay chỉ toàn là dối trá, Lưu Thiên Vân đã từng nghĩ, có lẽ bản thân mình sẽ hận hắn rất nhiều, nhưng khi một lần nữa nhìn thấy người kia, trong lòng không còn quá tức giận…

Lúc này, Lưu Thiên Vân biết, bản thân của mình đã thực sự quá yêu cái con người này, cho dù hắn có làm gì, bản thân mình cũng vô pháp mà hận hắn…

Chỉ có thể dần dần lún sâu vào cái vũng lầy không có lối thoát  này…

Nhưng khi nhận ra được tình cảm của bản thân thì cũng là lúc nhận ra, tình cảm này sẽ không bao giờ có kết quả, chỉ dẫn tới đau thương và tuyệt vọng…

Bởi vì, cậu và hắn là anh em, tuy không phải là ruột thịt, nhưng trên thực tế vẫn là có quan hệ…

Nếu như dượng và mẹ biết được chuyện này, họ sẽ nghĩ như thế nào?

Lưu Thiên Vân không muốn nghĩ đến cái điều đáng sợ đó.

Cho nên cậu mới lựa chọn rời đi, chỉ không ngờ là, Lâm Kiệt lại cường ngạnh đem cậu về đây. Lúc nhìn hắn vì mất máu quá nhiều mà ngất trên người mình, tâm không khỏi đau xót, vốn định chờ hắn tỉnh lại sau đó mình sẽ đi.

Khi vừa mở miệng nói với Lâm Kiệt mình muốn quay trở về, hắn liền hung hăng mà đem cậu nhốt chặt trong phòng này, giống như một tội phạm bị nhốt trong nhà giam, cho dù có la hét có đập cửa cầu xin hắn như thế nào, cánh cửa kia vẫn không hề mở ra…

Lâm Kiệt, đến cuối cùng thì ngươi muốn như thế nào, chuyện giữa chúng ta là không thể, ngươi không  hiểu điều đó hay sao?

Vài giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, Lưu Thiên Vân đem đầu mà chôn chặt vào giữa hai chân của mình…

Trong khi đó tại phòng khách…

Dương Tử Hạo khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Kiệt, giống như muốn từ trên người hắn đục ra vài cái lỗ.

“Lâm Kiệt cậu không thể làm như vậy! tôi biết cậu thích Thiên Vân nhưng đem cậu ấy nhốt như vậy, tôi thực sự không đồng tình với cách làm này của cậu!”

Lâm Kiệt vẫn là một bộ dáng thản nhiên, giống như đem lời của Dương Tử Hạo bỏ ra ngoài tai, hắn đảo ánh mắt mà nói: “Chuyện này tôi không cần cậu quản, Tiểu Vân là người của tôi, cho nên tôi muốn làm như thế nào cũng là chuyện của tôi, các người chỉ cần biết, tôi sẽ không bao giờ làm cho anh ấy phải chịu bất kì thương tổn nào!”

“Nhưng mà cậu có nghĩ bản thân mình làm như vậy sẽ khiến cho Thiên Vân càng ngày càng cảm thấy cậu đáng sợ hơn không? Có khi cậu ấy sẽ hận cậu suốt đời đó có biết không hả?”. Dương Tử Hạo không thể nhìn Lâm Kiệt càng đi càng sai như vậy, trong lòng có chút tức giận không kìm nén được mà hét lên.

Một câu nói của hắn đánh thẳng vào tâm tư của Lâm Kiệt, nắm tay hắn khẽ siết chặt lại, ánh mắt nheo lại mang thoe chút ưu thương, hắn chậm rãi mà nói: “Tôi biết, Tiểu Vân hiện tại đang rất hận tôi, nhưng như vậy thì làm sao? Tôi không quan tâm, Tiểu Vân có hận tôi như thế nào cũng được, có muốn tôi chết đi cho khuất mắt cũng được, tất cả tôi đều không muốn nghĩ tới, tôi chỉ muốn giữ anh ấy bên người mình mà thôi, chỉ cần một mình tôi yêu anh ấy là đủ rồi!”

Dương Tử Hạo không muốn nhìn thấy Lâm Kiệt vì quá mê muội mà trở nên mù quáng như vậy, cậu sợ, nếu như Lâm Kiệt không chịu dừng lại, người chịu tổn thương không phải chỉ có duy nhất một mình Lưu Thiên Vân, mà ngay cả hắn, cũng sẽ không thể nào thoát khỏi ưu thương, chịu đựng những tỗn thương nặng nề…

Lần này, Dương Tử Hạo thực sự nghiêm túc mà nói: “Lâm Kiệt, cậu không nên như vậy, hãy nhìn thẳng vào sự thực đi, người tổn thương Thiên Vân là cậu, người mà Thiên Vân hận nhất cũng chính là cậu, Lâm Kiệt, buông tay đi, đừng tạo thêm đau thương cho hai người nữa, tình cảm là thứ không thể nào ép buộc được đâu!”

Rầm…

Lâm Kiệt tức giận mà đem những thứ trên bàn ném xuống đất, hai mắt đau khổ mà nhắm chặt lại, hắn nghiến răng mà thốt ra từng từ: “Cậu im đi, mau đi khỏi đây ngay, chuyện của tôi, tôi tự biết cách giải quyết không cần cậu phải xen vào!”

Tuy ngoài miệng thì hắn nói rất cứng rắn, nhưng trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ tất cả, hắn làm sao mà không biết, làm sao mà không hiểu chứ!

Tình yêu là thứ không thể nào ép buộc, cho dù hắn có làm cách nào đi chăng nữa, trái tim của Lưu Thiên Vân không bao giờ có thể thuộc về hắn.

Lâm Kiệt biết rõ, Lưu Thiên Vân hận mình, cậu hận vì hắn đem giấc mơ của mình phá nát, cậu hận vì hắn lừa dối cậu, cậu hận, vì hắn phản bội tình cảm của cậu…

Hắn không muốn quản đến điều đó, hắn chỉ muốn đem cậu giam giữ làm của riêng cho mình, không cần quan tâm đến cảm nhận của Lưu Thiên Vân, chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn, như vậy cũng đủ khiến hắn thỏa mãn rồi…

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn đến ánh mắt mang đầy căm hận kia, trái tim của hắn tựa như bị người ta bóp nát, đau đớn vô cùng.

Nhìn Lâm Kiệt chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Dương Tử Hạo khẽ thở dài, nói: “Lâm Kiệt, cậu hãy tĩnh tâm mà suy nghĩ lại cho kỹ đi, đừng làm chuyện mà khiến cho sau này bản thân phải hối hận…”

Vừa dứt lời, Dương Tử Hạo liền xoay người đi lên lầu, đến cửa phòng nơi Lưu Thiên Vân bị nhốt thì khẽ gõ cửa.

“Thiên Vân, cậu có nghe tôi nói không?”

Không có ai trả lời câu hỏi của hắn, tất cả dường như chìm vào im lặng, được một lúc thì từ phía bên trong cánh cửa truyền đến tiếng đáp nhẹ “Ưm”

Khẽ rũ mi mắt, Dương Tử Hạo cười khổ mà nói: “Thiên Vân, tôi biết Lâm Kiệt làm như vậy là không đúng, nhưng mà tôi vẫn muốn nói một câu, mong cậu hãy tha thứ cho cậu ấy, tất cả những gì cậu ấy làm đều là vì cậu mà thôi…”

Lưu Thiên Vân không hề có hồi đáp…

“Tôi biết, tôi nói như vậy là không công bằng đối với cậu, nhưng mà Thiên Vân, tôi mong cậu có thể suy nghĩ thật kĩ được hay không? Có thể cho Lâm Kiệt một cơ hội nữa hay không?”.

Phía bên trong vẫn là một khoảng không im lặng. Dương Tử Hạo biết Lưu Thiên Vân không muốn nói chuyện, hắn đành bất đắc dĩ cười khẽ một cái, sau đó xoay người định rời đi.

“Nếu muốn tôi tha thứ cho Lâm Kiệt, vậy nói với cậu ta thả tôi ra đi!”

Lưu Thiên Vân từ sau cánh cửa đột nhiên lên tiếng. Nhưng mà lời cậu nói lại càng khiến cho Dương Tử Hạo thêm bối rối không biết phải làm như thế nào.

Hắn đành cười khổ mà nói: “Thiên Vân, hiện tại tâm trạng của Lâm Kiệt có chút bất ổn,  trong thời gian này cậu ấy sẽ không thể thả cậu ra, nhưng mà Thiên Vân à, cậu yên tâm đi, tôi sẽ tìm cách để giúp cậu thoát ra khỏi nơi này!”

Nghe Dương Tử Hạo nói như vậy, Lưu Thiên Vân khẽ tựa người vào cửa, khẽ mĩm cười nói: “Tử Hạo, cảm ơn cậu!”

“Đừng nói cảm ơn tôi, đáng lẽ ra tôi và Lâm Xuân không nên giúp Lâm Kiệt đến sống chung với cậu, nhưng mà, Lâm Kiệt cũng có cái lý của cậu ấy…Thiên Vân, tôi mong trong thời gian này, cậu có thể chăm sóc cho Lâm Kiệt có được hay không? Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng…”

“Tôi biết rồi! cậu không nên lo lắng, dù sao, Lâm Kiệt cũng là em trai tôi mà!”. Cậu cười khổ mà nói.

Dù sao cũng đã không thể thoát khỏi nơi này, vậy chi bằng cứ từ từ mà hưởng thụ, sau đó nếu được thì rời đi mà thôi. Không nên ngược đãi bản thân của mình, đó chính là suy nghĩ của Lưu Thiên Vân.

Nghe đến hai từ “em trai” kia, Dương Tử Hạo cười khổ, chỉ nói một từ “được” sau đó liền rời đi.

Lâm Kiệt ngồi trong phòng khách một lúc lâu, Dương Tử Hạo rời đi lúc nào hắn cũng không hề hay biết, đến khi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì trời đã tối đen thành một mảnh.

Lúc này hắn mới chậm rãi đứng dậy, chậm chạp mà bước lên phòng.

Cánh cửa vừa mở ra, khẽ đảo mắt hắn liền nhìn thấy Lưu Thiên Vân đang nằm dài trên giường. Lâm Kiệt ánh mắt có chút âm trầm, sau đó nhẹ nhàng bước tới. Cố gắng không phát ra tiếng động nhẹ, hắn tiến đến bên giường mà ngồi xuống.

Nhìn người kia an ổn ngủ trên giường giống như trước đây vẫn luôn gối đầu lên đùi hắn, khóe miệng Lâm Kiệt khẽ nhếch lên. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm lên mái tóc mềm mại kia mà vuốt ve.

Giống như cảm thấy được hơi ấm quen thuộc Lưu Thiên Vân khẽ xoay người, dựa theo hơi ấm kia mà tiến đến, sau đó vô thức mà ôm chặt lấy.

Lâm Kiệt yêu thương mà siết chặt người kia vào lòng mình, ngay tại giâu phút này, trong lòng hắn không khỏi mong ước sao cho thời gian ngay tại thời khắc này mà dừng lại. Có thể để cho hắn hưởng thụ cái không gian yên bình này thật lâu, hoặc cả đời cũng được.

Nhưng giây phút yên bình ngắn ngủi kia chưa kéo dài được bao lâu thì Lưu Thiên Vân đã chậm rãi tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Lâm Kiệt ôm mình, cậu có chút sợ hãi cùng do dự mà dùng sức đẩy hắn ra.

Lâm Kiệt bị cự tuyệt, hắn khẽ nhíu chặt mày lại, lạnh lùng mà nhìn Lưu Thiên Vân.

“Cậu làm cái gì vậy hả? tại sao cậu lại ở trong này?”. Lưu Thiên Vân không chút cảm tình mà hỏi.

“Đây là nhà của tôi, tôi muốn ở đâu mà không được, cần phải có sự cho phép của anh sao?”. Hắn nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vẫn không có chút thay đổi mà nói.

Lưu Thiên Vân dịch người, tạo khoảng cách với Lâm Kiệt. Vừa nhìn thấy cậu sợ hãi mà xa cách mình, trong lòng hẳn không khỏi đau lòng cùng tức giận, nhanh chóng tiến đến đem cánh tay cậu nắm lại thật chặt, nói: “Tại sao anh lại giữ khoảng cách với tôi, tôi đáng sợ như vậy sao?”

Nhìn khuôn mặt tức giận của Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân không chút né tránh mà đối diện trực tiếp, sau đó thẳng thắng mà gật đầu: “Lâm Kiệt, lúc này đây khi tôi vẫn còn chưa có căm ghét cậu, cậu hãy mau thả tôi ra đi, chuyện giữa chúng ta, hiện tại không thể nào tiếp tục được, Lâm Kiệt hãy mau tỉnh táo lại đi…”

Chính tai hắn nghe được cậu thừa nhận cậu sợ hãi mình, trái tim hắn không khỏi đau nhức, hai hàng mày kiếm khẽ nhăn chặt, trên mặt tràn đầy thống khổ: “Tiểu Vân, tôi không quan tâm anh nghĩ gì, tôi không muốn anh rời khỏi tôi, vậy nên anh hãy ngoan ngoãn mà ở bên cạnh tôi đi, đừng mong rời khỏi đây, dù anh có căm ghét như thế nào, thì tôi cũng không bao giờ buông anh ra!”

Lưu Thiên Vân bị Lâm Kiệt đặt dưới thân, cánh tay bị người nắm chặt đến đau nhức làm cho cậu không khỏi nhíu chặt mày: “Lâm Kiệt mau buông tay ra, cậu làm tôi đau!”

Hắn vẫn như vậy mà nhìn chằm chằm cậu, không nói một tiếng nào liền cúi người xuống, đôi môi nóng cháy của hắn điên cuồng mà gặm mút lấy đôi môi ửng đỏ của người dưới thân. Mặc kệ cho cậu có giãy dụa như thế nào, Lâm Kiệt vẫn cường ngạnh mà đem cậu hôn đến mơ hồ.

Nhưng trong một giây phút ngắn ngủi, khi Lâm Kiệt nhìn thấy mọt giọt nước mắt của cậu từ từ rơi xuống, mọi động tác của hắn đều trở nên đình chỉ.

Lâm Kiệt nhẹ buông bàn tay của cậu ra, sau đó chỉ nói một câu xin lỗi liền rời đi, để lại một mình Lưu Thiên Vân ngồi ngơ ngẩn trong phòng.

Hai người lúc này, trong lòng đều mang những nỗi đau khác nhau, không ai nhìn thấy, không ai nhận biết, chỉ tự ôm lấy nó mà chịu đựng…

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Lưu Thiên Vân nhận thấy cửa phòng không hề đóng khóa, trong lòng có chút ngạc nhiên, không phải là Lâm Kiệt sợ cậu sẽ chạy trốn hay sao? Tại sao lại không khóa cửa như vậy?

Cậu nhẹ nhàng mà mở cửa bước ra ngoài, vừa bước xuống lầu thì nhìn thấy Lâm Kiệt đang ngồi trên sô pha phòng khách. Hình như hắn là đang băng bó lại vết thương của mình.

Vốn dĩ Lưu Thiên Vân muốn xoay người trở lại phòng nhưng hình ảnh đáng thương cùng chật vật của Lâm Kiệt lại khiến cho cậu không đành lòng mà bước tiếp.

Lâm Kiệt vốn dĩ  là chưa bao giờ tự mình băng bó vết thương cho đàng hoàng, chỉ toàn để cho người khác làm, cho nên những chuyện này đối với hắn là hoàn toàn mù tịt. Nhưng lần này vì không muốn bị ai quấy rầy cho nên trong căn biệt thự này chỉ có duy nhất hắn và Lưu Thiên Vân. Mà hắn thì sợ rằng nếu như hắn rời đi đến bệnh viện thì cậu sẽ trốn khỏi nơi này, cho nên hắn đành phải tự mình làm việc này.

Nhưng chính hắn lại không ngờ việc băng bó này lại khó như vậy, nào phải xức thuốc, nào phải dùng băng gạc, một đống bị hắn làm cho rối tinh lên.

Cầm cuộn băng gạc bị bung ra gần hết, hắn loay hoay mà đem cuộn lên chỗ vết thương mấy vòng, nhưng có chút lỏng mà tuột xuống.

Còn đang loay hoay thì cuộn băng gạc bị người ta giựt lấy.

Lâm Kiệt dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm người đứng trước mặt, sau đó khẽ mĩm cười nói: “Tiểu Vân, anh dậy rồi sao?”

“Hừ! cậu đường đường là ông chủ, vậy mà làm cái gì cũng không xong, nấu ăn cũng không được, dọn dẹp cũng không ra gì, ngay đến cả việc băng bó này mà làm cũng không được, thật là không biết cậu làm sao mà sống nổi tới bây giờ!”. Lưu Thiên Vân khó chịu mà nói, ngữ khí tuy mang theo chút tức giận nhưng vẫn hàm chứa một chút sủng nịch cùng cưng chiều.

Mặt Lâm Kiệt có chút ửng đỏ, khẽ cúi đầu, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ cùng hạnh phúc, cứ ngỡ rằng sau chuyện tối qua, Lưu Thiên Vân sẽ tức giận hắn vô cùng, nhưng không ngờ cậu không giận, lại còn chủ động giúp hắn băng bó…

Niềm hạnh phúc nho nhỏ trong lòng không khỏi lan rộng ra toàn thân, làm cho khóe miệng hắn không nhịn được mà câu nhẹ lên.

Hắn thấp giọng nói: “Không phải đâu, chỉ là trước kia việc gì tôi cũng có người làm giúp, nhưng mà khi ở với anh, tôi không muốn anh chịu cực khổ, hơn nữa tôi còn muốn trở thành một người lý tưởng trong mắt anh, cho nên tôi mới làm như vậy, nhưng lại không ngờ kết quả lại tệ đến như vậy!”

Lâm Kiệt càng nói giọng càng nhỏ, sau đó thì im lặng cúi đầu, thỉnh thoảng chỉ liếc mắt nhìn nhìn biểu tình của Lưu Thiên Vân một cái.

Nhìn biểu tình ngượng ngùng của hắn, Lưu Thiên Vân không khỏi cảm thấy buồn cười, tức giận tối qua không hiểu sao khi nghe thấy câu nói “tôi không muốn anh chịu cực khổ, hơn nữa tôi còn muốn trở thành một người lý tưởng trong mắt anh, cho nên tôi mới làm như vậy” của hắn mà tan biến hết.

Chính bản thân của Lưu Thiên Vân cũng không ngờ đến, Lâm Kiệt lại có thể vì cậu chịu đựng cực khổ như vậy, mà chính cậu cũng chưa bao giờ tinh tế mà đối xử với hắn tử tế một lần, chỉ toàn dựa dẫm vào Lâm Kiệt.

Lưu Thiên Vân ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiệt trên sô pha, sau đó giúp hắn băng bó lại cho vết thương.

Không khí giữa hai người hoàn toàn im lặng, một người ngồi im cho người kia băng bó, một người thì chuyên tâm nhìn ngắm người kia.

Trong giây phút đó, không khí của hai người lại trở nên hòa hợp như trước kia…….

Trong khi đó tại nhà của Lâm Xuân.

“Anh nói cái gì? Tử Hạo, tại sao anh lại có thể giúp Lâm Kiệt làm cái chuyện điên rồ đó, anh có biết nếu làm như vậy, Thiên Vân sẽ hận chết chúng ta hay không?”. Lâm Xuân biểu tình tức giận mà hét thẳng vào mặt Dương Tử Hạo.

Hắn không có biểu tình gì, chỉ im lặng ngồi trên sô pha, sau đó có chút buồn khổ mà nói: “Vậy chứ em nói anh phải làm sao? Lâm Kiệt vốn rất yêu Lưu Thiên Vân, có lẽ là đã yêu từ lâu rồi, em có biết cậu ấy đã lặng yên theo dõi Thiên Vân bao lâu rồi hay không? Hơn nữa, đối với anh, Lâm Kiệt tựa như người anh em của mình, anh không thể thấy cậu ấy đau khổ được…”

Lâm Xuân nghe hắn nói, liền lớn tiếng mà nói lại: “Vậy chứ anh không nghĩ là em cũng rất thương Lâm Kiệt sao, sau chuyện của Mỹ Lệ, em cứ tưởng rằng nó đã hoàn toàn không màng đến chuyện tình cảm nữa, nhưng khi biết được Lâm Kiệt thích Thiên Vân, em cũng không có nề hà gì mà ủng hộ, nhưng cách làm tổn thương Thiên Vân như vậy, em thật sự là không đồng tình, em không thể để cho Lâm Kiệt tổn thương cậu ấy được, dù sao Thiên Vân cũng là bạn rất thân của em. Chuyện của Lâm Kiệt, em đã làm cho cậu ấy bị tổn thương, nhưng bây giờ thì em không thể để như vậy…”

Dương Tử Hạo nhìn Lâm Xuân, sau đó khẽ hạ mắt: “Anh cũng thật sự không đồng tình với cách làm này của Lâm Kiệt, nhưng mà em định làm gì để ngăn cản cậu ấy, nếu chúng ta làm như vậy, Lâm Kiệt nhất định sẽ bị tổn thương…”

Lâm Xuân lấy tay xoa xoa đầu của mình, thở dài một hơi: “Chúng ta không còn cách lựa chọn nào khác, thà để cho Lâm Kiệt tổn thương một lần nữa, chứ không thể để cho hai người lâm vào tình trạng không thể vãn hồi được, như vậy, chúng ta khác gì thấy chết mà không cứu, hơn nữa, đối với Thiên Vân, em vẫn thực sự áy náy…”

Dương Tử Hạo khẽ ôm người mình yêu thương trong lòng, cùng lúc mà thở dài một hơi.

Như nghĩ đến điều gì đó, Lâm Xuân đột nhiên như nghĩ tới điều gì, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại nhấn một dãy số.

Sau vài tiếng reo, bên kia truyền đến một giọng nói từ tính trầm thấp: “A lô, Lâm Xuân lâu rồi không thấy em gọi, có chuyện gì hay không?”

Lâm Xuân khẽ cười khổ một tiếng, sau đó khổ não mà nói: “Em vẫn khỏe, Lâm Đường, em có chuyện muốn nói với anh!”

“Chuyện gì có vẻ nghiêm trọng như vậy?”

“Chuyện của Lâm Kiệt cùng Lưu Thiên Vân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.